Đêm nay trời mưa rồi. Xuyên qua cửa sổ của căn chung cư là một cô gái trẻ mặc quần đùi, áo hoodie chùm hết đầu, đeo cặp kính đang vẽ vẽ, trong tất cả như một bức tranh của quyển tiểu thuyết. Đột nhiên một âm thanh quen thuộc đánh thức mọi suy nghĩ của cô.
"Reng.... Reng.... Reng"
- Alo...
Cô không nhìn mà trực tiếp giữ nguyên tư thế, bắt máy.
- Sở Ly
Tiếng hét gọi "Sở Ly" sắp khiến tai cô mất thính giác, cô đưa điện thoại ra xa và không cần nhìn đó là ai cô cũng biết.
- Chủ biên gọi tôi có việc gì sao?
Thần sắc không thay đổi, nhàn nhạt hỏi chủ biên.
- Cô còn hỏi nữa, tuần này cô chưa ra chap mới, cô liệu mà vẽ nhanh đi, không là tôi trừ lương, trừ lương cô nghe rỏ không?
- Mai tôi sẽ gửi, tạm biệt chủ biên
Nhận thấy Sở Ly vẫn bình tĩnh như mọi ngày, chủ biên đành chấp nhận lời hứa hẹn này.
- Ok, mai tôi mà không thấy cô chết chắc
Sở Ly "Ừm" nhẹ, cô tắt máy, tắt nguồn. Tiếp tục gục đầu xuống bàn, đột nhiên, cô bật dậy, đến kệ sách lấy một cuốn, nằm thẳng xuống giường và đọc. Cảm xúc cô từ cười nhẹ, cười hơi thành tiếng, rồi mặt cọc hẳn, rồi tuôn một tràn.
- Mẹ bà nó, đâu ra mà cẩu huyết vậy, nghe cái tên sách "Bí mật ngọt ngào", ngọt ghê luôn, quá trời ngọt. Ngọt với nam nữ chính, ngược thấy mẹ nam nữ phụ. Mà tức bà nữ phụ ghê, cùng tên với mình nữa chứ, người đâu mà hiền vậy trời, yêu mù quáng 1 người mà không yêu mình, vì hắn mà chết nữa chứ, ít có khổ. Tui mà là bà nha, tui bẻ cổ rắc rắc thằng nam phụ, chứ ở đó mà hành bà đây.
Sở Ly ngồi dậy, lắp đầy cái bụng nhỏ để còn có sức làm việc. Đột nhiên sấm chóp, Sở Ly nhìn rỏ từng tia chóp qua khung cửa sổ, mắt cô dần dần nhắm lại, trước mắt là màn đêm và rồi ngất đi, nhưng ý thức vẫn kịp suy nghĩ "Mình bị sao vậy??", cô cảm nhận như từng hạt mưa rơi lả tả vào cơ thể mình. Bỗng có một ánh sáng hiện lên, 1 cô gái xinh đẹp, khoảng 1m65, eo thon, vòng 1 và 3 vừa phải, nhưng ánh mắt chứa một nổi buồn man mán, canh cánh trong lòng.
- Hãy giúp anh ấy, đừng để anh ấy chết...
Và cô ấy biến mất, "Gì vậy?", Sở Ly nghĩ trong đầu, chuyện gì vậy, đang mơ sao, giấc mơ lạ nhỉ.
Cô từ từ mở mắt, thở phào một cái, gờ gờ đầu xem ngất có đập xuống mạnh lắm không?
- Ây da...
Đau thiệt, cô nhăn nhăn cái mặt. Đó là giấc mơ sao?. Đam Mỹ H Văn
- Giấc mơ thật lạ...
Một nam nhân cao chừng 1m8 đi từ phòng tắm bước ra, sơ mi trắng, quần jeans, nhìn rất trẻ trung và năng động đang đứng nhìn cô. Sở Ly giật bắn người, hai tay tạo thành nắm đấm, thủ thế có thể đánh hắn bắt cứ lúc nào
- Anh là ai? Sao ở trong nhà tôi?
Cô nhìn người đàn ông không chóp mắt, dù sao cô cũng biết võ, taekwondo đai đen.
- Cố Minh Triết, nhà tôi.
Tay anh ta chỉ xuống sàn nhà
Cô im lặng, cái tên này nghe rất quen, nhưng lại đột nhiên quên
- Anh tên gì?
- Cố Minh Triết
- Cố... Hả? Cố Minh Triết
"Đây chẳng phải là tên của nam phụ phản diện sao? Ủa, khoan khoan, không lẽ mình xuyên sách. Hề, giỡn quài, thời này mà xuyên cái gì? Chắc mình lại mơ, tán là tỉnh chứ gì", sao một hồi im lặng, cô tát mình một cái, anh giựt hết cả mình, nắm lấy cái tay cô vừa tát mình.
- Cô bị điên à?
"Chết rồi, cô gái mình nằm mơ, chẳng lẽ là nữ phụ Sở Ly, mình mình xuyên sách sao?", mắt cô mở to như sắp rơi ra ngoài, gương mặt từ từ tái lại, cô đã xuyên vào cuốn sách tiểu thuyết "Bí mật ngọt ngào", chuyện này thật động trời, giờ mà đi nói cho ai, chắc bị đưa vào bệnh viện tâm thần, sao đây sao đây làm sao đây, cô hoảng quá và ngất lịm đi.
- Sở Ly, Sở Ly, cô sao vậy?
Tiếng nói của người nam cứ vọng bên tai cô.
1 giờ sau...
Cô mở mắt dậy. Hắn ta đâu mất rồi, đi rồi sao? Người vợ của mình bị ngất, mà hắn cũng đi được sao? Hắn có xem "Sở Ly" là vợ mình không vậy?
- Xuống ăn cháo
Hắn nói xong liền trực tiếp đi xuống lầu mà không đợi cô đáp lại, ngôi nhà này đơn giản thật, 2 lầu, lầu dưới là phòng khách và bếp, được ngăn bởi cầu thang lên lầu 2, lầu 2 có 2 phòng, của cô với của hắn. Đơn giản, cô thích, dễ dàng dọn dẹp.
"Cố Minh Triết, hắn là nam phụ, thích nữ chính từ cái nhìn đầu tiên, hắn cùng anh trai hãm hại nam chủ chỉ vì cạnh tranh trên thương trường, rồi hắn ngồi tù, cô bị giết hại."
Cô ngồi suy nghĩ cả buổi để tìm ra hướng đi tiếp theo một cách đúng đắn cho bản thân. Sở Ly là cô nhi, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, cái gì cũng phải tự mình làm, tự lập từ nhỏ, nói chuyện cũng chỉ có thể thoải mái tự nói với chính mình, nói ra cũng là 1 cách giải toả tâm trạng, suy nghĩ nhiều về 1 vấn đề sẽ giúp ta có 1 hướng giải quyết tốt. Cô chính là như thế, nghĩ nhiều, nói ít, nhưng bộc trực, thẳng thắn, có 1 chút cao lãnh đối với những người khác khi không thân thiết, ẩn chứa trong cô lại có sự đáng yêu.
Cô đi xuống, người con trai đang ngồi coi tivi, cô bước đến bàn ăn và cầm bát lên ăn. Vừa ăn cô vừa suy nghĩ: "Mình không thể chết được, mình nhất định phải quay về. Nhất định."
Sở Ly đập bàn đứng dậy. Cố Minh Triết giật mình, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Cô nhanh chóng cảm thấy có gì đó không đúng, liền cười cười ngồi xuống.
- Hơ hơ, cháo ngon, chá..o ngon...
Sở Ly vừa ăn vừa nói. Anh không quan tâm mà xoay người tiếp tục xem tivi. Cố Minh Triết cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ ở đâu?