Chu Lăng Phong nhìn ra cửa sổ, ngắm khung cảnh thành phố ban đêm cùng với dãy xe cộ chạy tấp nập, thật nhộn nhịp. Bầu trời đen láy cùng hàng nghìn ngôi sao chiếu sáng trông rất bắt mắt. Tâm trạng của Chu Lăng Phong bây giờ cũng yên tĩnh giống như bầu trời kia, anh như người vô hồn mà chỉ biết ngắm cảnh chứ không biết làm gì.
Đang say sưa thì bỗng nhiên, người trong lòng có chút động đậy, kéo Chu Lăng Phong đang thả hồn trở về. Anh nhìn Hàn Khả Nhiên đang bắt đầu tỉnh giấc cũng chỉ im lặng nhìn cô.
"Ưʍ..."
Hàn Khả Nhiên lúc nãy buồn ngủ quá nên cũng đóng mắt lại luôn chẳng thèm quan tâm là mình có gặp nguy hiểm không. Bây giờ thì tỉnh lại rồi, cô cố gắng mở mắt ra nhìn thì thấy....có vẻ mình đang ở trong một chiếc xe lạ. Người hình như được ai đó ôm lấy. Hàn Khả Nhiên cố gắng ngồi dậy từ trên người của người kia nhưng mà sao chóng mặt quá vậy???....Hôm nay trời nhiều sao ghê. Chu Lăng Phong nhìn Hàn Khả Nhiên chật vật ngồi dậy trông vô cùng khó khăn, anh cũng tốt bụng đưa tay đỡ cô dậy. Hàn Khả Nhiên như cá mắc cạn nắm lấy vai Chu Lăng Phong, để mình không bị chìm. Đầu cô thì vẫn lắc, rất chi là chóng mặt nên cô cứ như gà mổ thóc,hết gục chỗ này lại gục chỗ kia. Nhìn Hàn Khả Nhiên bây giờ trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Hàn Khả Nhiên sau khi ổn định được chổ ngồi của mình, ngồi vững chắc rồi thì quay qua nhìn Chu Lăng Phong. Cô chớp mắt vài cái, rồi cố gắng nhìn người trước mặt. Cơ mà sao nhìn hoài mà không ra?? Hàn Khả Nhiên cảm thấy mình không nhận dạng được nữa lên tiếng hỏi luôn, nhưng mà vừa hỏi lại vừa nất cục
" Hức....ưʍ...anh.anh là ai vậy....hức"
Bây giờ Hàn Khả Nhiên không thể nói một cách tròn vành rõ chữ được, lâu lâu nói chuyện lại phải nất một cái. Còn Chu Lăng Phong từ đầu đến cuối vẫn im lặng quan sát cô,, chẳng nói một lời. Hàn Khả Nhiên không nghe được câu trả lời thì hơi bực mình cố gắng hỏi lại. " nè..hức.tôi hỏi...hức...tôi hỏi anh là.ai"
Chu Lăng Phong vẫn không trả lời.
" anh..hức.annh có nghe thấy..không vậy....hức nè"
Hàn Khả Nhiên từ đầu đến cuối vẫn không hề nghe bất cứ một câu trả lời nào thì tức giận. Người ta đang say mà chọc hà, không trả lời là không tôn trọng tui chứ gì??? Hàn Khả Nhiên bắt đầu không ngồi yên nữa, bắt đầu phản kháng giãy lên. Cô giãy quá trời, nhúc nhích lung tung không may cạ vào chỗ không nên cạ của người kia.
Chu Lăng Phong cũng cảm nhận được, có chút phản ứng với cô. Anh thở gầm gừ như sư tử vậy, sau đó giơ tay lên đánh vào cái mông không ngoan ngoãn kia của Hàn Khả Nhiên.
" A..."
" Ngồi im"
Hàn Khả Nhiên đột nhiên bị đánh mông thì giật mình, ngước mắt lên nhìn chằm chằm Chu Lăng Phong, môi nhỏ mím lại, sau đó mở miệng ra chửi. " Sao. Sao anh dám đánh mung tui"
Ủa sao chửi người ta thì chửi rành rành nguyên câu, mà còn nói chuyện bình thường thì vấp tới vấp lui vậy??? Hàn Khả Nhiên ánh mắt hung dữ nhìn Chu Lăng Phong, thấy anh lại vẫn không thèm trả lời mình. Ngồi im chứ gì, muốn tui ngồi im hả? Nằm mơ đi.
Sau đó Hàn Khả Nhiên bắt đầu vùng vẫy nhiều hơn, cái mông tròn cũng lắc lư theo từng nhịp giãy giụa, cạ không ngừng vào con quái vật đang ngủ yên của Chu Lăng Phong, khiến nó ngóc đầu dậy tỉnh giấc. Chu Lăng Phong thầm cảm thán, sao cô lớn rồi mà vẫn cứng đầu vậy hả. Anh thật sự sắp không nhịn được nữa rồi, liền mạnh tay đánh mông cô.
Hàn Khả Nhiên bị đánh một cái rõ đau thì dừng động tác. Đau nha! Hàn Khả Nhiên ánh mắt long lanh, ngập nước như sắp khóc đến nơi, đôi môi nhỏ đỏ hồng, chu ra mếu máo. Chu Lăng Phong nhìn Hàn Khả Nhiên, ánh mắt dời xuống đôi môi đỏ mọng kia. Thật là muốn hôn một cái, nghĩ là làm, anh liền cuối xuống gặm lấy môi cô.
"Ưʍ..."
Hàn Khả Nhiên bị hôn bất ngờ mà mở to mắt ra, cô ngạc nhiên. Anh ta, anh ta vậy mà dám hôn cô sao. Cô còn chưa ai hôn ai bao giờ, vẫn còn nụ hôn đầu đó!! Vậy, vậy mà bây giờ đột nhiên bị cái người này cướp lấy. Hàn Khả Nhiên tức lắm, bắt đầu dùng võ công mèo quào của mình tấn công, đánh bộp bộp vào người anh.
Chu Lăng Phong cảm thấy cái tay nhỏ này của cô thật vướng víu nên trực tiếp khoá lại. Sau đó rướng người lên hôn sâu hơn. Hàn Khả Nhiên mở miệng tính chửi, Chu Lăng Phong nhân cơ hội đó luồn lưỡi vào, cô mở to mắt ra nhìn anh, sau đó tiếp tục phản kháng. Nhưng Chu Lăng Phong sức trâu sức bò làm thế nào cũng không lay động được tới anh......
Còn bên phía thư ký Trần thì khỏi phải nói, cậu ngồi từ nãy giờ thấy hết một màn kinh thiên động địa này thì hoang man tột độ. Gì vậy, Chu Lăng Phong trước giờ không động đến nữ sắc, một cái liếc mắt cũng chẳng thèm chứ đừng có nói là động đến. Ấy vậy mà bây giờ, lại cùng cô gái này...khụ khụ...ừm thân mật như vậy. Trời ơi, sao hôm nay cái gì cũng là lần đầu hết vậy.....