Trịnh Nguyên bị bắt, trong điện thoại của hắn ta có lịch sử trò chuyện của hai người, hơn nữa còn có hắn ta làm nhân chứng, Hà Vân Vân trực tiếp thừa nhận tất cả quá trình phạm tội, án kiện đến đây thành công khép lại.
Cố Tây Châu thậm chí còn suy nghĩ có nên nói cho Liêu Song vì sao hôm đó anh trai anh ta lại nhất quyết yêu cầu tráo đổi, cuối cùng vẫn là quyết định từ bỏ, người cũng đã chết rồi, không nhất thiết phải lằng nhằng thêm nữa.
Có điều Cố Tây Châu nghĩ lại, nếu như không có tên đồng đội heo Trịnh Nguyên này, có lẽ Hà Vân Vân sẽ thật sự có thể chạy thoát khỏi vòng pháp luật, rồi ba năm sau mới đưa tiền.
Cố Tây Châu tin tưởng với chỉ số thông minh của người phụ nữa này thì tuyệt đối sẽ không chuyển ngay một lần 30 vạn mà là trong vòng ba năm thông qua các loại phương pháp chậm rãi tích lũy 30 vạn này, như vậy bọn họ cũng sẽ không có gì để kiểm chứng.
Trong án kiện lần này, làm người ta thổn thức nhất chính là hai anh em này, người anh để thoát chết mà yêu cầu trao đổi thân phận, người em thì vì số tài sản kia mà mạo danh thay thế, anh trai ích kỷ, em trai cũng chẳng tốt đẹp hơn ai.
Phá án xong, Cố Tây Châu đi ra khỏi phòng thẩm vấn liền thấy lão Quách cười hì hì nói với hắn: "Cố đội, tối nay đi nhậu không?"
"Đúng vậy, cuối cùng cũng phá được án tử rồi! Lâu lắm rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm, nhất định tối nay phải cùng nhau ra ngoài đánh chén một bữa ra trò."
"Nói đến cái này, BBQ là hợp với bia nhất, mỹ vị."
Thành viên đội cảnh sát hình sự mấy ngày nay vẫn luôn phải kéo căng thần kinh ra làm việc, ai nấy đều tươi rói, mồm năm miệng mười bàn luận, mọi người đã bắt đầu bàn đến ăn cái gì uống cái gì.
Cố Tây Châu lấy di động ra, liếc nhìn thời gian, lúc này đã là 2h sáng, Cố Tây Châu xoa xoa huyệt thái dương, hiện tại tâm tình hắn không tồi, cuối cùng cũng phá xong án trước khi tiến vào thế giới tiếp theo, thấy mọi người đều hào hứng, hắn cũng không dám nói không đi, nói: "Được, mấy ngày nay vất vả rồi, anh mời."
Vốn dĩ Cố Tây Châu còn định mời đồng nghiệp của Chi Chi về nhà, nhưng mà nhìn thời gian, hắn đành từ bỏ, vào cái giờ này, ăn ở ngoài rồi mới về nhà thôi.
Không có nhiều hàng quán mở cửa lúc 2h sáng cho lắm, Cố Tây Châu cùng vài đồng nghiệp đi bộ đến quán BBQ đêm gần cục cảnh sát nhất.
Cơm nước xong xuôi, Cố Tây Châu đưa một vài người đã uống rượu về nhà, đến lúc về đến nhà đã là 4h, hắn không uống rượu, chỉ là cảm thấy có chút mệt mỏi.
Hắn đỗ xe ở bãi đỗ dưới lầu, từ xa có thể nhìn thấy phòng khách nhà mình vẫn sáng đèn, hắn chậm rì rì lên lầu, mở cửa.
Quỷ trong nhà đang ngồi chờ hắn cở cửa chính. Sao Cố Tây Châu biết được, bởi vì sau khi mở cửa, Cố Tây Châu nhìn thấy một chiếc ghế dựa đang được đặt đối diện hắn, hắn rũ mắt nhìn về phía chiếc ghế, không nói chuyện án tử, chỉ đem túi văn kiện trong tay đặt ở trên ngăn tủ, sau đó thay giày, nói 'ngủ ngon' với Cố Chi Chi, sau đó kéo lê thân thể mỏi mệt đi rửa mặt qua loa liền nằm xuống chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó, Cố Tây Châu ngủ rất ngon, ngủ thẳng một mạch đến bình minh ngày hôm sau.
Vừa tỉnh lại, hắn liền thấy có một quyển album đặt ở đầu giường mình, Cố Tây Châu nhíu mày, đêm qua Chi Chi vào phòng lén xem ảnh à?
Thảm quá đi, quỷ cũng sợ cô đơn mà.
Cố Tây Châu thả nhẹ bước chân, vừa đi vòng quanh Cố Chi Chi đang xoay vòng vòng trong bếp, vừa hỏi: "Hôm nay cậu làm sao thế? Tự nhiên lại làm cơm sáng cho tôi?"
Cố Chi Chi:......
Cố Tây Châu: "Không phải cậu hạ độc đấy chứ?"
Quỷ đang cầm nồi mạnh bạo xoay người, vừa định động thủ thì chiếc nồi trong tay đã bị Cố Tây Châu bắt được, Cố Tây Châu cười nói: "Tôi giỡn mà."
Ăn xong cơm sáng, Cố Tây Châu đang nằm dài trong nhà thì chuông điện thoại vang lên, trái tim Cố Tây Châu liền cảm thấy không được ổn cho lắm, không phải lại có người chết đấy chứ?
Hắn cầm lấy điện thoại di động thì phát hiện là một tin nhắn wechat, trái tim ngay lập tức dịu lại, nếu như có án tử, bên cục cảnh sát sẽ không gửi tin nhắn wechat cho hắn mà sẽ trực tiếp gọi điện thoại.
Anh Cừu sửa xe: Cố tiên sinh, xe anh sửa xong rồi, anh có thể qua đây lấy xe bất cứ lúc nào.
Cố Tây Châu trả lời lại hai chữ 'Cảm ơn'.
Cố Tây Châu cũng không dong dài, nhân dịp hôm nay có thời gian rảnh lập tức gọi taxi đi qua mang xe mình về, sau khi mang xe về xong, Cố Tây Châu định trả xe của Tư Dư cho anh, hắn lấy di động ra nhắn một tin cho Tư Dư: Xe tôi sửa xong rồi, mấy ngày nữa tôi lái xe anh qua trả anh nhé.
Một lát sau, Cố Tây Châu đã nhận được hồi đáp của Tư Dư: Được.
Cố Tây Châu: Cảm ơn.
Tư Dư đang nhắm mắt dưỡng thần trong nhà tắm, lười biếng trả lời: Không có gì, một chiếc xe cũ thôi mà.
Cố Tây Châu nghe anh nói vậy, khóe miệng giật giật, trả lời: Ừm, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn, lần tới đem xe trả tận nơi cho anh.
Tư Dư: Được ^_^
Cuộc đối thoại của hai người cuối cùng ngừng lại ở chữ 'Được" kia của Tư Dư, Cố Tây Châu xoa xoa giữa chân mày, trong lòng phun tào: Hóa ra trong mắt Tư tổng, xe hơi vừa mới mua được một tuần gọi là xe cũ.
Ngày đầu tiên đi xe của Tư Dư, Cố Tây Châu phát hiện trong xe có mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt, hắn nhớ lại một chút, Tư Dư căn bản không dùng nước hoa, cho nên lúc đến nhận xe hắn thuận tiện nói chuyện phiếm nhân viên trong tiệm một chút, cùng ngày xe hắn bị đâm ở trong tiệm, có người mua một chiếc xe cùng mẫu cùng dòng với xe hắn, ngay trong ngày đã lấy được giấy phép.
Cố Tây Châu không dám tiếp tục ngẫm nghĩ sâu xa về vấn đề này, mặc dù đã sớm nhạy bén phát giác ra biến hóa trong đó, nhưng dù gì Chi Chi vẫn đang ở đây, yêu đương gì đó... tạm thời vẫn là đừng có suy nghĩ vớ vẩn làm gì.
Hai ngày sau -----
"Trả anh, cảm ơn." Cố Tây Châu đặt chìa khóa xe trên bàn, nói với Tư Dư.
Tư Dư khẽ gật đầu, nhận lấy chìa khóa Cố Tây Châu đưa anh, ba người nói chuyện chốc lát sau đó cùng nhau trải qua cảm giác choáng váng như thường lệ, trực tiếp tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Cố Tây Châu nín thở, ngay sau đó trước mắt xuất hiện một trận mưa tuyết dày như lông ngỗng, bên tai là tiếng cuồng phong gào thét, cái rét buốt thấu xương luồn vào trong vạt áo.
Tuy rằng biết là phải đi vào thế giới nhiệm vụ, thế nhưng Cố Tây Châu không ngờ sau khi tiến vào sẽ đối mặt với bão tuyết như thế này, phải biết là lúc này Ninh Khánh nóng đến mồ hôi đầm đìa, nhiệt độ đột nhiên thay đổi làm cho Cố Tây Châu rùng mình một cái.
Lúc này hắn đang bị băng tuyết vây hãm, cũng may thế giới nhiệm vụ còn có một chút nhân đạo, trên người hắn không phải là áo ngắn tay mà là một chiếc áo lông vũ dày dặn dài quá đầu gối.
Một lúc sau Cố Tây Châu mới thích ứng được với thời tiết ở nơi này, hắn đứng ở bên ngoài, phía sau có mấy người đang dọn đồ từ trên xe xuống, trong đó có một người nói với Cố Tây Châu: "Mau vào trong khách sạn đi, đừng có lề mề nữa, bão tuyết càng lúc càng lớn rồi."
"Được." Cố Tây Châu liếc nhìn người đàn ông một cái, người này hiển nhiên không phải là Tư Dư, cũng không phải là Phương Chấp, đại khái là một NPC trong thế giới nhiệm vụ này.
Đi vào trong khách sạn, cái lạnh thấu xương nháy mắt tản đi không ít, Cố Tây Châu lúc này mới có thời gian đánh giá những người cùng hắn tiến vào, khoảng chừng có hơn trăm người, Cố Tây Châu không hỏi ngạc nhiên, đáng lẽ không nên có nhiều người đến vậy, thế giới nhiệm vụ của Phương Chấp sẽ không khó đến mức đó.
Hắn nhìn quanh tứ phía, nghĩ ngợi, để ý thấy mấy người đang tụ lại với nhau, trông tách biệt hẳn với những người đang cầm thiết bị quay phim, hẳn đó chính là đồng đội ở nhiệm vụ này, còn người cầm thiết bị là NPC.
Cố Tây Châu vừa mới đi một bước, đột nhiên thấy một khuôn mặt xinh đẹp, xinh đẹp đến có chút quá mức, hơn nữa đôi con ngươi đen như mực dường như chứa cả một hồ nước trong, phối với gương mặt nhu nhược đáng thương, quả thực làm người ta đau lòng.
"Tôi sợ quá....."
"Đây là đâu vậy?"
Ngay sau đó Cố Tây Châu liền nhìn thấy cô gái kia dựa về phía Phương Chấp, Phương Chấp tránh không kịp, trực tiếp bị đối phương chui vào trong lòng, đồng thời nháy mắt kéo đầy thanh thù hận của hội đàn ông.
Tai Phương Chấp tức khắc đỏ bừng bừng, cậu vội vàng hạ giọng giải thích với cô gái đang sợ hãi phát run kia: "Đây là thế giới nhiệm vụ, cô đừng sợ, cô xem đi có phải trong tầm mắt cô có một chuỗi con số 00:00:01 không, nó đếm ngược giá trị sinh mệnh, tất cả những người tiến vào thế giới nhiệm vụ đều là những người sắp xảy ra chuyện chết người...."
Cô gái kia không ngăn được nước mắt lăn xuống, cô nhớ lại, nói: "Em, em vừa mới nghe thấy tiếng còi ô tô, chẳng lẽ em, em sẽ bị ô tô đâm chết?"
Phương Chấp nghe vậy, gật đầu, nói tiếp: "Đừng sợ, chỉ cần cô có thể thành công rời khỏi nơi này, cô sẽ không phải chét, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ có thời gian khen thưởng tương ứng."
Cô gái kia lau nước mắt, dựa vào lồng ngực Phương Chấp nhỏ giọng nức nở, "Cảm ơn anh đã nói cho em mấy cái đó, em sợ lắm."
"Nhìn gì vậy?"
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, hỏi.
Cố Tây Châu quay đầu lại liền thấy Tư Dư, Tư Dư cười với hắn một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía trước.
Nhìn thấy cô gái kia, Tư Dư không khỏi nhíu mày.
Gương mặt yêu nghiệt đó, tuy rằng không quá giống với người mà họ đã gặp ở thế giới thứ tư, nhưng so ra thì cô gái này cũng vẫn giống Phục Dịch Nhiên.
Cố Tây Châu nghĩ lại ngày trước Phục Dịch Nhiên cứ luôn xúi giục hắn xé giấy báo xuống, nhìn cô gái có chút tương tự Phục Dịch Nhiên này, Cố Tây Châu có chút không thoải mái.
Cố Tây Châu còn nhớ rõ tờ giấy '6 thì sống, 1 thì chết' mà Phục Dịch Nhiên đưa, tờ giấy đó đến bây giờ vẫn chưa hề dùng tới, hắn luôn rất tò mò ý nghĩa của tờ giấy, đương nhiên cũng có khả năng là tên Phục Dịch Nhiên này chỉnh hắn.
Đừng nói.... Cố Tây Châu thực sự cảm thấy tên giả gái đó có thể làm ra loại chuyện này, viết một tờ giấy chọc hắn chơi.
"Tôi tên là Lý Yên." Một người đàn ông thoải mái hào sảng đi đến trước mặt Phương Chấp và cô gái đang khóc thút thít kia, duỗi tay nói.
Phương Chấp bắt tay với đối phương, nhẹ giọng trả lời: "Xin chào, tôi là Phương Viễn."
Lý Yên có vẻ hứng thú với cô gái đang khóc chít chít kia, hơn nữa ngoại hình người đàn ông này cũng khá anh tuấn, anh ta hạ giọng, vươn tay một lần nữa, "Xin chào, em tên là gì?"
Đôi mắt cô gái kia phiếm hồng, tựa như một con thỏ nhỏ hoảng hốt, cô rụt đầu, nhỏ giọng nói, "Em tên là Phó Di Nhiên."
"Vậy anh gọi em là Tiểu Nhiên nhé, đây là lần đầu em tiến vào nhiệm vụ, phải tìm một người đáng tin cậy để ghép đội." Ngụ ý trong lời của Lý Yên không cần nói cũng biết, "Anh trải qua tám thế giới nhiệm vụ rồi, nếu cần hỗ trợ, cứ nói với anh."
Cùng lúc đó còn có vài người đàn ông khác tìm đến, biểu lộ có thể dẫn theo Phó Di Nhiên.
Nhưng mà Phó Di Nhiên cứ gắt gao nắm lấy ống tay áo Phương Chấp không chịu buông tay, rúc vào lồng ngực cậu, "Phương ca, em sợ."
Phương Chấp nhìn quanh tứ phía, mấy ánh mắt nhìn cậu rõ ràng là mang theo sự ghen ghét, liền cảm thấy trứng hơi đau: "......." Tôi cũng sợ lắm mà.
Cố Tây Châu nhìn thấy một màn này nhịn không được nhếch khóe miệng, yên lặng trợn trắng mắt.