Ngay sau đó hắn liền nghe thấy chủ nhân giọng nói tiếp lời: "Ma tu, đây là do tôi tự quyết định, ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã lựa chọn ổn thỏa rồi."
Cố Tây Châu nghe thấy những lời này xong, thật sự mắng một câu chết tiệt, nhưng cuối cùng vẫn đè nặng hỏa khí ở trong lòng, bất kể trong lòng hắn sôi sục như thế nào thì lời Chi Chi nói cũng không sai, đây là quyết định của chính cậu ấy, mặc dù hiện tại Cố Tây Châu dùng thân thể của Cố Chi Chi, nhưng hắn quả thực không có quyền quyết định thay Cố Chi Chi.
Thân thể hoàn toàn không chịu sự khống chế của hắn, bám sát sau đứa bé gái 5-6m, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Tầm mắt Cố Tây Châu tùy theo Cố Chi Chi mà thay đổi.
Đồng Giai đi không nhanh, thậm chí có chút chậm chạp, nhưng không bao lâu vẫn về đến nhà, Cố Tây Châu liếc mắt một cái liền nhận ra khu chung cư mà Đồng Giai ở, trong tài liệu vụ án tự sát của Đồng Giai có ảnh chụp của tòa nhà này.
Nhà Đồng Giai ở trong một khu trung cư thương mại, năm 2004 chung cư đã có thang máy, tầm 18 tầng, Cố Tây Châu nhớ rõ trên tài liệu hắn từng xem có viết Đồng Giai ở tòa số 3, tầng 12, phòng 1205.
Đồng Giai đứng dưới chân tòa nhà, nhìn chằm chằm lên lầu cả buổi, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên quay đầu lại nhìn vào mắt Cố Chi Chi, Đồng Giai nhìn thấy Cố Chi Chi thì có chút sửng sốt, nói: "Chú ơi, chú cũng ở khu chung cư này sao?"
Bởi vì ban ngày ở trường học Đồng Giai đi gọi 'thiếu niên Cố Chi Chi' trở về có gặp hắn nên cô bé không coi Cố Chi Chi là người xấu, ngược lại còn chủ động nói chuyện với Cố Chi Chi.
"Ừ." Cố Tây Châu nghe thấy Cố Chi Chi ừ một tiếng, sau đó vừa đi về phía Đồng Giai vừa hỏi: "Nhà cháu ở trên tầng à, sao lại không đi lên?"
Đồng Giai lắc đầu, sắc mặt có chút nhợt đi, hoàn toàn không có biểu cảm vui vẻ như ở trường, "Cháu không muốn về nhà."
Cố Chi Chi ngồi xổm xuống, đưa tay đỡ lấy đầu vai Đồng Giai, đột nhiên phát hiện trên người Đồng Giai như thể chẳng có tí thịt nào, hắn trầm giọng hỏi: "Vì sao thế?"
"Không có gì ạ." Đồng Giai cắn môi dưới, cắn chặt đến mức rỉ máu, đôi mắt đỏ ửng.
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc váy trắng từ trên tầng đi xuống, trông cô có vẻ mỏi mệt, đi xuống nhìn thấy Đồng Giai đang nói chuyện với Cố Chi Chi, hàng lông mày cau tít, cặp chân mày lá liễu được xăm lên giờ trông như chữ bát lộn ngược, trông cực kì hung dữ.
"Đồng Giai, tan học rồi mày không về nhà, còn đứng dưới lầu làm cái gì?" Người phụ nữ hằm hằm xông tới, trừng mắt giận dữ nhìn Đồng Giai, tông giọng như cao lên một quãng tám, lệ khí sâu nặng.
"Mày cái con nha đầu chết dẫm kia, đúng là của nợ!" Người phụ nữ nói rồi xông tới tóm lấy cánh tay Đồng Giai, kéo Đồng Giai đi, còn đưa tay cấu véo cánh tay cô bé.
Trong trí nhớ của Cố Chi Chi, hắn có biết người phụ nữ này, trước kia người này không đối xử với Đồng Giai như vậy...!
Người phụ nữ đè thấp giọng, giáo huấn Đồng Giai, có vẻ không muốn để cho những người xung quanh nghe thấy cuộc nói chuyện của hai mẹ con họ, Cố Chi Chi lại lớn tiếng nói: "Ngại quá, không phải là cô bé không chịu lên nhà, mà là tôi không biết người, cho nên hỏi cô bé một chút."
Giọng Cố Chi Chi rất lớn, chủ yếu là nói cho những người xung quanh nghe, sắc mắt cau có của người phụ nữ bị Cố Chi Chi đánh tan, có chút xấu hổ, người mẹ lại thấp giọng răn dạy Đồng Giai đừng có nói chuyện với người lạ như vậy rồi mới gọi Đồng Giai cùng đi vào đại sảnh.
Cố Chi Chi lập tức đi theo lên, nhanh hơn hai người một bước ấn tầng 13, không nhiều lời, người phụ nữ ấn tầng 12, cũng chỉ khẽ liếc nhìn Cố Chi Chi một cái, không nói gì.
Cửa thang máy mở ra xong, Đồng Giai theo mẹ rời đi, Cố Chi Chi tiếp tục lên tầng, đến tầng 13 xong, Cố Chi Chi lại đi thang bộ xuống, đi đến tầng 12, hắn đứng ở đó một hồi lâu.
Trên hành lang không có một chút âm thanh nào.
Cố Tây Châu an tĩnh ở trong thân thể quan sát hết thảy, Đồng Giai không khóc cũng không nháo, có lẽ hôm nay cô bé sẽ không chết, hắn đã thay đổi quy tắc của thế giới này, đợi một lát, Cố Tây Châu nhẹ nhàng thở ra.
Ngay lúc Cố Tây Châu thở phào, đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc than, nhưng tiếng khóc kia không phải của Đồng Giai, mà lại thuộc về một người phụ nữ khác!
Cùng lúc đó, âm thanh của người phụ nữ đột nhiên im bặt, nhưng Cố Tây Châu chắc chắn không hề nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, Đồng Giai vẫn chưa nhảy lầu, người phụ nữ này khóc cái gì?
Trong lúc Cố Tây Châu nghĩ, Cố Chi Chi gõ cửa nhà bên cạnh, một người đàn ông hơn 50 tuổi mở cửa.
Người đàn ông bụng phệ, hói đầu, chóp mũi đỏ hồng, là hồng ban do rượu, thấy Cố Chi Chi thì không nhịn được nhíu mày hỏi: "Làm sao? Việc gì?"
Cố Chi Chi vội vàng lấy thẻ cảnh sát của mình ra, lật phần bìa cho người đàn ông nhìn, "Tôi là cảnh sát, vừa mới nhận được báo án nói phòng bên cạnh có tiếng phụ nữ kêu khóc, có phải là ông báo án không?"
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Cố Chi Chi lấy thẻ cảnh sát ra, cũng không nhìn kĩ, vẻ mặt mờ mịt hoang mang, nói: "Không, không phải tôi đâu!"
"Vừa rồi hình như tôi có nghe thấy tiếng phụ nữ khóc ở nhà bên cạnh, nhưng tôi gõ cửa không thấy mở, tôi muốn từ ban công nhà ông đi qua?" Cố Tây Châu nghiêm trang nói.
"Không phải đâu chứ... Tôi chưa từng nghe thấy bao giờ, chồng cô ấy là giáo viên, hẳn là không thể nào đâu chứ?"
Người đàn ông trung niên không hiểu chuyện gì, gãi gãi đầu, lúc này Cố Chi Chi đã đi đến ban công, đánh giá khoảng cách một chút xong, Cố Chi Chi đang chuẩn bị xoay người nhảy sang thì đột nhiên thấy Đồng Giai lao tới, đôi mắt khóc đến sưng húp như hai quả đào!
Trong đầu Cố Chi Chi trống rỗng, cũng không kịp nghĩ nhiều, đột ngột nhảy từ ban công nhà bên cạnh sang, ổn định vững chãi ấn Đồng Giai xuống mặt đất.
Cố Chi Chi đứng dậy, đồng thời ôm Đồng Giai đang khóc lóc thảm thương vào lồng ngực, nhìn chằm chằm Đồng Giai một lát, đưa tay nắm lấy bả vai cô bé, trầm giọng nói: "Đồng Giai, vì sao lại muốn nhảy lầu?"
Đồng Giai khóc đến đỏ cả mắt, bị Cố Tây Châu ghì lại xong thì thút thít khóc, vẻ mặt mông lung, cô bé quay đầu nhìn người phụ nữ vừa đứng dậy từ ghế sofa trong phòng.
"Cậu, cậu vào bằng cách nào?!" Giọng mẹ Đồng Giai tỏ vẻ đầy khó chịu, bỗng nhiên hô hoán: "Cứu mạng, có người vào nhà cướp của!"
Người phụ nữ lao ra ngoài mở cửa, hướng ra ngoài hành lang mà gào thét, những người hàng xóm đã về nhà lục tục mở cửa, có người còn cầm đồ gọt hoa quả trong nhà ra định hỗ trợ, "Ai!"
Tức khắc có thêm năm sáu người cả nam cả nữ đi ra hành lang, theo mẹ Đồng Giai vào trong phòng.
Không khí phẫn nộ vờn quanh.
Cố Chi Chi đi vào xong, nâng Đồng Giai dậy, dùng đôi tay nắm lấy đầu vai Đồng Giai, nói: "Nói với tôi, vì sao?"
"Mày buông cô bé ra!" Một người đàn ông mặc áo đen cầm theo gậy đánh bóng, nhướng mày chỉ vào Cố Chi Chi, nói.
Cố Chi Chi rũ mắt lườm hắn một cái rồi lại đặt tầm mắt trở về chỗ Đồng Giai.
"Báo cảnh sát, nhanh lên, báo cảnh sát!"
Trong đám người, không biết là ai hô lên, tức khắc xung quanh có người lấy di động ra, người đàn ông để kiểu tóc Địa Trung Hải vừa rồi thò đầu ra, đi vào nói với Cố Chi Chi: "Đồng chí cảnh sát, thân thủ của cậu tốt ghê, không thì e rằng cô bé này không còn nữa rồi!"
Ông chú mặc áo ba lỗ trắng quần đùi đen vòng qua đám người tiến vào, nhìn về phía Đồng Giai nói: "Cô bé à, sao cháu lại như thế? Bác vừa thấy là cháu muốn nhảy lầu đấy sao! Nếu không phải vị cảnh sát này nhận được điện thoại báo án thì cháu đã chết rồi đấy, trong lòng nghĩ quẩn cái gì mà lại muốn nhảy lầu?"
Nước mắt Đồng Giai tức khắc tuôn dài, cô bé nức nở, cũng không nói lời nào.
Nhưng Cố Tây Châu chú ý tới một chi tiết, nơi Đồng Giai nhảy lầu là ban công, mà mẹ Đồng Giai ở ngay sofa phòng khách, liếc mắt một cái là có thể thấy Đồng Giai nhảy lầu, nhưng mà lúc hắn đọc bản ghi chép thẩm vấn, trong đó ghi mẹ Đồng Giai khai rằng lúc ấy mình đang ở phòng bếp phơi quần áo, đương nhiên không thể loại trừ việc thế giới thần quái đã biến đổi sự việc.
Mọi người xung quanh nghe đến Cố Chi Chi là cảnh sát, tất cả đều sửng sốt, hóa ra người bị người phụ nữ này coi như trộm vào nhà lại là cảnh sát!
"Nhưng mà tôi báo án mất rồi!" Một cô gái mặc đồ hồng le lưỡi nói.
Cố Chi Chi dùng tông giọng cực kì lạnh nhạt nói với cô gái mặc đồ hồng, "Không vấn đề gì."
......
Nhờ những gì người đàn ông trung niên vừa nói, lúc này ánh mắt mọi người đều dừng cả trên người Đồng Giai, Đồng Giai dụi mắt, "Em trai, em trai ốm rồi, mẹ nói đều tại lỗi của cháu."
"Ai cơ? Em trai?" Nghe Đồng Giai nói, người đàn ông trung niên sống cạnh nhà Đồng Giai ngẩn ra, "Cháu còn có em trai cơ à?"
"Vâng."
Người đàn ông trung niên chuyển tầm mắt về phía mẹ Đồng Giai, nếu ông nhớ không nhầm, cha Đồng Giai là một giáo viên tiểu học, sinh đứa thứ hai sẽ mất việc đó!
Người đàn ông trung niên nghi hoặc hai giây, sau đó bọn họ liền nghe thấy Đồng Giai tiếp tục nói: "Cháu cãi mẹ hai câu, bảo mẹ đón em từ quê lên đi, mẹ không chịu... vừa nãy mẹ đánh cháu."
"Đánh cháu ở đâu?" Cố Chi Chi rũ mắt cầm tay cầm chân Đồng Giai lên nhìn, trên người Đồng Giai nào có vết thương!
Đồng Giai khẽ cắn môi, nhỏ giọng ngượng ngùng nói bên tai Cố Chi Chi: "Ở, ở mông cháu!"
Cố Tây Châu nhíu mày, chẳng lẽ Đồng Giai chết chính bởi vì nguyên nhân này? Nếu thật sự là bởi vì cái này mà nói, có phải Đồng Giai hơi yếu đuối quá rồi không?
Nhưng đúng lúc này, Cố Tây Châu nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát quen thuộc vang lên dưới lầu, Cố Chi Chi vội vàng liếc nhìn, nói với mọi người: "Là đồng nghiệp của tôi tới, tôi đi ra ngoài đón bọn họ, mọi người chăm sóc cô bé Đồng Giai này tốt nhé."
Cố Chi Chi đi ra ngoài, gặp được Lý Diệu Mộc ở thang máy, Cố Chi Chi hạ giọng nói: "Đồng Giai bị thương ở mông."
"Hả?" Lý Diệu Mộc sửng sốt một chút, sau đó Cố Chi Chi đi vào thang máy, đóng cửa lại.
Lý Diệu Mộc đau đầu, vừa rồi nhận được điện thoại báo là có người đàn ông vào nhà cướp của, sao đến lúc hắn tới lại biến thành học sinh trung học nhảy lầu?
Đợi đến lúc hắn tìm hiểu minh bạch quá trình mới phát hiện tên vừa nãy vậy mà lại dám giả mảo cảnh sát!
Cô bé học sinh trung học bị đánh này cứ mãi không chịu nói chuyện, bước đầu điều tra bọn họ cũng không phát hiện được thương tích trên người cô bé, cuối cùng hắn nghĩ đến câu cuối cùng mà cái tên ngủ nhờ cục cảnh sát kia nói, bảo một nữ đồng nghiệp đưa Đồng Giai vào phòng, cởi hết tất cả quần áo ra, xem xét thương thế trên người cô bé.
Nữ cảnh sát kia đi ra xong, sắc mặt đại biến, trầm mặc rất lâu sau mới nói cho hắn rốt cuộc cô thấy cái gì.
Lỗ kim, lớn có nhỏ có, hết cái nọ đến cái kia trên mông cô bé, một vài cái đã gần lành, còn một vài cái rất mới!
Hiển nhiên đều là vết thương để lại trong khoảng thời gian gần đây.
Hắn nuốt nước miếng, đi vào phòng thẩm vấn, nhìn về phía Đồng Giai ngồi trên băng ghế chịu đau, trái tim không khỏi run lên, hắn đi vào, thấp giọng nói: "Bạn nhỏ à, chú vừa nãy mà cháu nói đã kể chuyện cho chú rồi, giờ cháu có thể thuật là sự việc cho chú không? Vì sao cháu lại định nhảy lầu?"
Đồng Giai do dự một chút, nói: "Bà nội và ba cháu muốn có em trai, bởi vì sinh ra cháu mà mẹ thường xuyên bị bà nội mắng, từ đó cháu cảm thấy mẹ cháu cũng không thích cháu lắm, đều tại cháu nên mẹ mới bị bà nội mắng, bị ba đánh.
"Bà nội vẫn luôn không thích cháu, bà thường xuyên cấu véo cháu." Nói tới đây, Đồng Giai ấm ức kể.
"Ở nhà ba mẹ không quá để ý đến cháu, cũng chẳng nói chuyện với cháu bao giờ, hồi lớp 5 nghỉ hè về quê, bà nội đột nhiên vô duyên vô cớ dùng kim đâm vào lòng bàn tay cháu, cháu liền mách ba mẹ, kết quả cả ba và mẹ đều mặc kệ cháu.
"Khi đó ngày nào cháu cũng ước kì nghỉ kết thúc nhanh lên, sau đó cháu mới biết bà nội dùng kim đâm cháu bởi vì bà muốn có một đứa cháu đích tôn."
Lý Diệu Mộc nghe đến đó, trái tim lại trĩu nặng thêm một chút, sau khi hắn nghe câu chuyện này, chuẩn xác mà nói vế sau của câu chuyện chính là một loại mê tín dị đoan, có vài người sẽ dùng kim đâm đứa bé gái nhỏ tuổi, bọn họ tin tưởng làm như vậy thì đứa thứ hai sẽ là con trai.
Ngón tay Lý Diệu Mộc bấu vào bàn run lên, bàn khẽ rung kẽo kẹt: "Sau đó thì sao?"
"Sau khi nghỉ hè kết thúc, cháu về nhà......Ban đầu chỉ cần cháu phạm sai lầm, mẹ liền dùng kim đâm cháu, sau đó cháu cũng không hiểu vì sao lại như vậy...mẹ cũng giống như bà nội, vô duyên vô cớ dùng kim đâm cháu.
"Được một thời gian, mẹ cháu về quê sinh em trai." Cô bé chậm rãi kể lại những gì phải hứng chịu suốt thời gian qua, không biết trái tim non nớt của cô bé làm thế nào để chịu đựng hết thảy, vậy mà ngữ điệu của cô bé còn hàm chứa một chút châm chọc, gương mặt mang theo ý cười.
Lý Diệu Mộc hoài nghi cô bé trước mặt này là một nhân cách mỉm cười, chỉ biết cười, không biết khóc, cho nên không ai quan tâm tới cảm xúc chân thật của cô bé.
"Mẹ sinh em trai, cháu siêu vui luôn," Đồng Giai nói, "Cháu tưởng...như vậy là họ sẽ không dùng kim đâm cháu nữa!
"Cháu không biết vì sao ba mẹ không đưa em trai đến thành phố, cứ phải để em trai lại quê, họ cũng không cho cháu nói cho người khác là cháu có em trai.... Nhưng mà sau đó em trai ốm rồi, ốm đến hỏng rồi..."
Lý Diệu Mộc nghe lời tự thuật của Đồng Giai, cuối cùng đã vạch trần một lớp khăn che mặt thần bí này, đây chính là một gia đình trọng nam khinh nữ điển hình.
Người của thế hệ trước tin vào tư tưởng phong kiến mê tín dị đoan cho nên trong lúc người phụ nữ mang thai liền dùng kim đâm cô bé này, sau khi sinh con trai xong, cha đứa bé vì muốn giữ công việc của mình cho nên giấu con trai ở quê.
Đứa con trai này không thể cho vào hộ khẩu không nói, lại còn phải giấu đi, nhỡ mà có người ngứa mắt đi báo cáo cha Đồng Giai một cái thôi là hắn sẽ mất bát cơm.
Đứa bé trai này vì cha mẹ nên việc đi khám bệnh cũng là một vấn đề, cuối cùng trong một lần phát sốt tới hơn 40 độ, lại dùng biện pháp lạc hậu để hạ nhiệt, đầu óc bị sốt đến hỏng, giờ đã hơn 2 tuổi mà vẫn không biết nói, rõ ràng có vấn đề về trí tuệ, việc này làm cho cha mẹ Đồng Giai suy sụp.
Mà hai người này đem tất cả nguyên do tội vạ đều đổ lên người Đồng Giai, nếu không phải Đồng Giai chiếm cứ mất vị trí này, bọn họ sẽ không phải để con trai ở quê, con trai cũng không bị sốt đến mức thành một đứa thiểu năng!
Bọn họ hoàn toàn không hề nghĩ rằng là chính mình sai.
Hai người đánh chửi Đồng Giai, nhưng bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, người đàn ông không muốn để cho người khác nhìn ra dấu vết, cho nên hai con người tâm địa tàn độc liền dùng kim đâm đứa trẻ này.
Người bên ngoài nghe thấy chuyện này, đều sửng sốt, Vương Ngạo hôm nay cũng đi làm, đứng bật dậy quát lên: "Đây là cái thứ cha mẹ gì, cũng xứng làm cha mẹ sao?"
"Đúng vậy, quá ghê tởm rồi, nhưng cô bé này phải làm sao bây giờ đây?" Một nữ cảnh sát lau nước mắt, "Hễ điều tra là chắc chắn cha cô bé sẽ mất việc, nếu như đưa cô bé trở về với đôi vợ chồng ác độc kia, tôi thấy rồi lại phải nhảy lầu mất thôi!"
"Trước tiên cứ thu thập chứng cứ đã, tôi thấy chúng ta có thể khởi tố cha mẹ cô bé này, kể cả không có án phạt thì cũng tuyệt đối không thể để cho bọn họ nuôi dưỡng cô bé này nữa, nếu không sẽ còn phải chịu ngược đãi." Vương Ngạo lạnh mặt nói.
Một người trong đó nói: "Đúng!"
"Đúng rồi, tôi nghe thẩm vấn nói là có một cảnh sát phát hiện ra cô bé này muốn tự sát, là ai cứu cô bé vậy?" Vương Ngạo hỏi
Mọi người vội vàng xua tay nói: "Nói đến chuyện này liền thấy kì quái!
"Người báo án nói có một cảnh sát cứu cô bé đáng thương này, nhưng lúc chúng tôi lên lầu có gặp được một người đàn ông, trông rất đẹp trai, chúng tôi tưởng là cư dân nên cũng không ngăn lại, về sau mới biết người nọ là đồng nghiệp của chúng ta, nhưng không phải ở cục cảnh sát chỗ chúng ta!"
"Đúng vậy, nếu là ở cục chúng ta thì tôi đã nhận ra ngay rồi!"
Cố Chi Chi rời đi xong, Cố Tây Châu vẫn không thấy cửa, trong lòng thở phào một hơi thật dài, cứu được Đồng Giai mà Cố Chi Chi không lập tức biến mất, chẳng lẽ đây không phải là nguyện vọng của Cố Chi Chi, hay là hắn phải chờ tới lúc chuyện của Đồng Giai có kết quả mới biến mất?
Vài ngày sau ----
Cố Tây Châu ăn bữa sáng xong, đảo mắt nhìn báo Ninh Khánh 28/9/2004, đọc tiêu đề in ngang to rõ: Giáo viên đương nhiệm mê tín dị đoan dùng kim đâm con gái chỉ vì muốn sinh con trai, thế giới này làm sao vậy?
Cố Tây Châu liếc nhìn nội dung, ánh mắt dừng lại ở đoạn cuối cùng: Công - kiểm - pháp* tiến hành khởi tố cha mẹ và thân nhân của nạn nhân!
*Công - kiểm - pháp lần lượt là Công an - Kiểm sát - Tư pháp
Chuyện này có vẻ có xu hướng sẽ làm lớn lên.
Cố Tây Châu xoa xoa giữa chân mày, hắn không rõ rốt cuộc Cố Chi Chi muốn làm gì, Đồng Giai trong thế giới thần quái có kết cục viên mãn thì có ý nghĩa gì đâu?
Đúng lúc Cố Tây Châu oán giận trong lòng, thân thể lại mất khống chế một lần nữa, người nọ thấp giọng nói: "Có đó, có ý nghĩa."
Cố Chi Chi biến mất mấy ngày lại xuất hiện.
Cố Tây Châu nhìn thân thể lại một lần nữa tự cử động, đặt tiền xuống, Cố Chi Chi đi ra khỏi quán cơm, cảnh vật xung quanh dường như biến hóa nghiêng trời lệch đất chỉ trong nháy mắt, đi qua góc đường một lần nữa, Cố Tây Châu sửng sốt.
Con số trên màn hình điện tử ở đầu đường hiển thị thời gian: Ngày 18 tháng 6 năm 2010.
Ngày 18 tháng 6 năm 2010 -- là một ngày trước khi cha mẹ Cố Chi Chi tử vong.