Gãy Cánh

Chương 28: Thiên sứ



Chiếc quạt trần cũ kỹ phát ra riếng rền rĩ. Tần Cố nhìn biên độ rung của thứ có cánh đang quay trên đầu, đứng dậy tắt đi rồi cầm remote giảm nhiệt độ điều hòa.

Hà Kiều Dung lấy chiếc chăn nhỏ phủ lên chân: "Tôi có thể hỏi anh một câu không?"

Trong phòng làm việc chỉ có hai người, âm thanh 'o o' của cánh quạt điều hòa vang lên rất rõ ràng.

"Anh nghĩ động cơ chuyển đổi giữa các nhân dạng của cậu Hi Quang là gì?"

Tần Cố ngạc nhiên: "Chị muốn tham khảo ý kiến riêng của tôi hay là góc nhìn của một bác sĩ tâm thần vậy?"

Hà Kiều Dung vắt chéo chân: "Chúng ta đều biết Rối loạn phân ly hầu như không đáp ứng với thuốc. Đồng nghĩa với 'đa nhân cách' không thể được điều trị bằng thuốc. Việc một người cùng một lúc tồn tại nhiều 'nhân cách' kèm với các lý lịch và ký ức khác nhau là không tưởng đối với ngành y học. Lý do đơn giản là mỗi người chỉ có một bộ não. Bộ phận nặng chỉ hơn 1 kilogram này chi phối toàn bộ các chức năng lưu trữ – truy xuất ký ức, vận động, học tập, tư duy và cảm xúc. Vì vậy, có thể nói nhân cách con người được hình thành hoàn toàn dựa vào bộ não. Nếu không có não, chúng ta sẽ không khác mấy với thực vật. Và nếu không có bất kỳ biến động nào trong não bộ thì việc thay đổi các bản năng vốn có của con người cũng là phi lý."

"Thực ra thì có một trường hợp, nếu não bộ không có vấn đề gì mà một người đột ngột cư xử khác đi thì có thể là họ đang 'giả vờ'." Tần Cố mỉm cười.

"Bỏ qua trường hợp đó, bỏ qua các nguyên nhân vật lý và sinh hóa thì các trường hợp còn lại có thể là do tâm lý." Hà Kiều Dung cầm ống đựng bút trước mặt lên: "Hầu hết chúng ta đều thường xuyên 'độc thoại nội tâm' – tự nói chuyện với chính mình như: 'Sao hôm nay mình ngớ ngẩn vậy', 'Mình không nên làm như vậy', 'Mình nên mua cái váy xanh hay váy đỏ?'... Tôi giả thuyết rằng có một số người rất rất thường xuyên – một cách có ý thức lẫn trong vô thức – sẽ ném những 'độc thoại đó của họ vào một góc trong tâm trí.

"Ví dụ, cái ống bút này đại diện cho Nơi chứa đựng ý nghĩ. Và những cây bút đại diện cho các Ý nghĩ và cảm xúc. Khi anh liên tục, liên tục ném những ý nghĩ và cảm xúc như: 'Tôi thật tệ hại', 'Tôi chẳng làm gì nên hồn cả', 'Nếu như tôi thế này thì mọi chuyện đã tốt hơn'... Đây, tôi bỏ từng cây bút vào. Cứ như vậy, cái ống bút này sẽ càng lúc càng đầy lên, cho đến khi nó chật ních bút viết – và anh xem, bây giờ tôi muốn lấy bút ra khỏi cái ống thì rất khó để kéo ra phải không? Nếu như tôi dùng lực mạnh hơn thì những cây bút khác cũng sẽ bị lôi ra cùng với cây bút tôi muốn lấy.

"Vì vậy, khi liên tục dồn nén mọi thứ vào một nơi, những ý nghĩ và cảm xúc bị tích tụ sẽ trở nên nặng nề và khó khăn đến mức chúng ta không thể tự mình lấy ra được. Và nếu chúng ta tiếp tục dồn nén – tôi đang cố gắng nhét thêm bút vào cái ống này – lẽ hiển nhiên là ống bút có thể bị vỡ ra. Những cây bút rơi tứ tung cũng giống như một người có thể bùng nổ cảm xúc và trở nên hoảng loạn. Tuy nhiên, khi phân ly diễn ra, ống bút sẽ không vỡ, nó bị chủ nhân đưa vào nơi sâu hơn trong tâm trí – nơi mà ý thức không chạm tới được. Nó sẽ không tự nhiên biến mất. Chùm ý nghĩ và cảm xúc này bằng cách nào đó sẽ biến thành một hình dạng khác: một hình dạng tinh tế và hoàn chỉnh hơn để giúp chủ nhân xoa dịu và giải quyết những cảm xúc đau khổ tương tự. Đó là cách các nhân dạng sinh ra."

Tần Cố gật đầu.

Hà Kiều Dung đặt ống bút về chỗ cũ: "Chúng ta nhìn vào trường hợp của cậu Hi Quang. Trong quá khứ, sự mất mát của người bố đã đẩy hai mẹ con cậu ấy rơi vào khủng hoảng. Từ lúc sáu tuổi, Thẩm Hi Quang đã bị mẹ mình ngó lơ nhưng đồng thời cậu ấy cũng không thể không dựa vào mẹ lẫn chăm sóc cho bà ấy. Dưới áp lực này, nhân dạng Thẩm Miên xuất hiện, y là một người đàn ông trưởng thành, tính cách chu đáo, dịu dàng, luôn chăm sóc cho Thẩm Hi Quang và mẹ cậu ấy. Dường như sự thiếu vắng người bố của gia đình này đã được Thẩm Miên lấp vào.

"Bên cạnh đó, cậu Hi Quang gần như chưa từng được làm trẻ con một cách đúng nghĩa. Cậu ấy phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm của người lớn, và từng bị tách biệt khỏi những đứa trẻ đồng trang lứa trong một khoảng thời gian dài. Có thể đây là động cơ khiến Thẩm Dã xuất hiện. Đứa trẻ này đại diện cho bản tính trẻ con bị dồn nén của Thẩm Hi Quang. Thẩm Dã giúp cậu ấy bù đắp lại tuổi thơ của mình."

Hà Kiều Dung sử dụng từ 'thiếu thốn' và 'bù đắp' rất nhiều, có lẽ là thói quen làm việc của bà. Nó khiến Tần Cố nhớ lại một câu thoại trong bộ phim I Am Sam*, cầu gốc bằng tiếng Anh, đại ý là: Nếu anh tước đi một điều quan trọng đối với con trẻ, nó có thể sẽ phải dùng cả phần đời còn lại của mình để cố gắng lấp đầy khoảng trống đó.

* "Tôi là Sam" là bộ phim được viết và đạo diễn bởi Jessie Nelson, kể về một người bố bị khuyết tật trí tuệ đấu tranh để giành quyền nuôi cô con gái Lucy (Dakota Fanning). Với vai diễn Sam, Sean Penn đã được Đề cử cho giải Oscar ở hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc nhất (2002).

"Vậy chị đánh giá như thế nào?" Tần Cố hỏi.

"Tôi cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó, cơ hội chưa đến. Cậu Hi Quang đã giữ bản thân ổn định ở trạng thái này quá lâu rồi, một trạng thái tương đối bền vững sẽ rất khó để can thiệp. Huống hồ, cậu ấy còn tỏ ra hài lòng với tình trạng hiện tại. Tôi không thể ép buộc thân chủ làm chuyện mà họ không muốn."

Tần Cố thở dài rồi cười cười: "Đúng vậy, nhà trị liệu tâm lý thì phải nhìn sắc mặt thân chủ để kiếm cơm, còn bác sĩ chúng tôi mới là phe phản diện."

...

Cơ hội mà Hà Kiều Dung trông chờ đến không bao lâu sau đó.

Điện thoại tại mỗi nhà là đồ tập thể. Thân nhân muốn gọi cho bệnh nhân thì phải hẹn trước, tuy nhiên Bộ Thư trực tiếp gọi vào di động của Tần Cố rồi nhờ y chuyển máy cho Thẩm Hi Quang.

Y cười nói: "Cậu không thành thật làm theo quy định mà chỉ toàn tìm cách lách luật."

Y đi ra ngoài sân. Thẩm Hi Quang ném trái cầu hai cậu thanh niên vừa đánh hụt lên rào chắn xung quanh gốc cây. Thế nên lúc Tần Cố đến thì thấy anh đang ngồi vắt vẻo trên rào lấy trái cầu xuống.

"Cậu có điện thoại này, xuống giúp tôi đi. Không là tôi gọi người lôi cậu xuống đấy."

"Ai?" Thẩm Hi Quang lơ đễnh nhìn trời.

Tần Cố quay mặt, tiếng kêu 'bảo vệ' đã lên đến đầu lưỡi thì Bộ Thư trong di động nói: "Em gửi quýt từ nhà cho anh đấy. Anh không xuống thì không ăn được đâu."

Thẩm Hi Quang trèo xuống, hỏi: "Quýt đâu?"

Tần Cố hít sâu một hơi, chỉ về phòng. Thẩm Hi Quang nhìn thấy túi quýt màu sắc tươi ngon, tâm trạng tốt hơn hẳn, cầm một trái đưa lên mũi ngửi.

Tần Cố lặp lại: "Cậu có điện thoại."

"Biết rồi." Anh tung hứng trái quýt, đột ngột cắn ngập răng vào lớp vỏ, phun miếng trái cây ra rồi liếm mép nói: "Đang ở nhà sao?"

Bộ Thư dùng vai và má kẹp chặt di động, cầm cốc nước nhoài ra ngoài cửa sổ tưới cho khóm linh lan: "Vâng."

Tần Cố đành đứng cầm di động cho hai người nói chuyện.

"Vừa qua em đã làm một chuyện mà chưa xin phép anh." Bộ Thư đặt cốc xuống, lắp nắp đậy thấu kính máy ảnh.

"Chuyện gì?"

"Em đã quay lại vùng quê chúng ta từng đến. Em đi một mình, lấy lý do tìm hiểu tư liệu, em xin phép chụp ảnh trại mồ côi và phỏng vấn Giám đốc. Em đã hỏi họ về anh. Một số nhân viên cũ vẫn còn ấn tượng về anh. Họ kể cho em cuộc sống hồi xưa của anh và cho em xem căn phòng anh từng ở."

Thẩm Hi Quang nghiến răng phát ra tiếng, Tần Cố có thể thấy sắc mặt anh đỏ gay lên. Nhưng Bộ Thư tiếp tục nói thật dịu dàng: "Thẩm Hi Quang, khi anh nói với em là mình xem thường tất cả lẽ thường và đạo lý trên đời. Em không hề cảm thấy suy nghĩ của anh bất thường. Em không thể hiểu được cảm xúc của anh là vì em vẫn còn quá non nớt. Anh đã phải trải qua rất nhiều chuyện. Đó là những chuyện mà có lẽ cả đời em cũng không thể cảm nghiệm được. Em mới là người bị bỏ lại phía sau. Các nỗ lực để tiếp tục tồn tại của anh thật đáng kinh ngạc."

Cơn giận của Thẩm Hi Quang chững lại, trái tim đột ngột thót lên.

"Em nghĩ tất cả chúng ta đều giống như một cái bình. Tạo hóa vun vén lấp đầy cái bình đó bằng rất nhiều điều tốt đẹp, trong quá trình trưởng thành, chúng ta sẽ phải bỏ ra từng điều tốt đẹp để đáp lại cuộc sống. Ngược lại, cuộc sống cũng sẽ trả vào cái bình đó bằng những bài học. Em từng nghĩ em đã có tất cả, nhưng sau khi gặp anh, em mới phát hiện ra mình chỉ sống trong một cái hộp. Một cái hộp nhỏ bé, an toàn do bố mẹ xây nên. Em không sợ anh. Em sợ vì nhận ra mình không có những thứ mà trước đây em nghĩ là có.

"Em là người luôn suy nghĩ. Nếu như em không hiểu gì đó, em sẽ tiếp tục nghĩ. Trước đây có rất nhiều lần em muốn trả lời anh nhưng em hoàn toàn không biết phải nói gì cả. Nếu khoảng cách giữa em và anh quá xa thì em sẽ đi lại trên con đường anh đã đi cho đến khi em có thể hiểu được anh, đến khi em có thể lấp đầy 'cái bình' của anh. Thẩm Hi Quang, khoảng cách một ngàn dặm, em sẽ đi chín mươi chín dặm, miễn là có thể đến gần anh hơn."

Bộ Thư nhìn lên bức tranh vẽ rặng ba tiêu, sực nhớ: "À, em đã chụp vài bức ở trại mồ côi. Kỹ thuật chụp ảnh của em còn kém, anh đừng cười. Thôi nhé? Chào anh, cảm ơn bác sĩ Tần."

Bấy giờ Thẩm Hi Quang mới thấy bên dưới giỏ quýt có một phong bì. Anh dốc phong bì ra, bên trong là ảnh chụp ngọn đồi và nhà tình thương nấp giữa những dãy ba tiêu kéo dài. Anh nhặt bức ảnh chụp một căn phòng cùng với dòng chữ nắn nót viết đè lên:

Anh có thể bước chậm lại để chờ em được không? Cuộc đời của anh còn rất dài, làm ơn đừng đi nhanh quá.

Giây phút ấy, Thẩm Hi Quang đột nhiên dâng trào một thứ cảm xúc lạ lẫm, giống như có bàn tay ấm nóng bịt chặt mũi, lại có một bàn tay khác bóp lấy trong ngực. Không phải anh chưa từng trải qua cảm xúc này, chỉ vì quá lâu rồi không cảm nhận được nên anh đã quên mất tên gọi của nó.

Anh thử mô tả cảm giác này với Hà Kiều Dung. Bà trả lời: Nó được gọi là thổn thức.

"Nghĩa là gì?" Anh truy vấn.

"Nó có nghĩa là cậu đang kết nối với điều gì đó, hoặc ai đó, bằng nhiều cảm xúc phức tạp." Hà Kiều Dung chấm một phết màu rực rỡ trên trang giấy: "Cảm xúc có vô số cung bậc giống như màu sắc, cùng một lúc nó có thể làm cậu vừa căm ghét vừa khiến cậu vương vấn. Vì vậy, các công trình nghiên cứu để giúp con người làm việc với cảm xúc cũng là những thành quả tuyệt diệu, cậu có muốn thực hành thử không?"

Kể từ khi đến nơi này, lần đầu tiên Thẩm Hi Quang phối hợp với nhà trị liệu. Không phải là anh thật sự đồng tình với câu trả lời của bà ấy nhưng lúc đó, không biết vì sao, anh rất muốn tháo gỡ 'những bàn tay nặng trĩu' đang bám lấy cơ thể mình.

Và phương pháp Hà Kiều Dung đưa ra đã có hiệu quả.

Thẩm Hi Quang mở cửa sổ ra, rải vỏ quýt xé mảnh ở nơi ánh nắng đáp xuống. Đây là thói quen có từ khi anh ở nhà tình thương, vỏ quýt có thể xua đuổi muỗi và côn trùng.

Thẩm Hi Quang mở một bài nhạc nhẹ trên radio, nhìn cây ngô đồng thay lá.

Thật kỳ lạ, mặc dù Bộ Thư từng nói ra nhiều điều triết lý mà anh ghét cay ghét đắng nhưng anh lại không ghét cậu.

Anh ngủ quên trong dòng suy nghĩ. Hoa ngô đồng nhanh chóng phủ kín lùm cây rồi tan biến trong cơn gió bấc của tháng mười hai. Năm nay Bộ Thư không đến. Thẩm Hi Quang cố ý chờ điện thoại nhưng không nghe động tĩnh gì từ Tần Cố.

Thay vào đó, anh lại nghe được một chuyện chấn động: Úc Trầm mất.

Không một dấu hiệu cảnh báo hay manh mối mào đầu, tin tức này đột nhiên rơi xuống. Hôm sau, luật sư và người làm chứng đã đi xuyên đêm để đến công bố di chúc của Úc Trầm. Thẩm Hi Quang mất ngủ cả đêm, chỉ ngồi thừ ra trên ghế nhìn trừng trừng vào bọn họ, không biết có nghe hay không, cũng không hé răng nửa tiếng.

Giải thích di chúc xong, luật sư bày tỏ là bản thân phải quay về ngay để hoàn thành các thủ tục bàn giao tài sản.

Sau khi hai người họ rời khỏi, buổi chiều Thẩm Hi Quang suýt dùng một cây đũa đâm vào mắt của bệnh nhân ngồi cạnh trong lúc dùng bữa. Tần Cố và một nam điều dưỡng phải chế ngự tay chân, đưa anh về phòng. Tần Cố đặt ghế ngồi ở giữa phòng, nhìn Thẩm Hi Quang cho đến khi anh chìm vào giấc ngủ nhờ tác dụng của thuốc an thần.

Suốt một tuần sau đó, Thẩm Hi Quang thường xuyên mất hồn mất vía, có khi cả ngày không nói một chữ nào, không rời giường, không đọc sách, không nghe radio, không thay quần áo, cũng không tắm rửa.

Tần Cố đem đến thức gì thì anh ăn uống thức đó. Hà Kiều Dung tìm cách để giao tiếp với anh nhưng không thành công. Thời gian này, hai người Thẩm Miên và Thẩm Dã có xuất hiện vài lần nhưng trạng thái của bọn họ vẫn ổn định. Mỗi khi một trong hai xuất hiện thì hôm ấy Thẩm Hi Quang không cần uống thuốc. Dùng thuốc gần mười ngày, anh bắt đầu nói chuyện và đọc sách trở lại.

Tần Cố nhớ chính xác hôm đó là ngày 24/02, lại có quýt được gửi cho Thẩm Hi Quang.

Trạng thái buổi sáng vẫn như bình thường, anh nằm trên ghế dựa đọc sách, còn cười ra tiếng mỉa mai. Tuy nhiên, khi nhìn thấy quýt được gửi đến, thần thái của Thẩm Hi Quang đột ngột thay đổi. Anh nhìn chằm chằm vào giỏ quýt, ánh mắt khác thường. Tần Cố đưa quýt cho anh, anh giơ hai tay nhận lấy ôm vào lòng.

Lúc này, y bắt đầu nhen nhóm một suy đoán. Trước khi gọi Hà Kiều Dung đến, y ngồi xuống đối diện anh, thân thiện nói: "Tôi là Tần Cố, một bác sĩ tâm thần. Cậu có thể cho tôi biết tên được không?"

'Thẩm Hi Quang' đặt một trái quýt lên trên chân, kéo áo lau. Anh nhìn y, mi mắt hơi buông, giữa chân mày có một sự kìm nén, đáp: "Tôi biết anh, Tần Cố. Tôi cũng biết cậu Hi Quang, biết Thẩm Miên và đứa trẻ Thẩm Dã. Anh có thể gọi tôi là Thiên Sứ."

"Thiên Sứ? Đây là biệt danh sao? Nó có phải tên thật của cậu không? Cậu bao nhiêu tuổi? Đến từ đâu?"

Anh ta dùng móng tay bóc quýt: "Tôi không biết tuổi của mình. Người đó không cho tôi biết. Tôi không biết bản thân đến từ đâu vì người đó không nói."

"Người đó là ai? Cậu có thể kể tôi biết được không?"

"Anh biết người tôi đang nói. Thử nghĩ đi." Thiên Sứ cẩn thận bóc vỏ và lột xơ quýt, đặt quả đã mượt mà trơn tru lên bàn: "Cậu ấy là người đã tạo ra tôi."

Sau đó, Tần Cố báo với Hà Kiều Dung một tiếng, chuyển Thẩm Hi Quang đến bệnh viện, làm thủ tục chụp MRI cho anh. Thiên Sứ nằm trên băng ca, bình tĩnh nhìn y tá tiêm chất phát xạ vào tay.

Tần Cố đứng trong buồng, cùng với một bác sĩ khác xem xét phim chụp trên màn hình. Chất xám, chất trắng, các vùng não đều hoạt động bình thường; hàm lượng serotonin* có tăng nhưng chưa đủ để khiến Thẩm Hi Quang trở nên hưng phấn. Loại trừ nguyên nhân do thuốc, các kết quả kiểm tra cho thấy não bộ người bệnh hoàn toàn bình thường.

* Serotonin là hóc-môn có thể nâng cao tâm trạng và cảm xúc hưng phấn. Các loại thuốc chống trầm cảm có khả năng gia tăng hàm lượng serotonin trong não.

Quan sát biểu hiện tạm thời, Thiên Sứ không căng thẳng, co cứng như Thẩm Hi Quang khi bị tiêm chất phát xạ, cũng không tỏ ra ghê tởm khi nhìn thấy ảnh thịt sống. Không giống như giả vờ.

Loại trừ các nguyên nhân vật lý và ảnh hưởng sinh hóa thì chỉ còn một khả năng.

...

Bên trên tệp hồ sơ, có một tờ ghi chép tóm tắt bằng tay.

Họ và tên: Thẩm Hi Quang; Giới tính: Nam; Tuổi: 20. (Lược qua thông tin về tiểu sử gia đình.)

Ngày khởi phát lần 01: 21/03 (mười bốn năm trước). Sự kiện: Bố qua đời; cuộc sống hai mẹ con lâm vào khủng hoảng về tinh thần lẫn tài chính. Nhân dạng đầu tiên: Thẩm Miên, nam, hai mươi chín tuổi (bằng tuổi với người bố).

Ngày khởi phát lần 02: 11/03 (mười năm trước). Sự kiện: Nhiều lần trải qua sang chấn ở trại mồ côi, phát triển xu hướng thu mình; căm ghét côn trùng và thịt sống. Nhân dạng thứ hai: Thẩm Dã, nam, mười tuổi, năng lực học tập và hợp tác rất kém, lưu ý: 'mất' khả năng thụ cảm các cảm giác đau và nóng lạnh.

Ngày khởi phát lần 03: 24/02 (năm nay). Sự kiện: Thân nhân qua đời (vì bệnh di truyền). Nhân dạng thứ ba: Thiên Sứ, nam giới (?), tuổi không rõ. Lưu ý: Cậu ta không tin vào ai, cực kỳ kín tiếng.

Tần Cố hỏi Hà Kiều Dung: "Chị nghĩ thế nào?"

"Có một sự đột phá để tháo gỡ tình trạng bế tắc suốt nhiều năm qua của cậu Hi Quang không hẳn là chuyện xấu. Thiên Sứ biết về Thẩm Miên và Thẩm Dã, và có một phần ký ức của Thẩm Hi Quang, điều này chứng tỏ 'một số liên kết bị tách rời' của cậu Hi Quang có thể đã bắt đầu được nối lại. Vấn đề là Thiên Sứ từ chối hợp tác với anh và tôi."

Hà Kiều Dung nhìn người thanh niên gầy gò đang bóc quýt xếp thành một hàng trên bàn, trầm ngâm: "Chúng ta sẽ cần thời gian để khiến cậu ta tin tưởng."

Thiên Sứ khá điềm đạm và trầm tính. Khác với sự nhẹ nhàng của Thẩm Miên, Thiên Sứ thường xuyên thất thần trong khi đang làm dở một việc gì đó, khả năng tập trung vào cuộc đối thoại rất kém, thường trả lời theo kiểu 'râu ông này cắm cằm bà nọ'. Cậu ta không biết tuổi của mình nhưng tự nhận nhỏ hơn Thẩm Hi Quang. Thiên Sứ không có khả năng hội họa, thậm chí còn không biết chữ, nhưng nói chuyện rất mạch lạc.

Thẩm Hi Quang rất bực mình khi biết bản thân có thêm nhân dạng mới. Anh dành ra nửa tiếng đồng hồ để viết các lưu ý cho cả ba nhân dạng, song khi biết Thiên Sứ không biết đọc thì anh liền xé giấy vứt đi, lẩm bẩm: "Đồ vô dụng."

Không rõ có phải sự chuyển đổi giữa ba nhân dạng khiến Thẩm Hi Quang bị mất năng lượng hay chăng, thời gian ngủ tăng lên rõ rệt. Có khi anh còn ngủ nhiều hơn thời gian thức của các nhân dạng.

Thẩm Hi Quang càng ngày càng yên tĩnh, không buồn làm bài tập nữa.

"Có phải sẽ có một ngày tôi chìm sâu vào vô thức giống như hôn mê, và người tiếp tục sống cuộc đời của tôi sẽ không còn là chính tôi nữa hay không?"

"Điều đó là không thể. Não bộ lưu trữ và mã hóa các dữ liệu bẩm sinh của cậu, ngoại trừ trường hợp não bộ bị tổn thương trầm trọng hoặc người ngoài hành tinh đổi cho cậu một bộ não khác thì chuyện cậu hoàn toàn biến thành người khác là không thể xảy ra."

"Vậy mà chuyện không thể đó đã xảy ra. Đôi khi tôi nói chuyện như một người khác, cư xử như một người khác, nhớ về những ký ức tôi vốn chưa từng trải qua, thay đổi sở thích và thói quen, ăn uống những món mà tôi không bao giờ muốn động vào. Tôi đã không còn là tôi từ rất lâu rồi." Anh vuốt ve những vết sẹo gồ ghề trên tay.

Tần Cố yên lặng quan sát. Từ lúc Thiên Sứ xuất hiện, Thẩm Hi Quang bắt đầu không che lại cổ tay đầy sẹo nữa. Tiến sĩ Hà nói đúng, nhân dạng thứ Tư đã phá vỡ sự cân bằng và ổn định suốt nhiều năm qua, anh đang dần trở nên bi quan.

Thiên Sứ không thân thiết với hai nhân dạng kia. Cậu ta tự cô lập bản thân, từ chối tin tưởng y lẫn Hà Kiều Dung.

Thiên Sứ cứ nói đi nói lại về một ai đó, cậu ta chỉ muốn gặp người đó.