Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 204: Không Phải Đối Thủ Của Ta.



Nhìn linh lực đang dao động, tên này đáng ra chỉ vừa đạt cấp 1 không lâu mới đúng chứ?

Chẳng qua với thực lực cùng khả năng phòng ngự trước đó, hoàn toàn không giống với chiến sĩ vừa đạt cấp.

1Gen siêu phàm của hắn hẳn là rất cao cấp.

Không biết hắn là người của gia tộc nào?

Vì sao trước kia nàng chưa từng gặp?

Thậm chí còn chưa từng nghe thấy.

Amy suy nghĩ chưa được bao lâu, nàng đã cảm giác thân thể của mình trỗng rỗng, trước đó dốc hết lực phóng ra Tử Đằng nên lúc này nàng cảm thấy có chút đuối sức.

Nàng thu Tử Đằng lại, tựa vào gốc cây, thở hổn hển.

Sau khi Lục Duyên đánh chết ba tên Carman kia xong thấy Tử Đằng đã được thu lại, hắn quay đầu nhìn về phía thiếu nữ tóc tím.

Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Lục Duyên hỏi:

"Ngươi có sao không?"

Thiếu nữ tóc tím mỉm cười với Lục Duyên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú mà mũm mĩm trông rất đáng yêu.

Nàng gượng gạo xua tay, vờ như không quan tâm:

"Chuyện nhỏ mà thôi! Chút chuyện nhỏ này, sao có thể đánh bại được Amy Algebi ta!

Ngươi cũng đừng coi thường ta!"

Lúc nàng nói những lời này, nếu thân thể không run rẩy đến vậy có khi sẽ càng thuyết phục hơn.

Trên trán Lục Duyên xuất hiện một vạch đen, nhìn cô gái tóc tím đang cậy mạnh thì không nói nên lời.

Hắn lấy ra một lọ linh dược cùng một lọ thuốc chữa trị, đưa tới:

"Uống chứ?"

Khuôn mặt xinh đẹp vốn trắng như tuyết của Amy đỏ bừng.



Nàng có chút lúng túng nhận lấy hai lọ thuốc, ngửa cổ uống một hơi.

Sau khi uống xong, sắc mặt của nàng dẳn hồi phục nhanh chóng, thân thể cũng không còn run nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hiện rõ về giận dữ, nàng bực bội quơ quơ nắm đấm:

"Nếu không phải vì mấy tên này đánh lén, người lại đông, ta lại không có ghi chép được gen siêu phàm năng lực tấn công, chỉ bằng bọn họ, cũng không phải đối thủ của ta!"

Lục Duyên vừa nghe, khóe miệng giật giật.

Khá lắm.

Nghe gia hoả kia nói, chắc nàng còn chưa ghi chép được gen cấp một?

Chỉ dựa vào gen cấp 1 mà mạnh mẽ như vậy, nàng ta quả thực là cùng một kiểu người với Dạ Dạ sao?

Lục Duyên có chút hiếu kỳ nhìn thiếu nữ tên Amy Algebi này.

Nếu là vậy, trong đám trưởng lão của tên gia hoả này, hẳn là có cường giả cấp chiến đế trở lên?

Phải biết rằng, trong Hỏng Phong Đế Quốc mới chỉ có bốn chiến đế mà thôi, toàn bộ Đại Khải Tinh chắc không có nhiều mới đúng.

Không biết tên gia hoả này là con cháu của vị chiến đế nào?

Lục Duyên không khỏi có chút ghen tị.

Người khác thì khổ khổ sở sở, lại nơm nớp lo sợ chỉ để khắc lục ra một cái gen tinh nhuệ, còn những người này tùy tiện đã được thừa hưởng gen siêu phàm cấp đầu mục trở lên.

Nếu như không phải Lục Duyên có khối Lập Phương Tiến Hóa, tâm lý của hắn có khi sụp đổ mất.

Nhưng thật ra suy nghĩ kỹ lại thì, trước đó tổ tiên chiến đế của mấy người này này cũng không được thừa kế gen siêu phàm, đều là dựa vào bản thân mà cố gắng, từng bước một bước lên đỉnh cao chiến đế.

Chỉ có thể nói đây là sự trở lại của những vị chiến đế thôi.

Ghen tỵ cũng vô ích, chỉ bằng bản thân cố gắng đột phá đến chiến đế, tương lai con cháu của hắn liền có thể trở thành đối tượng cho người khác phải ghen tị.

Dĩ nhiên thì, mục tiêu của Lục Duyên cũng không phải là loại cấp bậc chiến đế này.

Đương nhiên mục tiêu của hắn là chiến thần rồi, thậm chí còn mạnh hơn chiến thần!

Amy không biết Lục Duyên đang nghĩ gì, sau một hồi tức giận, nàng nhìn Lục Duyên với đôi mắt to màu tím đây hiếu kỳ:



"Này? Ngươi tên là gì?"

Lục Duyên nhìn nàng một cái, cười nói:

"Tên của ta có họ Lôi"

"Họ Lôi?"

Amy ngoẹo đầu hồi tưởng, sau đó có chút nghi hoặc nhìn Lục Duyên:

"Hình như không có gia tộc đại đế nào họ Lôi mà nhỉ? Ngươi không phải người của gia tộc đại đế à?"

Lục Duyên gật đầu cười:

"Ừ"

Amy trợn to đôi mắt vốn đã rất lớn của mình, có chút khiếp sợ:

"Vậy sao ngươi có thể mạnh đến vậy? Chẳng lẽ ngươi chính là siêu thiên tài vạn người mới có một đó?"

Nhìn thấy bộ dạng giật mình của Amy, Lục Duyên đột nhiên nghĩ nàng thật thú vị.

Hắn nghiêm nghị gật đầu, ngước lên nhìn bầu trời với góc bốn mươi lăm độ, trên mặt lộ ra một vệt u sầu như bông tuyết cô đơn:

"Rốt cuộc cũng bị bại lộ sao? Thật ra ta muốn bản thân phải khiêm tốn. Chẳng qua vừa nhìn thấy người cùng tộc bị đám người dị tộc vây đánh, trong lòng không khỏi tức giận, liền ra tay"

Nghe thấy lời nói của Lục Duyên, Amy mím môi đỏ mọng, trong lòng có chút cảm động.

Dù sao vị siêu thiên tài này hạ mình là để ra tay cứu nàng.

Bởi vì thấy đồng tộc của mình bị dị tộc tấn công sao?

Quả là một người tốt!

Trong lòng Amy đã định nghĩa xong cho Lục Duyên.

Nàng hít một hơi thật sâu, trên gương mặt nhỏ tròn mang về nghiêm túc, giơ tay vỗ bả vai Lục Duyên, sau đó vỗ ngực một cái, trịnh trọng nói:

"Nếu ngươi đã cứu bổn tiểu thư, sau này cứ đi theo bổn tiểu thư! Có bổn tiểu thư ở đây rồi, không ai dám bắt nạt ngươi đâu!"
— QUẢNG CÁO —