Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 62: Sa Nham Hắc Hạt



Ở một nơi nào đó trong địa cung, Lục Duyên đang cẩn thận từng li từng tí đi qua một khúc ngoặt.

Đột nhiên, một bóng đen vừa dài vừa nhỏ từ bóng tối đâm ra.

Tốc độ của bóng đen rất nhanh, Lục Duyên thậm chí còn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể đưa tay lên để cản lại.

Keng!

Bóng đen đâm vào tay của Lục Duyên, phát ra một tiếng leng keng.

Lục Duyên cảm nhận được một sức mạnh vô cùng lớn, vội vàng lùi ra sau một bước.

Một tiếng kêu sắc nhọn chói tai chợt vang lên, Lục Duyên nhìn thấy một con bọ cạp màu đen đang bò xuống từ bóng râm trên vách tường.

Con bọ cạp này có màu đen, không khác với màu trên tường địa cung là mấy. Trong khu vực âm u không có ánh nến chiếu vào thì nó gần như là hòa lại một với bóng tối.

Nó có hai cái kìm to gần nửa mét, cái đuôi ở phía sau cũng lóe lên tia sáng lạnh.

Cái bóng đen dài nhỏ khi nãy hiển nhiên là đuôi của con bọ cạp này.

Lục Duyên lại lùi về sau một bước, tránh cái kìm của bọ cạp đang muốn kẹp đầu của hắn.

Nhưng con bọ cạp màu đen cũng không dừng lại, chiêu đầu không trúng, sau khi bò xuống đất thì nó lại tiếp tục tấn công Lục Duyên. Nó giơ hai cái kìm lớn của mình lên, cái đuôi cũng vểnh lên thật cao.

Sau khi tới gần Lục Duyên, nó muốn dùng kìm kẹp chân, sau đó còn đâm cái đuôi về phía hắn.

Lục Duyên nhanh chân tránh thoát cái kìm của con bọ cạp, cùng lúc đó, hắn cũng vung kiếm chém qua, mũi kiếm sắc bén xẹt qua cái đuôi của con bọ cạp, cái đuôi lập tức bị chém rơi xuống đất.

Dòng máu đen như mực phun ra từ miệng vết thương, con bọ cạp kêu lên thảm thiết, nó phẫn nộ tiếp tục dùng kìm tấn công Lục Duyên.

Bước chân của Lục Duyên vô cùng linh hoạt, hắn dễ dàng tránh thoát mọi đòn tấn công, đến cuối cùng, hắn đâm một kiếm vào đầu bọ cạp, giết chết nó.

Sau khi con bọ cạp chết thì rơi ra ba viên Linh Tinh, ngoại trừ Linh Tinh, Lục Duyên còn nhặt thêm đuôi và kìm của con bọ cạp.



Sa Nham Hắc Hạt* Độc Vĩ: Vật liệu phẩm chất bình thường, có kịch độc, có thể dùng để luyện chế thuốc biến đổi gien.

* bò cạp đen

Sa Nham Hắc Hạt Cự Kiềm: Vật liệu phẩm chất bình thường, có thể dùng để luyện chế gien vũ trang.

Vừa nhìn thấy mấy dòng này, Lục Duyên lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Cái con này là Hắc Hạt?

Trước kia khi còn ở ngoài địa cung, Lục Duyên đã từng nghe thấy tiếng rao bán thuốc giải độc của con Hắc Hạt này.

Cho nên hắn cũng đã chú ý nó hơn.

Nhưng hắn không ngờ rằng con Hắc Hạt này lại âm hiểm tới thế.

Cái xác ngoài đen nhánh, gần như là chẳng khác gì màu sắc của vách tường trên địa cung. Nếu như nó trốn ở mấy chỗ ánh sáng không chiếu tới thì có ai nhìn rõ được nó?

Loại hành vi đánh lén này, nếu đổi lại là chiến sĩ gien bình thường khác thì quả thật rất khó phòng.

Cũng may là lực phòng ngự của Lục Duyên đủ mạnh, độc châm của con Hắc Hạt này không thể đâm thủng làn da của hắn.

Nếu không hắn có cảm giác, sau khi trúng độc thì hắn sẽ ngay lập tức nằm thẳng cẳng.

Lục Duyên phát hiện, mấy con hung thú trong địa cung này đều là đồ xảo trá.

Tiểu Thạch Nhân là một, con Hắc Hạt này là hai.

Xem ra nếu lần sau có đến thì hắn phải tìm hiểu kỹ tập tính sinh hoạt của đám hung thú trong địa cung Sa Nham này mới được.

Bằng không ai biết được, lần sau hắn còn gặp phải loài hung thú âm hiểm nào nữa hay không?



Sau khi trải qua trận đánh lén của con Hắc Hạt, Lục Duyên lại một lần nữa tự hào về sự anh minh thần võ của mình.

Cũng may là hắn đã chọn gien siêu phàm của Hệ thủ hộ.

Nếu đổi lại là gien siêu phàm của Hệ cường công thì chỉ sợ hắn đã thẳng cẳng ngay từ đầu rồi.

Dù lực công kích của Hệ thủ hộ không bằng Hệ cường công, nhưng năng lực sinh tồn của hệ này thật sự là không chê vào đâu được.

Rất thích hợp với kẻ thích làm Hiệp sĩ cô độc như hắn.

Trong lòng có thêm sức mạnh, Lục Duyên cũng bắt đầu tiếp tục cuộc thăm dò.

Đi vào càng sau, số lượng của Hắc Hạt cũng càng nhiều, giống như Tiểu Thạch Nhân, gần như là có thể gặp được thường xuyên.

Số lượng hung thú mà Lục Duyên đánh chết càng nhiều, thì số lượng Linh Tinh mà hắn thu thập được cũng càng lớn.

Ở trong địa cung, hắn bắt đầu thực hiện chuyến đi săn của mình, đói thì ăn khát thì uống, nếu mệt mỏi thì tìm một góc khuất rồi dựng lều lên ngủ.

Khái niệm thời gian trong địa cung không thể so được với bên ngoài, dù sao thì hoàn cảnh trong này gần như chẳng có thay đổi gì.

Lúc này Linh Tinh mà Lục Duyên thu thập được cũng đã có sáu bảy trăm viên.

Trong đó, Lục Duyên đã dùng hơn năm trăm viên vào việc bổ sung năng lượng cho tiến hóa lập phương, hơn trăm viên còn lại thì hắn dùng để rèn luyện chuỗi gien.

Hắn đã rèn luyện chuỗi gien của mình đến khoảng 10%, thực lực lại một lần nữa tăng lên một chút.

Số Linh Tinh còn lại thì Lục Duyên quyết định giữ lại để bổ sung linh lực khi cần.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, Lục Duyên đột nhiên phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm túc.

Đó chính là đồ tiếp tế của hắn đã vơi đi khá nhiều, mà khoảng không gian có hơn ba mét trong không gian chiến văn cũng đã bị các loại vật liệu lắp đầy.

Cho dù hắn có muốn tiếp tục đi săn thì chỉ sợ đã không còn chỗ để chứa nữa.