Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 206: Thần thể mất kiểm soát.



Chương 205: Thần thể mất kiểm soát.

“Vậy ý của em là cái cảnh tượng vừa rồi không phải do em cố ý, mà là tự dưng em không thể kiểm soát được bản thân mình sao?”

Lúc này Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ và Adplina đang ngồi quây quần trên bàn cơm.

Một khung cảnh có vẻ rất ấm áp, đó là nếu không ai để ý tới bầu không khí quỷ dị mà Lâm Lục Dạ mang lại, dù cho trong căn phòng này có một thứ khá quỷ dị là Bạch Hồn đang ngồi lơ lửng trên ghế.

Hiện tại căn phòng đã trở lại bình thường, không còn là một cái hộp với Lâm Lục Dạ phủ kín khắp nơi nữa.

Nhưng hiện tại vị Vĩnh Dạ Nữ Đế này hình người nhưng dáng khó có thể nói là người.

Hai má Lâm Lục Dạ lúc này đỏ bừng, cô quay mặt đi chỗ khác mà không dám nhìn Bạch Hồn, như thể việc bị hắn nhìn thấy thân thể nhiễu sóng của cô là chuyện gì đó rất ngại ngùng, trên người cô lúc này vẫn còn đeo chiếc tạp dề hồng, nên nhìn kiểu gì cô cũng giống như một người vợ xinh đẹp ngoan hiền.

Đó là nếu không để ý tới một thân thể mới của cô đang mọc ra từ vai trái, gương mặt của thân thể này dính liền với thân thể chính, với biểu cảm cũng không hề khác biệt phần còn lại.

Nhìn như thể cô không phải là một người mà là một cặp song sinh xấu số, với phần đầu bị dính liền nhau từ khi ra đời.

Còn có thêm một cánh tay giống như được phân chia ra từ tay trái, với bàn tay đen như màn đêm đang vuốt nhẹ lên phần đầu mới này.

Cảnh tượng càng khiến người sụp đổ hơn nữa vẫn còn đó, vô số con mắt lớn nhỏ mọc ra từ làn da giống như bị kéo rách giữa hai gương mặt, tất cả những con mắt ấy đều nhìn về Bạch Hồn và Adplina với ánh mắt trìu mến.

“Đúng vậy, đạo lữ của ta, vừa rồi thật là ngại quá khi để ngươi thấy ta kinh khủng như vậy.”

Tiếp theo đó, thân thể Lâm Lục Dạ không ngừng biến đổi.

Khi thì mọc thêm vài cái đầu, lúc thì mọc thêm vô số mắt, các cơ quan thân thể liên tục được tạo ra và biến mất.

Sau vài giây quan sát, Bạch Hồn đặt tay lên cằm trầm tư, hắn cũng đã phân tích được nguyên nhân tại sao Lâm Lục Dạ lại mất kiểm soát như thế này.

“Lục Dạ, nếu ta đoán không sai, thân thể em rơi vào trạng thái không ngừng biến đổi này là do Vĩnh Dạ Luân Hồi thể mất kiểm soát đi.”

Lâm Lục Dạ nghe vậy gật đầu, cô nàng thở dài, nhưng âm thanh này do hàng chục cái miệng đồng thời phát ra làm người lạnh cả sống lưng.

“Đúng vậy, để khôi phục lại sức mạnh của mình, ta đã không ngừng nấu ra những món ăn có thể tăng cường nhục thân cảnh giới.

Nhưng có lẽ vì vậy, nhục thân khôi phục quá nhanh trong khi năng lượng và tinh thần dậm chân tại chỗ, khiến cho cơ thể không bị linh hồn kiểm soát mà không ngừng nhiễu sóng.”

Lâm Lục Dạ cũng biết được vấn đề của mình, nhưng tình huống của cô nàng khá đặc biệt, với lại cô cũng không quan tâm vẻ ngoài của mình lắm.

Bình thường cô nàng vốn đã quỷ dị sẵn rồi, nay phong cách càng trở nên quỷ dị không thể diễn tả hơn nữa cô cũng không ngại, nhưng đồng thời, cô nàng cũng khá là mâu thuẫn khi Lâm Lục Dạ luôn rất để ý đến sắc đẹp của mình.

Cô có thể trở nên quỷ dị trước mặt bất cứ ai, nhưng cô sẽ luôn giữ dáng vẻ đẹp nhất của mình với Bạch Hồn, và hiện nay cô không thể kiểm soát được thân thể mình, đây mới là thứ làm cô e thẹn.

Nhìn vào thân thể đang không ngừng biến đổi của cô vợ mình, Bạch Hồn có thể cảm nhận được Lâm Lục Dạ đang kiềm chế thân thể của mình nhiều nhất có thể.

“Vậy thì em định giải quyết vấn đề của mình kiểu gì đây, Lục Dạ?

Có cần ta giúp một tay không?”



Nghe Bạch Hồn muốn can thiệp vào con đường tu luyện của mình, thân thể Lâm Lục Dạ giống như mất kiểm soát, cả căn phòng và những khu vực lân cận lập tức được phủ kín bởi máu thịt và các khí quan của cô nàng.

Động tới con đường tu luyện là vị Vĩnh Dạ Nữ Đế này lại lập tức xù lông, cô nàng có niềm kiêu ngạo của riêng mình nên khó mà chấp nhận lời đề nghị của Bạch Hồn.

“Ta có thể tự lo cho mình được mà, đạo lữ của ta, hai ta đã ở cùng nhau bao năm rồi ngươi phải biết bản lĩnh của ta như thế nào chứ?”

Nhưng ánh mắt của Bạch Hồn nhìn về phía cô là một ánh mắt cá c·hết, trong ánh mắt ấy vừa có sự tin tưởng nhưng đồng thời cũng tràn đầy sự bất lực.

Hắn biết rõ cô vợ của mình là người như thế nào.

Hai người đều cùng là một loại người, gặp núi phá núi, gặp sông bắc cầu, luôn giữ vững bản thân mà tiến về phía trước.

Nhưng Bạch Hồn cũng biết, nếu hiện giờ hắn không can thiệp thì rất có thể Lâm Lục Dạ sẽ đạp ga tới tận cùng, đi đến đen luôn con đường nhục thân nhiễu sóng này.

Và khi chuyện đó xảy ra, có lẽ chỉ vài tháng sau hắn có thể bắt gặp Lâm Lục Dạ trong trạng thái một đống bầy nhầy không thể diễn tả.

Dù cho Bạch Hồn về bản chất cũng nhiễu sóng cực kỳ vặn vẹo, nhưng hắn vẫn có thẩm mỹ chưa thoát ly tiêu chuẩn con người quá nhiều.

Vì vậy, để ngăn chặn tương lai Lâm Lục Dạ muốn chuyển chức làm một con slime không thể diễn tả, hắn quyết định hành động ngay lập tức.

Hắn nghĩ mình có thể cứu vớt nhan sắc của cô vợ mình một chút.

Không đợi Lâm Lục Dạ có bất kỳ phản ứng nào, một ngón tay như sợi rễ cây trắng của Bạch Hồn đã điểm vào mi tâm của cô.

Qua đó, Lâm Lục Dạ có thể cảm nhận được một luồng tinh thần lực đang được truyền vào trong thân thể của mình.

“Đạo lữ của ta! Ngươi!”

Lâm Lục Dạ còn định nổi nóng, nhưng ngay sau đó cô nàng đã sững người lại như một pho tượng.

Chỗ tinh thần lực được Bạch Hồn truyền vào trong thân thể cô rất ngoan ngoãn, chúng vẫn ở yên đó, không hề tham gia vào bất cứ hoạt động cải tạo nào như cô nàng đã nghĩ.

Giờ thân thể Lâm Lục Dạ có thể được ví như một cỗ máy đã bị hư hỏng nặng, và cô nàng là người biết sửa chữa và cải tiến cỗ máy ấy, nhưng do không có công cụ nên đành bất lực.

Đồng thời, cô cũng rất kiêu ngạo, muốn sửa chữa và cải tiến lại cỗ máy đã hỏng ấy theo ý của mình, không cho phép bất cứ ai động tay động chân.

Còn hành động vừa rồi của Bạch Hồn?

Hắn chỉ đơn giản là ném cho Lâm Lục Dạ một đống công cụ, còn hắn đứng một bên và nhìn, không hề khoa tay múa chân gì ở đây.

“Ra là vậy sao? Ta rất xin lỗi, có lẽ không nên nghi ngờ ngươi.”

Chỉ thấy thân thể của Lâm Lục Dạ đang dần trở lại trạng thái bình thường, chỗ máu thịt và cả đống cơ quan bắt đầu nhanh chóng co lại.

Cả hai người đã bên nhau cả một đời người, nếu Bạch Hồn không hiểu cô vợ của mình thì hai người đã đường ai nấy đi từ lâu rồi.

Thân thể Lâm Lục Dạ lúc này không còn nhiễu sóng nặng như trước nữa, cô vẫn tạm thời giữ được hình người, chỉ là thi thoảng trên người mọc ra một vài con mắt, hay có một gương mặt giống như muốn tách ra khỏi gương mặt cũ mà thôi.



“Đạo lữ của ta, chỗ tinh thần lực ngươi đưa cho ta có vẻ chỉ là một phương án tạm thời, mỗi khi ta mạnh lên, thân thể của ta sẽ lại biến dị vì không có đủ tinh thần để trấn áp.”

Bạch Hồn cũng nhận ra rõ được điều này, thân thể Lâm Lục Dạ đến giờ vẫn chưa thể được kiểm soát hoàn toàn chính là một bài toán khó.

Lúc này, Bạch Hồn quay sang kiểm tra lại bản thân mình, hắn đã cảm nhận được Lâm Lục Dạ bị áp chế không chỉ ở tu vi, mà còn ở một số mặt khác như Thần Thể, một thứ không thuộc về một thế giới tu tiên như Xích Phong giới.

Hắn không tin chính mình không bị áp chế ở một mặt nào đó.

Sau một hồi xem xét lại, Bạch Hồn phát hiện ra thân thể linh hồn của hắn bắt đầu có những dấu hiệu như bắt đầu ngưng kết máu thịt.

Đây có thể là một điều mà không biết bao nhiêu đại năng chỉ còn lại tàn hồn ao ước, là cơ hội để họ tái sinh một lần nữa.

Nhưng đây chắc chắn không phải là thứ Bạch Hồn ưa thích, bởi vì pháp tắc thế giới này đang tạo ra một thân thể mới cho hắn mà chưa được hắn đồng ý.

Bạch Hồn không tin đây sẽ là một cái bánh từ trên trời rơi xuống, có được thân thể cũng đồng nghĩa với việc phải đi theo con đường siêu phàm của thế giới này nếu muốn mạnh lên.

Đến khi đối đầu với thiên đạo, hắn chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của thực thể này.

Dùng lực lượng thiên đạo ban cho để đánh thiên đạo, nó buồn cười như việc dùng truyền thừa của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ để chống lại hai người họ.

May mắn hắn và Lâm Lục Dạ phát hiện sớm được vấn đề của mình, nếu để lâu hơn nữa thì hai người sẽ bị quy luật của thế giới này đồng hóa,và càng ngày càng trở nên bị động.

Bữa cơm ngày hôm nay đã kết thúc.

Nhờ việc thân thể linh hồn bắt đầu chuyển dần về xác thịt, Bạch Hồn đã có thể nếm thử tay nghề của Lâm Lục Dạ.

Dù cho thân thể đang dần được hình thành này là một thân thể gần như không có vị giác, Bạch Hồn vẫn cảm nhận được hương vị mà những món ăn của cô vợ mình mang lại.

Nhưng sau khi ăn xong, hắn lại một lần nữa phải trầm ngâm khi tốc độ ngưng kết xác thịt giống như đang được tăng nhanh so với trước.

Trong bữa cơm này, có những món ăn được làm từ nguyên liệu của Xích Phong giới, và có những món là đồ hộp được mang vào từ Liên Minh Nhân Loại.

Sau khi so sánh, Bạch Hồn nhận ra rằng không phải chỉ có hai người họ, mà tất cả những vật phẩm ngoài Xích Phong giới này đều đang bị pháp tắc của thế giới nhuộm dần và đồng hóa.

Việc hấp thụ những vật chất đang bị Xích Phong giới ăn mòn thậm chí khiến cho quá trình đồng hóa diễn ra nhanh hơn, còn việc ăn những món ăn có nguyên liệu từ Xích Phong giới giờ còn ít nguy hiểm hơn là ăn số lương thực dự trữ trong tàu Spectre.

Vì vậy, sau bữa ăn này, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ quyết định sử dụng nguyên liệu bản thổ để thay thế đồ ăn đóng hộp được dự trữ từ trước.

Sau khi bữa ăn kết thúc, Adplina đã ngoan ngoãn vào phòng của mình và đi ngủ, để lại không gian riêng tư cho hai người.

Trong phòng thí nghiệm được đặt trên tàu Spectre.

Bạch Hồn đang truyền tất cả dữ liệu hắn thu thập được lên trên màn hình, những dữ liệu so sánh thân thể của hắn và Lâm Lục Dạ sau hơn 3 ngày đặt chân đến Xích Phong giới.

Nhìn vào những dữ liệu đang được hiển thị, Lâm Lục Dạ phải trầm mặc.

Khả năng tính toán của cô nàng trước nay đều phụ thuộc quá nhiều vào Quần Tinh Trận, thứ được đặt dùng làm bầu trời trong Thế Giới Hắc Ám.



Sau khi bị Trật Tự Thần Liên phong ấn năng lực, khả năng tính toán và nghiên cứu của cô nàng đã bị giảm đi đáng kể, từ một siêu máy tính có thể tính toán được quá khứ tương lai, giờ rơi xuống bằng đầu óc của vài thiên kiêu yêu nghiệt cộng lại.

“Chuyện này thật không ổn chút nào, hai ta tưởng chừng như đang xâm nhập vào Xích Phong giới, nhưng cũng không thể nào ngờ được chúng ta đang bị chính thế giới này ăn mòn.

Nếu không xử lý kịp, sớm muộn cả thân thể lẫn hệ thống sức mạnh của chúng ta đều sẽ bị kéo về phía tiên đạo của thế giới này.

Đến lúc đó muốn đối chọi lại Xích Phong giới chính là một điều không tưởng.

Hiện tại ta không đủ tính lực để đưa ra đáp án, đạo lữ của ta, ngươi có ý kiến gì không?”

Lâm Lục Dạ có thể là một người kiêu ngạo nhưng cô ta không ngốc, cô thừa biết Bạch Hồn lúc này mạnh hơn hẳn so với cô.

Trong lúc thực lực của cô vẫn bị hạn chế ở tầm Trúc Cơ tu sĩ, Bạch Hồn đã khôi phục đủ để đối đầu với một Độ Kiếp Nhân Tiên.

Ánh mắt đầy sự ngạc nhiên của Bạch Hồn vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào Lâm Lục Dạ, kể từ lúc rơi vào Xích Phong giới này, tính cách của cô nàng giống như thay đổi thành một người khác.

Cái con điên cứ động chút là đòi moi tim hắn đi đâu mất rồi?

Nhưng ánh nhìn đầy sự ngờ vực của hắn cũng khiến cho cô vợ cảm thấy khó chịu.

“Đạo lữ của ta, ngươi nhìn đủ chưa vậy?

Nếu không muốn đưa ra ý kiến thì cứ việc nói thẳng, ta tuy tính lực có giảm đi đôi chút, nhưng ta không phải không thể tự nghĩ ra cách phá giải sự đồng hóa của thế giới này.”

Nói rồi cánh tay trái của Lâm Lục Dạ tự dưng tách đôi ra, giống như thể có một thanh kiếm sắc bén đã chẻ dọc cánh tay ấy.

Từ chỗ v·ết t·hương, xương cốt, máu thịt và cơ bắp nhanh chóng được mọc ra tạo thành một cánh tay mới.

Lâm Lục Dạ dùng cánh tay mới mọc ra vỗ vào đầu mình, lập tức một gương mặt mới xuất hiện ở má phải của cô, tiếp theo đó là một cái đầu mới được mọc ra.

“Nếu không có ý tưởng nào thì ta tự làm vậy, một cái đầu không đủ thì ta mọc thêm một cái đầu mới là được, nếu hai cái không được thì mọc thêm trăm cái, ngàn cái.”

Bạch Hồn nghe vậy thì sợ rồi, nhìn họa phong của Lâm Lục Dạ lúc này đã rất kinh dị rồi, hắn mà không làm gì nữa thì sau này chắc không thấy cô nàng tồn tại trong hình dáng con người nữa.

Rất nhanh chóng, từng bản kế hoạch đã được Bạch Hồn đưa lên trên màn hình máy tính.

Hắn lấy ra một cây thước và bắt đầu giải thích kế hoạch ứng phó với sự đồng hóa của Xích Phong giới.

“Lục Dạ, tình huống hai ta gặp phải hiện tại là một tình huống chưa bao giờ xảy ra.

Từ trước tới nay, chỉ có chúng ta đi ăn mòn, đồng hóa các sinh linh khác về làm thuộc hạ cho mình, nhưng giờ này, hai ta đang bị Xích Phong giới này ăn mòn ngược lại.”

Lâm Lục Dạ gật đầu đã hiểu, cô và Bạch Hồn, hay tất cả những sinh linh, vật chất thuộc về Liên Minh Nhân Loại khi rơi vào thế giới này giống như một miếng thịt rơi vào bụng của loài thú săn mồi.

Con thú săn mồi ấy vô cùng khỏe mạnh, không phải là một cái xác c·hết như thế giới Mạo Hiểm Giả, cũng không phải là một thế giới bị bệnh như Đại Huyền, nên quá trình tiêu hóa là điều tất nhiên.

Bạch Hồn bắt đầu giải thích về kế hoạch mà hắn đã nghĩ ra.

“Với thực lực của hai ta hiện tại khó mà chống lại được sự đồng hóa của thế giới này.

Nếu sự đồng hóa là không thể đảo nghịch, thì thuận theo tự nhiên, chúng ta chủ động ngụy trang thành sinh linh của Xích Phong giới, đánh lừa hệ thống miễn dịch của nó.”