Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 208: Vĩnh Dạ Luân Hồi thể khởi động lại.



Chương 207: Vĩnh Dạ Luân Hồi thể khởi động lại.

Lâm Lục Dạ gương mặt đầy vẻ giận dỗi.

Trên trán cô lúc này dán băng dán cá nhân ở nơi vừa bị Bạch Hồn gảy nhẹ ngón tay, dù cho cô có sở hữu khả năng khôi phục quỷ dị như thế nào, cục u ấy cũng khó mà biến mất được khi có một lực lượng thần hồn bám lên, duy trì v·ết t·hương tồn tại.

“Hừm, đạo lữ của ta, ngươi cậy hiện tại mạnh hơn ta đôi chút mà dám bật nóc nhà hay sao?

Cứ chờ đấy, ta mà khôi phục lại sức mạnh thì ta sẽ cho ngươi biết cái nhà này ai làm chủ.”

Cô nàng gầm gầm gừ gừ với gương mặt đầy vẻ cay cú.

Hiện tại, Lâm Lục Dạ muốn báo thù lắm nhưng không thể, đánh không lại là đánh không lại.

Vì vậy cô biến cái mong ước đục một lỗ bánh donut lên người Bạch Hồn làm động lực, nên hiện tại, Lâm Lục Dạ đang hì hục đưa ra vô số các phương án thiết kế lên trên bảng đen, cô muốn cải tiến ra một thể chất mạnh nhất mà mình có thể chế tạo ra.

Nói tới việc cải tạo lại thể chất hiện tại, Lâm Lục Dạ cũng đã so sánh tình trạng hiện tại của cô với đám người tu luyện ở Xích Phong giới này.

Nếu như đám tu tiên giả tu tinh, khí, thần hợp nhất để đạt được mục tiêu cuối cùng là tam hoa tụ đỉnh, thì Lâm Lục Dạ lại khác.

Cô và Bạch Hồn là hai kẻ tu luyện cực kỳ cực đoan.

Bạch Hồn là cực hạn “thần” còn Lâm Lục Dạ cũng là tinh, khí, thần đồng tu nhưng mà nó lạ lắm.

“Tinh” của cô chính là Vĩnh Dạ Luân Hồi thể, “khí” của cô là Thế Giới Hắc Ám, nơi chứa phần lớn năng lượng của cô.

Còn “thần” của cô lại là chính cái bảng trạng thái đã vỡ ra làm không biết bao nhiêu phần, thứ có năng lực lưu trữ lại mọi dữ liệu cô đã từng gặp, và khi cần thiết cô có thể cụ hiện lại những dữ liệu ấy thành thực thể.

Và có một điều quan trọng nhất, đó chính là tinh, khí, thần của Lâm Lục Dạ cực kỳ rời rạc, có vẻ liên kết chặt chẽ với nhau nhưng thực tế lại vô cùng lỏng lẻo.

Đơn giản vì Vĩnh Dạ Nữ Đế thiết kế một hệ thống tu luyện để có thể dọn đồ chạy trốn bất cứ lúc nào.

Dù sao thì trong thân thể cô tồn tại một Cổ Thần Bóng Tối, kẻ có thể khôi phục lại trong tương lai.

Lâm Lục Dạ có thể máu chiến, không phục bất cứ ai, nhưng cô chắc chắn không phải một kẻ ngốc.

Nhưng giờ chính cái hệ thống tu luyện ấy lại đang kéo chân cô ở cái thế giới tu tiên này.

Nên giờ chuyện Lâm Lục Dạ cần quan tâm nhất chính là sửa lại hệ thống tu luyện, tuân theo quy luật của thế giới này, để tinh, khí, thần hợp nhất lại và sau đó đối mặt với nguy hiểm tính mạng khi Spherias khôi phục.

Hoặc cô sẽ phải chịu rủi ro khi không thay đổi hệ thống tu luyện, cứ để cho quá trình đồng hóa từ Xích Phong giới tiếp tục lan tràn.

Đương nhiên cô cũng có một lựa chọn thứ 3.

Đó chính là liều mình phá bỏ phong ấn mà thế giới này đặt lên cô, lúc đó Lâm Lục Dạ sẽ quay trở lại đỉnh cao sức mạnh, cô có thể sử dụng thiên phú Hắc Ám để phá hủy hoàn toàn tu tiên thế giới này.

Nhưng cái giá phải trả khi đó rất có thể chính là c·ái c·hết của đứa con với Bạch Hồn của Lâm Lục Dạ.

Đến cái giờ phút quan trọng như thế này, Lâm Lục Dạ cảm thấy khá bất lực.

Cô không biết mình nên đưa ra lựa chọn như thế nào.

Vô số phương án, các kế hoạch liên tục xuất hiện trong đầu cô, nhưng cô không biết nên xử lý chúng ra sao.

Quần Tinh Trận và những tấm bảng trạng thái là những công cụ xử lý thông tin đáng tin cậy của cô, nay chúng đã bị phong ấn khiến tính lực của Vĩnh Dạ Nữ Đế giảm xuống vô số lần.

Quá nhiều suy nghĩ nảy lên trong lòng khiến Lâm Lục Dạ cảm thấy não mình sắp cháy tới nơi, thân thể cô lập tức rơi vào trạng thái mất kiểm soát, một cái đầu mới lập tức được mọc ra, san sẻ áp lực cho cái đầu chính.

Nhưng một cái đầu có lẽ là không đủ.



Vĩnh Dạ Luân Hồi Thể của Lâm Lục Dạ lại một lần nữa tự khởi động, thêm 10 cái đầu mới được mọc ra mới khiến cho cô nàng tỉnh táo đôi chút.

Lâm Lục Dạ trầm ngâm, cô biết cách để có thể vượt qua khó khăn hiện tại rồi.

“Haha, nếu một cái đầu không đủ, vậy thì ta mọc thêm trăm đầu, ngàn đầu mới!”

Trong tiếng cười đầy điên loạn, thân thể Lâm Lục Dạ không còn giữ được hình dáng con người nữa.

Bạch Hồn nhìn về phía cô cũng đành lắc đầu ngao ngán, khi mà máu thịt của Lâm Lục Dạ bắt đầu bám đầy cái phòng thí nghiệm này.

Và trong căn phòng đầy xác thịt này, hàng trăm cái đầu của Lâm Lục Dạ giống như được copy paste, phủ đầy cả một góc phòng.

Hàng trăm đôi tay mới được mọc lên, ghi chép lại tất cả những phương án mà những cái đầu mới của Lâm Lục Dạ đưa ra.

Một mình cô nàng lúc này cũng đã ồn ào hơn ba cái chợ cộng lại, thứ âm thanh được hàng trăm người phát ra cùng một lúc có thể khiến cho bất cứ ai nghe thấy cũng phải phát điên.

Nhưng sự ồn ào này cũng không kéo dài được lâu.

Có vẻ các Lâm Lục Dạ đã bàn bạc với nhau và đưa ra được một kết quả thống nhất.

Hàng trăm cái đầu của cô nàng lúc này không còn cần thiết tồn tại nên chúng dần dần chìm vào trong đống máu thịt ở giữa phòng và biến mất.

Tuy đã có được đáp án cho mình, nhưng Lâm Lục Dạ không hề quay trở lại hình dạng con người.

Chỉ thấy ở giữa của khối thịt khổng lồ, có một cái bọc đang không ngừng lớn lên, giống như một cái mụn trứng cá to lớn.

Có thể nhìn rõ được thứ gì ở trong cái mụn trứng cá khổng lồ ấy khi nó chỉ được bao bởi một lớp da siêu mỏng.

Đó là một bộ não khổng lồ với kích thước ngang một biệt thự hai tầng.

May mắn phòng thí nghiệm trong tàu Spectre này đủ lớn để chứa đựng bộ não ấy.

Từ trong đống máu thịt, thân thể con người của Lâm Lục Dạ một lần nữa trồi lên.

Nhìn cô có vẻ hoàn toàn bình thường, vẫn là một cô vợ với bộ đồ bó màu đen và đeo chiếc tạp dề hồng, nhưng đó là không để ý tới một thứ giống như một sợi dây cáp kết nối cô với đống thịt không thể diễn tả kia.

Một sợi dây với lớp vỏ giống như được đan lại từ những sợi tơ bóng tối trộn lẫn với máu thịt.

Nhìn Lâm Lục Dạ lúc này giống như đã hóa thành một con rối, con rối của chính bản thân cô.

“Thấy tác phẩm mới của ta thế nào? Đạo lữ của ta?”

Cô nàng bật bật nhảy nhảy tiến lại gần Bạch Hồn, gương mặt đầy vẻ đắc chí.

Cô ôm vai Bạch Hồn, mùi hương thơm dịu nhẹ tràn vào xoang mũi hắn.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm sống chung, Bạch Hồn mới nhớ lại mùi hương này.

Nhưng mặc kệ cho Lâm Lục Dạ có đang ôm ấp hắn như thế nào chăng nữa, Bạch Hồn vẫn đưa ra nhận xét về cái bộ não khổng lồ đang dần được treo lên giữa phòng.

“Xấu, quá xấu.”

Nghe vậy, Lâm Lục Dạ lập tức xù lông, cô lấy ra một tấm ảnh mà Bạch Hồn không bao giờ muốn thấy lại.

Đó chính là cái siêu máy tính đồng nát hắn từng tự chế ra hồi còn ở căn cứ Lâm gia.

Không những vậy, cô nàng còn lưu giữ vô số thứ kỳ quái từng được Bạch Hồn chế ra, có những thứ còn kinh khủng hơn cái đại não khổng lồ đang dần được treo giữa phòng thí nghiệm.

Nụ cười đầy vẻ giễu cợt nở trên môi Lâm Lục Dạ.



Tổn thương lẫn nhau, ai sợ ai a.

“Đạo lữ của ta, như vậy ngươi hẳn phải tự hào với cái tác phẩm của mình lắm.”

Biết mình đuối lý, Bạch Hồn chỉ có thể nhắm mắt lại, mắt không thấy, tâm không phiền, hắn lái câu chuyện này sang chỗ khác.

“Khụ khụ, chỉ là công cụ mà thôi, xấu đẹp gì không quan trọng, cái quan trọng hữu dụng là được.”

Dù cho nhìn phòng thí nghiệm có vẻ không thể diễn tả đến mấy chăng nữa, cũng khó mà phủ nhận được tài năng của cô nàng.

Vĩnh Dạ Luân Hồi Thể của Lâm Lục Dạ không phải là một loại thể chất đơn thuần, nó chỉ hoàn chỉnh khi có cả Hắc Ám Thế Giới, cộng với phần thần hồn bảng hệ thống của Lâm Lục Dạ.

Giờ Bạch Hồn rất tò mò, không biết cô nàng sẽ làm thế nào để khởi động lại Vĩnh Dạ Luân Hồi Thể khi mà tinh, khí, thần đều tách ra và gần như không còn liên kết với nhau.

Bạch Hồn lúc này cảm nhận được có sóng ma lực rất quen thuộc phát ra từ phía bộ não đang treo giữa phòng thí nghiệm.

Hắn trầm ngâm một lúc rồi nhớ ra, thứ phép thuật mà Lâm Lục Dạ đang sử dụng chẳng phải là kỹ năng Nghiên Cứu mà hắn từng dùng hồi còn ở trong thân thể Lâm Bạch sao.

Rất nhanh chóng, hắn đã hiểu Lâm Lục Dạ đang làm cái gì.

Cô ta đang cải tại lại bộ não khổng lồ kia thành một loại siêu máy tính!

Lâm Lục Dạ đang sao chép lại con đường tu luyện của hắn cho một cái máy tính sinh học.

Đương nhiên Bạch Hồn chỉ nhìn qua chứ không hề có chút ý kiến, dù sao việc hai người mượn qua mượn lại tri thức của nhau đã diễn ra không chỉ một hai lần.

Như cái tàu Spectre hai người đang đứng tuy được Bạch Hồn chế tạo, nhưng nó lại sử dụng Thần Võ Đạo của Lâm Lục Dạ để phát triển.

Cái cảm giác bực mình, phẫn nộ của những người tu luyện khi truyền thừa bị rò rỉ ra ngoài, đó là thứ mà Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ vĩnh viễn không thể hiểu được.

Hai người họ còn muốn cả thế giới, không, là tất cả vũ trụ đều có tri thức của hai người họ được truyền bá.

Sau hơn nửa giờ.

Từng trận pháp ma thuật được thi triển, từng phù văn ma pháp bắt đầu xuất hiện trên những nếp gấp của bộ não khổng lồ ấy.

Lâm Lục Dạ trầm ngâm khi nhìn bộ não khổng lồ bắt đầu đi vào hoạt động, từng phù văn, ma pháp trận được thắp sáng, những tia sáng mờ ảo như ánh trăng.

“Ta cải tạo cái thứ này xong rồi, nhưng năng lượng có vẻ không đủ để nó phát huy được công suất tối đa.”

Cảm nhận được vấn đề hiện tại, cô quay lại hỏi ý kiến Bạch Hồn.

“Đạo lữ của ta, ngươi nghĩ có ổn không nếu ta mượn ít năng lượng từ con tàu này?”

Bạch Hồn nghe vậy lập tức gật đầu đồng ý, dù sao con tàu Spectre này được chế tạo ra cũng có trong đó một phần công lao của cô nàng.

Thấy vậy, Lâm Lục Dạ cũng không kiềm chế Vĩnh Dạ Luân Hồi thể nữa.

Từng “Lâm Lục Dạ” được phân tách ra từ người cô nàng, sau đó lại hòa tan và trở thành một phần của đống thịt không thể diễn tả.

Có lẽ do đồng căn đồng nguyên, cùng tu luyện Thần Võ Đạo, hoặc do tàu Spectre là một con tàu có máu có thịt.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, con tàu bằng sắt thép nay đã hóa thành một cái huyết nhục sào huyệt, một cục thịt đáng sợ xen lẫn giữa đen và đỏ,với vô số xúc tu bay múa trên không trung.

Nếu nơi nào trong con tàu này chưa bị biến đổi, thì chỉ có duy nhất phòng ngủ của Adplina mà thôi.



Có được sức mạnh của con tàu, não bộ được đặt ở giữa phòng thí nghiệm đã hoạt động hết công suất.

Không những vậy, càng hoạt động mạnh, tốc độ xử lý thông tin càng nhanh, các phiên bản phù văn ma pháp, hay những trận pháp của kỹ năng Nghiên Cứu cũng liên tục được đổi mới, làm cho hiệu suất của cái máy tính sinh học này càng ngày càng tăng cao.

Bạch Hồn cảm nhận được có một luồng năng lượng tinh thần đang được phát ra từ bộ não ấy, một nguồn năng lượng có thể so sánh với nguyên thần của Hóa Thần tu sĩ.

Thí nghiệm thành công, Lâm Lục Dạ cười phá lên đầy khoái trá.

“Haha! Xong rồi, ta hoàn thành rồi!”

Trong tầm mắt của Bạch Hồn, hắn cảm nhận được có một liên kết vô hình đang được Lâm Lục Dạ thành lập.

Một liên kết kết nối thân thể với Hắc Ám Thế Giới và những mảnh vỡ của bảng trạng thái.

Tinh, khí, thần của cô nàng một lần nữa được liên kết với nhau.

“Vĩnh Dạ Luân Hồi Thể, khởi động!”

Lúc này khí tức của Lâm Lục Dạ ngày càng tăng lên, dù cho phần lớn khí và thần của cô nàng đang bị phong ấn.

Nhưng chừng đó là đã quá đủ để Thần Thể của cô hoạt động trở lại.

Dù không sở hữu Thần Thể ấy, nhưng Bạch Hồn cũng hiểu sơ qua về nó.

Bản chất của cái thể chất ấy giống y như cách mà hắn từng dùng để đào tạo cô khi xưa.

Đó chính là dùng lực tính toán mạnh mẽ từ Quần Tinh Trận và phần thần hồn bảng trạng thái, phối hợp cùng nhau, chế tạo ra một thế giới mô phỏng.

Đó có thể là một thế giới ma pháp, hoặc thế giới tu tiên, hay bất cứ thế giới nào miễn là Lâm Lục Dạ có tài liệu về hệ thống tu luyện.

Và sau đợt đánh c·ướp đám nửa bước siêu thoát ở Đại Huyền thế giới, số lượng tri thức về các hệ thống tu luyện của Lâm Lục Dạ đã nhiều đến khủng kh·iếp.

Sau khi một hóa thân của Lâm Lục Dạ đã hoàn thành một thế giới giả lập, một Luân Hồi Thân mới sẽ được tạo ra, mang theo kinh nghiệm, tri thức của cả một đời luân hồi giáng lâm hiện thực.

Đến giờ này, Bạch Hồn cũng không biết cô vợ của hắn có thêm bao nhiêu thủ đoạn mới sau mỗi lần cô nàng có thêm một Luân Hồi Thân.

Giờ Lâm Lục Dạ một lần nữa nắm trong tay cái thể chất biến thái ấy, Bạch Hồn rất mong chờ, hắn muốn xem cô sẽ làm gì để giải quyết đi vấn đề bị đồng hóa.

Lâm Lục Dạ nhắm mắt, cô cảm nhận được tu vi Thần Võ Đạo của mình đã bắt đầu quay trở lại, một lần nữa đạt tới Tẩy Tủy cảnh.

Nhưng còn chưa mừng được bao lâu, cô nàng đã phải nhíu mày lại.

“Có gì đó không đúng ở đây thì phải, tại sao Tẩy Tủy cảnh của ta không hoạt động chứ?

Đáng lẽ ra nó phải trợ giúp ta thích nghi với sự đồng hóa của thế giới này mới đúng.”

Nghe Lâm Lục Dạ nói vậy, Bạch Hồn cũng phải trầm ngâm, hắn liên tục phân tích dữ liệu hiện tại về thân thể cô nàng.

“Ta hiểu tại sao rồi.”

Ánh mắt tò mò của cô nàng nhìn về phía Bạch Hồn, nhìn hắn đưa ra một giả thuyết.

“Đặc tính của Tẩy Tủy cảnh là tiến hóa để thích nghi, mà quá trình đồng hóa của Xích Phong giới cũng có thể xem như một cách dẫn dắt sự tiến hóa.

Nên Tẩy Tủy cảnh của em không những không kháng cự lại sự tiến hóa này, mà còn bỏ mặc nó.”

Nghe vậy, Lâm Lục Dạ cũng phải trầm ngâm, xem ra khả năng tiến hóa thích nghi của cô hoàn toàn nằm dưới so với sự đồng hóa của thế giới này.

Tuy thất bại nhưng cô nàng chắc chắn không phục.

Quần Tinh Trận sau nhiều ngày bắt đầu khởi động trở lại, bảng chức nghiệp bắt đầu thu thập mọi thông số của Xích Phong giới, bao gồm cả sự ăn mòn mà nó đang ảnh hưởng lên Lâm Lục Dạ.

Một Xích Phong giới giả lập rất nhanh chóng được tạo ra.

“Hừm, ta cho Luân Hồi Thân của mình đi qua vài cái thế giới giả lập, ta không tin còn không tìm ra được cách để trị sự đồng hóa này!”