Trong mấy ngày ở Xích Phong giới, lúc mà Thần Thể của Lâm Lục Dạ còn đang mất kiểm soát.
Vĩnh Dạ Luân Hồi Thể tuy không có dữ liệu về Luân Hồi Thân mới, nhưng nó vẫn chế tạo ra các Luân Hồi Thân không có ý thức, từ đó khiến cho hình dạng của Lâm Lục Dạ trở nên quỷ dị như vậy.
Nhưng giờ, dù cho cô nàng đã thu lại toàn bộ máu thịt bám trên tàu Spectre, hình dạng của cô vẫn không bị biến đổi thành những thứ kỳ quái không thể diễn tả.
Đơn giản là vì cô đã ném đám Luân Hồi Thân kém chất lượng kia vào trong Hắc Ám Thế Giới, để chúng đi qua thế giới giả lập, tìm ra đáp án giải quyết thay cho cô.
Nhìn Luân Hồi Thân kém chất lượng cuối cùng bị ném vào trong Hắc Ám Thế Giới, gương mặt Lâm Lục Dạ vẫn lộ rõ một vẻ đáng tiếc.
“C·hết tiệt a, tại sao cái phong ấn kia lại chỉ cho phép vật thể từ thế giới bên ngoài đi vào, nhưng không cho phép đồ vật từ Hắc Ám Thế Giới đi ra cơ chứ?”
Sau khi có được kết nối với thế giới trong thân thể mình, Lâm Lục Dạ đã có thể vận chuyển đồ từ ngoài vào trong thế giới ấy.
Nhưng đây chỉ là một cánh cổng một chiều, trừ thông tin ra, không có bất cứ thứ gì trong Hắc Ám Thế Giới có thể đi ra.
Nếu có thể thì Lâm Lục Dạ đã đưa đứa con của mình ra cho Bạch Hồn trông, còn cô phá bỏ toàn bộ phong ấn rồi đánh nổ thế giới này.
Trong lúc cô nàng còn đang than ngắn thở dài, đám Luân Hồi Thân kém chất lượng bắt đầu quá trình phát triển trong mấy cái thế giới giả lập.
Tốc độ thời gian trong những thế giới giả lập ấy nhanh hơn vô số lần so với thế giới bên ngoài, nên chỉ vài giây trôi qua, Lâm Lục Dạ đã nhận được kết quả thử nghiệm của Luân Hồi Thân đầu tiên.
Nhưng cô đã nhăn mày lại khi thấy kết quả mà mình nhận được không phải là một kết quả mà cô mong muốn.
Sau 3 năm trong cái thế giới giả lập ấy, Luân Hồi Thân của cô đã hoàn toàn bị đồng hóa trở thành một tu sĩ tiên đạo.
Dù cho đến giây phút cuối cùng, có đột phá đến Độ Kiếp cảnh cũng chẳng thể làm nên trò trống gì, cô bị thiên đạo phát hiện và mạt sát dưới thiên kiếp.
Tiếp theo đó, hàng trăm Luân Hồi Thân mới được truyền kí ức từ người đi trước được thả vào, lại khởi động một vòng luân hồi mới.
Nhưng tất cả đều nhanh chóng thất bại sau 3 năm, dù cho có trở nên mạnh như thế nào, kết cục duy nhất của các Luân Hồi Thân này chính là c·ái c·hết.
Dữ liệu từ thế giới giả lập nhanh chóng được báo cáo, Lâm Lục Dạ càng lúc càng phải cau mày.
Cô gần như không thu hoạch được gì, ngoài một đống tiên đạo truyền thừa do các Luân Hồi Thân kết hợp với Thần Võ Đạo thôi diễn mà ra.
Đến lúc này, cô nàng biết mình đang đi vào một ngõ cụt, với khối lượng tri thức hiện có, cô khó lòng vượt mặt được sự đồng hóa của cái thiên đạo này.
Vì vậy, cô cần thêm một biến số để phá cục, không đúng, là càng nhiều biến số càng tốt.
Ánh mắt Lâm Lục Dạ đảo qua khắp căn phòng này, cô muốn tìm ra một linh cảm.
Chợt cô nghĩ tới, cách mà Bạch Hồn từng dùng để đào tạo cô, đó là hắn đã sử dụng thế giới giả lập để cô có thể nắm trong tay càng nhiều thiên phú càng tốt.
Với lại, con tàu Spectre này chẳng phải là một con quái vật được hợp lại từ hàng trăm ngàn thiên phú sao?
Còn chưa kể việc tu luyện Thần Võ Đạo khiến cho số thiên phú biến dị mà con tàu này có là không thể đong đếm.
Không ngần ngại chút nào, một thứ nhìn như sợi dây cáp từ máu thịt và bóng tối đan cùng với nhau mọc ra từ người cô nàng, cắm xuống sàn nhà ngay bên dưới, kết nối với tất cả các chi tiết trên con tàu này.
Rất nhanh chóng, từng thông tin di truyền mang theo thiên phú của từng khối máu thịt đã được Lâm Lục Dạ sao chép lại.
Phong ấn mà Xích Phong giới dùng để phong cấm lại sức mạnh của Lâm Lục Dạ không đủ mạnh, nó chỉ có thể ngăn không cho Hắc Ám Thế Giới ảnh hưởng ra thế giới bên ngoài, nhưng nó không thể can thiệp được vào nội bộ thế giới bên trong cô nàng.
Hàng vạn Luân Hồi Thân mới lập tức được chế tạo ngay bên trong Hắc Ám Thế Giới, mỗi Luân Hồi Thân mới được tạo ra này đều được trang bị một loại thiên phú riêng biệt.
Và nhiệm vụ được gieo trong đầu chúng không nhất thiết phải ngăn chặn sự đồng hóa nữa, chúng có thể tùy ý phát triển, miễn là có thể sống sót tới cuối cùng là được.
Vĩnh Dạ Luân Hồi thể của cô nàng hiện có thể mô phỏng lại bất cứ thiên phú nào, không nhất thiết phải là ba thiên phú mạnh nhất của cô nữa, nên sẽ không có chuyện đám Luân Hồi Thân làm lãng phí thời gian và tài nguyên ở đây.
Kết quả lần này làm Lâm Lục Dạ nở một nụ cười.
Trong số hơn 10 vạn Luân Hồi Thân được thí nghiệm lần này, đã có 3 Luân Hồi Thân thông quan.
Tuy không thể nói là hoàn mỹ khi không có bất cứ ai trong số họ có thể đánh bại được thiên đạo, nhưng đám người này cũng có thể cầm cự được trước sự đồng hóa của Xích Phong giới này.
3 Luân Hồi Thân thành công sống sót sở hữu các thiên phú khá bình thường nhưng lại vô cùng hiệu quả, gồm có: Can Thiệp Tế Bào (B cấp) Đột Biến Gen (C cấp) Không Thể Thích Nghi (E cấp).
Với thiên phú Can Thiệp Tế Bào, Luân Hồi Thân của Lâm Lục Dạ khiến cho thân thể cô luôn ở trong trạng thái liên tục biến đổi, khiến cho sự ăn mòn của thiên đạo không thể đặt bất cứ xiềng xích nào lên thân thể cô.
Một đời khác, cô dựa vào thiên phú Đột Biến Gen, chế tạo ra một thân thể có khả năng ngụy trang hoàn hảo để đánh lừa thiên đạo, thậm chí cô còn chơi thiên phú này chế tạo ra thân thể với hàng vạn dị năng, từ một thiên phú cấp C đã có thể sánh ngang với cấp SS.
Cuối cùng là cái thiên phú Không Thể Thích Nghi, cái thiên phú được xem như là phế vật mà bất cứ người nào có đầu óc bình thường đều không muốn sở hữu, thứ có thể khiến cho người sở hữu nó luôn có sức đề kháng kém, không thể thích nghi được với hoàn cảnh xung quanh.
Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, có được cái thiên phú ấy chính là một con át chủ bài, có thể ngăn không cho sự đồng hóa diễn ra ngay từ đầu.
Tuy thiên phú có vẻ không có tác dụng gì nhưng cũng phải nhìn xem người đang sử dụng thiên phú ấy là ai.
Một đời ấy, Lâm Lục Dạ tuy cả một đời ốm đau, chỉ có thể làm một pháp sư ở tầm xa, nhưng một thiên phú phế vật lại được cô nàng chơi ra hoa.
Cô biến sự không thể thích nghi ấy trở thành một loại bệnh, ăn mòn ngược lại cả thế giới, với kết quả sau cùng là cả thế giới bị hủy diệt.
Thiên phú cấp E nay hóa thành một thiên phú có uy lực ngang với SSS cấp.
Trong những ngày cuối của thế giới mô phỏng ấy, Lâm Lục Dạ còn nhận thấy được một ánh nhìn chăm chú từ một vị không thể diễn tả nào đó, một gã mập mạp có sừng hươu với làn da xanh lục h·ôi t·hối.
Với 3 lần thông quan này, cô nàng tự tin mình có thể chống lại sự đồng hóa của Xích Phong giới này.
Dữ liệu về 3 thiên phú nhanh chóng được truyền lại vào những Luân Hồi Thân mới được sản xuất.
Lâm Lục Dạ giờ không chỉ đặt mục đích thích nghi với sự đồng hóa nữa, cô muốn ăn mòn ngược lại nó.
Cứ như vậy, quá trình ném các Luân Hồi Thân vào thế giới giả lập cứ lặp đi lặp lại.
Sau 10 tiếng đồng hồ trôi qua, sau hàng trăm ngàn lần thí nghiệm.
Lâm Lục Dạ cuối cùng cũng đạt tới bình cảnh, cô muốn tiến thêm một bước nữa cũng không được.
Nhưng chừng đó cũng là quá đủ để cô nàng có thể lấy lại được sức mạnh của mình.
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của Bạch Hồn, khí thế của Lâm Lục Dạ đang không ngừng tăng lên.
Dưới lớp da người, Vĩnh Dạ Luân Hồi Thể của cô nàng đang có những biến đổi lớn.
Một thiên phú hỗn hợp mới đã được tạo ra và cấy ghép trong thân thể cô.
Chúa Tể Hỗn Loạn (SSS cấp): Không có xiềng xích nào có thể ngăn lại nó, không có quy tắc nào có thể ước thúc nó, không có khái niệm nào có thể diễn tả nó, nhưng chỉ có một kẻ điên cuồng hỗn loạn hơn cả hỗn loạn mới có thể làm chủ hỗn loạn.
Với sự gia nhập của thiên phú mới, xiềng xích đồng hóa mà phong ấn của Trật Tự Thần Liên mang lại bị giảm đi đáng kể.
Khí tức của Lâm Lục Dạ không ngừng tăng lên, chẳng mấy chốc, sức mạnh của cô nàng đã có thể so với Độ Kiếp Nhân Tiên.
Vĩnh Dạ Nữ Đế nhắm chặt hai mắt lại, cảm nhận sức mạnh hiện tại của mình.
“Thật đáng tiếc a, ta chỉ khôi phục được một phần chứ không phải toàn bộ sức mạnh.
Chỉ tiếc là Hắc Ám Thế Giới vẫn bị khóa chặt, nếu không ta sẽ dùng nửa phút nhấn chìm cái tu tiên giới này trong bóng tối.”
Sau lưng cô lúc này xuất hiện một vòng hào quang màu tím, nhìn chúng như vô số những tấm kính vụn vỡ tụ lại.
Đó chính là phần “thần” của cô nàng, phần linh hồn bảng trạng thái vừa được giải phóng.
Tuy đây không phải là trạng thái đỉnh phong của Lâm Lục Dạ, nhưng trong cái thời đại Thiên Tiên không ra, Độ Kiếp xưng hoàng này thì cô cũng đã có thể đọ sức với những kẻ mạnh nhất ở Xích Phong giới.
Trong thân thể cô nàng lúc này, sự đồng hóa của Xích Phong giới đã hoàn toàn bị hỗn loạn áp đảo, thậm chí chính chúng cũng đã rơi vào trong hỗn loạn.
Phong ấn của Xích Phong giới này tuy b·ị đ·ánh trở tay không kịp nhưng vẫn kịp ngăn chặn, không cho Lâm Lục Dạ lấy lại được nhiều sức mạnh hơn nữa.
Trong lúc Lâm Lục Dạ còn đang cảm nhận sức mạnh hiện tại, Bạch Hồn cũng đã lén lút chép lại cái thiên phú Chúa Tể Hỗn Loạn vừa được cô vợ mình chế tạo ra.
Dù cho thiên phú này đúng là rất mạnh và cũng rất thích hợp hắn, nhưng Bạch Hồn vẫn không muốn sử dụng nó ngay lúc này.
Lâm Lục Dạ sẽ cười vào mặt hắn nếu hắn chép y nguyên thiên phú của cô, nên Bạch Hồn phải tự làm ra một phiên bản của riêng mình, phù hợp nhất với chính mình.
Nhưng trong lúc Bạch Hồn còn đang ngẩn người tính toán, Lâm Lục Dạ đã xuất hiện ngay trước mặt hắn với nụ cười hồn nhiên trên môi.
Nhìn vào nụ cười này, Bạch Hồn không cảm nhận được bất cứ sự ấm áp nào cả, hắn chỉ cảm nhận được một dự cảm không lành.
Quả nhiên, không có bất cứ báo trước nào, một nắm đấm cực nhanh, cực mạnh đã được Lâm Lục Dạ tung ra.
Trong nháy mắt, cánh tay phải của cô nàng đã thò ra sau lưng của Bạch Hồn, trên nắm đấm không hề dính dù chỉ là một giọt máu tươi.
Bạch Hồn còn chưa hết bất ngờ, cánh tay của cô nàng đã rút về chỗ cũ, để lại một lỗ hổng lớn ngay trước ngực của Bạch Hồn.
Hoàn toàn có thể nhìn thấy phía sau lưng của hắn qua cái lỗ hổng ấy.
Nhưng thật kỳ lạ, Bạch Hồn không hề cảm nhận được bất cứ đau đớn nào ở đây, toàn bộ hệ thần kinh của hắn đang thông báo rằng mọi thứ thật bình thường, giống như thân xác này trời sinh đã có một lỗ hổng.
Cú đấm vừa rồi không phải là một cú đấm, mà nó là một cuộc phẫu thuật hoàn mỹ.
Nó chữa lành ngay lập tức tất cả các v·ết t·hương từ giây phút đánh xuyên qua thân thể Bạch Hồn, thậm chí còn thay đổi cả cấu trúc xương và nội tạng, khiến cho thân thể luôn trong trạng thái hoàn mỹ, kể cả khi có một cái lỗ thông thấu từ trước ngực đến sau lưng chăng nữa.
Hắn nhìn về phía Lâm Lục Dạ, nụ cười của cô lúc này đã trở nên vô cùng ấm áp.
“Hì hì, giờ nhìn ngươi thuận mắt hơn nhiều rồi, đạo lữ của ta.
Đúng chuẩn Hollow Trắng luôn.”
Đến đây thì Bạch Hồn cũng cạn lời với cô nàng luôn.
Chỉ vì cái lý do ấy mà cô muốn đục một cái lỗ donut to đùng ngay giữa ngực của hắn.
Lâm Lục Dạ cũng trở về trạng thái thường ngày, cô lập tức che giấu khí tức của mình, biến bản thân mình giống như một tu sĩ bình thường ở thế giới này.
Đến lúc này, kế hoạch ẩn thân của hai người đã thành công mỹ mãn.
Chợt Bạch Hồn cảm nhận được, có một bàn tay mềm mại đang vuốt trên những thớ cơ bụng của hắn.
Hắn thấy được Lâm Lục Dạ với ánh mắt đầy sự mị hoặc đang liếm môi nhìn hắn, như thể cô ta đang nhìn vào một con mồi.
Cảm nhận được bàn tay kia sắp thò vào trong quần mình, Bạch Hồn vội vàng ngăn lại.
“Chờ chút đã, Lục Dạ, em để ý thời gian một chút đi.
Giờ sắp đến giữa trưa rồi, có việc gì thì đến đêm tối chúng ta bàn sau.”
Lâm Lục Dạ lúc này mới chợt nhận ra, hai người đã quá mải nghiên cứu mà quên đi thời gian.
Ngay lúc này, hai người cũng cảm nhận được sự hiện diện của một sinh linh ở ngay cửa phòng thí nghiệm.
Adplina đã đến đây từ lúc Lâm Lục Dạ hoàn thành nghiên cứu của mình.
Cô bé cũng đã chứng kiến cách mà mẹ nuôi đục một lỗ trên ngực cha nuôi mình, cũng thấy cảnh hai người họ tình tứ mắt đi mày lại, và cô bé cũng thấy bàn tay của Lâm Lục Dạ đang chuẩn bị làm điều gì đó rất không đứng đắn.
Thấy cha mẹ nuôi đã quay lại nhìn mình, Adplina đỏ mặt vội chạy đi chỗ khác.
“Con không thấy gì cả! Con thề là con không thấy hai người chim chuột với nhau!”
Cô bé chạy ngay đi mà không để hai người có cơ hội giải thích.
Có vô số suy nghĩ mới đang hiện lên trong đầu của thực thể non nớt này.
“Trời ạ, mẹ vừa đục một cái lỗ lớn trên người cha sau đó s·àm s·ỡ ông ấy, thì ra người lớn là vậy sao?”
Và thế là phải mất một khoảng thời gian, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ mới có thể uốn nắn suy nghĩ của cô bé về bình thường, nhưng đó là chuyện của tương lai…
Cực bắc của Xích Phong giới, nơi hoang vắng với màu trắng của băng tuyết và lạnh giá vĩnh cửu.
“Hắt xì!”
Thiếu niên tóc đỏ Minh Viêm giờ này đang run cầm cập, băng tuyết phủ kín người, cậu đứng giữa trời tuyết canh gác trước cửa một hang động.
Dù cho thằng nhóc ấy có thực lực ngang với một Hóa Thần tu sĩ chăng nữa, cũng khó mà chịu được cái lạnh ở nơi đây.
Bên trong hang đá, có một ông chú với bộ vest đen và cái đầu xù đang ngồi xếp bằng, đủ loại kiếm khí đầy màu sắc vờn quanh người như những tia hương khói.
Đầu nguồn của những tia kiếm khí ấy đến từ thanh Đa Nguyên Kiếm đang lơ lửng trước người tên kiếm sĩ này.
Người này không ai khác ngoài Diệp Hiên, và hắn cũng đang chuẩn bị xử lý thứ đồng hóa mà Xích Phong giới đang dùng lên trên thân thể hắn.