Thiên Đạo của Xích Phong giới lúc này vô cùng hoảng loạn.
Cái hóa thân Trật Tự Thần Liên của nó cũng khó có thể giữ được bình tĩnh mà bắt đầu run rẩy, khiến cho quá trình luyện hóa Hỗn Độn Thần Liên suýt nữa thì thất bại.
Đầu tiên là khí tức về thực thể hình một cái cây màu trắng đột nhiên biến mất.
Không lâu sau đó, thực thể giống như màn đêm đen đột nhiên loại bỏ tất cả sự đồng hóa, đánh cho phong ấn không kịp trở tay, suýt nữa khiến xiềng xích của Trật Tự Thần Liên biến mất, rồi khí tức của thực thể ấy cũng biến mất tăm m·ất t·ích.
Và cuối cùng là thực thể với khí thế sắc bén mà không một kiếm tu nào có thể sánh bằng cũng làm loạn.
Thực thể ấy đã chém rụng tất cả mọi thủ đoạn được thiên đạo sử dụng, chỉ trừ phong ấn do xiềng xích của Trật Tự Thần Liên để lại vẫn còn ở đó.
Cả ba “Diệt Thế Đại Ma” đều mạnh quá mức, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã cùng lúc lấy lại sức mạnh của chúng, đây là điều mà thiên đạo không thể ngờ tới.
Nó dự kiến còn có 3 năm nữa, đám “Diệt Thế Đại Ma” này mới có thể lấy lại sức mạnh, cho thời gian để các tu sĩ của Xích Phong giới có thể truy tìm và săn g·iết chúng.
Nhưng giờ, mọi kế hoạch, mọi chuẩn bị đều trở thành công cốc.
Điều này khiến một thứ đáng ra không tồn tại cảm xúc như thiên đạo cũng phải rùng mình, ảnh hưởng đến quá trình luyện hóa Hỗn Độn Thần Liên, làm cho một tia khí tức quỷ dị từ thứ bảo vật này rơi vào trong quy tắc của cả đại thiên thế giới.
Lúc này, cả thế giới giống như biến đổi, Xích Phong giới không còn là Xích Phong giới nữa.
Trong một đạo quan nhỏ, một Trúc Cơ tu sĩ ở ẩn đang chỉ dậy đệ tử của mình cách luyện đan.
Ánh nắng chiều chiếu qua những tán lá cây, chiếu qua khung cửa sổ, thắp sáng lên không gian bên trong căn phòng cổ kính.
Một khung cảnh yên bình, tường hòa làm người cảm giác thanh thản.
“Cố Hồn Đan, trước tiên cần 2 cân Lục Linh Trà, trộn với bột linh thạch, thêm hai đóa Huyền Âm Hoa 10 năm tuổi, cộng với 64 loại thảo mộc khác để điều hòa dược tính…”
Một đạo đồng đang ngập ngừng đọc thuộc lòng một đơn thuốc, nhưng thiếu niên ấy còn chưa kịp phản ứng thì đầu cậu nhóc đã bị một cây chổi lông gà đập vào đầu.
“Ai nha! Sư phụ, sao người lại đánh con?”
Ngồi đối diện cậu, vị sư phụ đang dùng chổi lông gà chỉ vào mặt cậu, giọng nói của ông lão đầy vẻ nghiêm khắc nhưng trên mặt ông chỉ thấy được vẻ hiền từ.
“Hừm, tên nhóc nhà ngươi, ta đã nói không được ham chơi bao nhiêu lần rồi, ấy vậy mà vẫn không nhớ nổi một đơn thuốc.”
Cảnh tượng ấm áp này có lẽ sẽ kéo dài mãi…
Nhưng không!
Thế giới đã thay đổi, tất cả những kẻ bước vào con đường tu luyện đều đã thay đổi, công pháp, truyền thừa hay tất cả những gì thuộc về thiên đạo đều đã thay đổi.
Gương mặt của lão Trúc Cơ tu sĩ bắt đầu biến đổi một cách đầy quỷ dị, nụ cười ấm áp không còn nữa, thay vào đó chính là một nụ cười điên cuồng, khóe môi ngoác đến tận mang tai, từng chiếc răng sắc nhọn lộ ra với nụ cười đầy vẻ quỷ dị.
Một mùi tanh hôi lan tỏa khắp căn phòng cổ kính.
Trên áo bào trắng của lão Trúc Cơ tu sĩ không biết từ lúc nào đã xuất hiện vô số những đốm đỏ, mùi máu tươi và xác thối tỏa ra biến thứ đạo bào ấy thành một chiếc giẻ lau đầy kinh dị.
Tên đệ tử đang nghe giảng cũng không khá hơn là bao, một thiếu niên nhưng gương mặt lạnh lùng, đôi mắt vô hồn, bộ đạo bào cũng đã dính đầy máu tươi.
“Đồ nhi, giờ thì nhìn kỹ cho ta, đây mới gọi là luyện chế đan dược.”
Nói rồi lão Trúc Cơ tu sĩ vung tay áo lên, một cơn gió mang màu máu lập tức được hình thành.
Bên ngoài căn phòng, một thiếu niên tạp dịch người bình thường đang quét đống lá vàng mà không biết nguy hiểm sắp ập tới.
Đến khi nhận ra, tên tạp dịch này đã bị làn gió mang theo mùi tanh cuốn đi.
“Có yêu ma a! Quan chủ cứu ta!”
Nhưng thiếu niên nhanh chóng nhận ra một sự thật khó mà tin nổi, đó chính là cơn gió này đang kéo hắn vào trong đạo quan, nơi mà vị Trúc Cơ tu sĩ già và đệ tử của hắn đang ở.
Khi cơn gió tan đi, thiếu niên chỉ cảm thấy thật khó thở, một bàn tay như kìm sắt đã bóp chặt cổ hắn.
Ánh mắt của thiếu niên khó mà tin nổi, người đang bóp lấy cổ hắn lại chính là vị tu sĩ dáng vẻ hiền hòa kia sao?
Tên tạp dịch chỉ hi vọng đây là một cơn ác mộng, khi hắn mở mắt ra, mọi thứ sẽ quay trở về như cũ.
Nhưng tất cả chỉ còn lại là một sự thật khiến người phải tuyệt vọng.
Giọng nói đầy điên cuồng của vị Trúc Cơ tu sĩ già vang lên làm người sởn gai ốc.
“Khà khà, đệ tử nhìn cho kỹ a, muốn luyện chế ra Cố Hồn Đan, không chỉ cần có Âm Linh Hoa làm chủ dược, mà còn cần oan hồn của phàm nhân, loại c·hết càng thảm càng tốt a.”
Tiếp theo đó, lão Trúc Cơ tu sĩ già đặt mạnh tên tạp dịch xuống sàn, khiến cho sàn gỗ của đạo quan không chịu nổi mà vỡ tan vỡ nát.
Từng nắm đấm rơi xuống thân thể gầy yếu của tên tạp dịch, tiếng vang thảm thiết kêu lên trong vài phút rồi mới ngừng lại.
Sau đó, trong lòng bàn tay của lão tu sĩ xuất hiện một linh hồn với một gương mặt đầy vẻ oán độc, vặn vẹo.
Từ trong nhẫn trữ vật, lão lấy ra một lò luyện đan cao đến nửa người.
Tiếp theo đó, lão tu sĩ lần lượt bỏ từng nguyên liệu vào trong lò đan, từng bước luyện chế đan dược một cách cẩn thận.
Sau một hồi luyện chế, một viên Cố Thần Đan bay ra khỏi lò và nằm gọn trong tay lão tu sĩ già.
Lão ta nhìn chất lượng viên đan dược mà gật đầu, sau đó lão ném nó về phía đệ tử của mình rồi quay người bỏ đi.
“Hahaha, nhớ kỹ tất cả công đoạn luyện đan cho ta đấy, đệ tử.
Lần sau mà ngươi còn không luyện được thứ này thì ta sẽ cho ngươi vào lò đan, hahaha!”
Một nụ cười điên loạn ngoác tới tận mang tai, khiến cho gương mặt hiền hòa hóa thành ác quỷ.
Tên đệ tử cầm trên tay viên Cố Hồn Đan, cảm nhận được từng tia khí lạnh, từng lời nói giống như nguyền rủa văng vẳng bên tai, thiếu niên lúc này cũng nở một nụ cười điên loạn không hề thua kém.
“Yên tâm đi sư phụ của ta, ta chắc chắn sẽ đưa ngài vào lò đan vào một ngày nào đó.”
Thiếu niên cũng quay đầu rời đi, để lại phía sau lưng một bãi bùn máu của tên phàm nhân xấu số.
Cảnh tượng này không chỉ diễn ra ở nơi đây mà còn rất nhiều nơi khác nữa.
Các tu sĩ giống như đổi thành một người khác, họ trở nên điên cuồng, lạnh lùng.
Đến tu sĩ chính đạo nhất giờ cũng trở thành một ma tu, lúc nào cũng coi tính mạng con người chỉ như cỏ dại ven đường, không đáng nhắc tới.
Nhận thức về thế giới của bọn họ bị bóp méo tới vặn vẹo, dù cho một vài người có linh cảm xuất sắc, đã cảm nhận được có gì đó không đúng nhưng vẫn không thể cải biến được gì.
Không chỉ tu sĩ có vấn đề.
Hệ thống tu luyện của thế giới này cũng xuất hiện rất nhiều vấn đề.
Trong một hang động, nơi từng là động phủ tạm thời của một Luyện Khí tu sĩ nào đó.
Sau hàng trăm năm, có một nông dân chăn trâu đã tìm được động phủ tạm thời này, cùng với một cuốn Kim Cương Chỉ, một môn công pháp xen lẫn giữa tu tiên và luyện võ.
Anh nông dân thực ra đã phát hiện động phủ này vào 2 năm trước, nhưng lúc đó vì không biết chữ nên hắn chưa thể thu hoạch được cơ duyên này.
Nhưng sau 2 năm cố gắng đi học, anh nông dân đã có thể đọc hiểu được những gì ghi trên cuốn sách ấy.
Chẳng bao lâu sau, sắc mặt của anh nông dân không được tốt cho lắm.
Bởi vì thứ tu tiên công pháp này có cách tu luyện quá kinh khủng, hoàn toàn khác so với những gì mà trên phố người ta đồn về người tu tiên.
Kim Cương Chỉ, phàm phẩm công pháp.
Muốn tu luyện công pháp này cần phải lấy đinh sắt đâm xuyên qua tất cả ngón tay trên một bàn tay, sau đó vùi bàn tay vào trong mạt sắt ba ngày ba đêm, khi hoàn thành tự động nhập môn Kim Cương Chỉ, bước chân vào con đường tu luyện.
Khi anh nông dân đọc được đã hoảng sợ không thôi, dù cho mới học chữ được vài tháng nhưng hắn vẫn nhớ được nội dung mình thấy hiện tại và nội dung trước kia hoàn toàn khác nhau.
Nhưng đến nước này rồi, cơ duyên tu tiên đã bày ra ngay trước mắt rồi, hắn không muốn bỏ qua, hắn muốn tu tiên, hắn muốn sức mạnh, hắn muốn trường sinh.
Từng câu từng chữ của Kim Cương Chỉ giống như có ma lực, nó khơi gợi lên những dục vọng mà một người nông dân chăm chỉ chưa bao giờ có.
Trong tiếng thét đầy đau đớn đang vang vọng trong hang động, một tu sĩ thế hệ mới đã xuất hiện.
Vài ngày sau, để chém đứt tất cả phàm tục niệm tưởng, để có thể không lo không nghĩ mà có thể tu tiên trường sinh.
Quan trọng hơn là Kim Cương Chỉ cần sắt trong máu người để có thể tiến giai, đặc biệt là máu của người thân cận nhất với tu sĩ luyện công pháp ấy.
Kết quả là cả một làng quê yên bình đã bị đồ sát và chìm trong biển lửa.
Thế giới đã thay đổi, các tu sĩ cũng đã thay đổi, hệ thống tu luyện cũng đã thay đổi, nhưng chỉ có những phàm nhân là không thay đổi.
Họ là những người đã chứng kiến toàn bộ, cũng là những người chịu ảnh hưởng nặng nề nhất.
Giờ họ giống như những con cừu bất lực, là thứ tài nguyên mà các tu tiên giả muốn lấy lúc nào thì lấy.
Hoàng hôn đỏ lửa, cả Xích Phong giới giống như được nhuộm bởi màn sương máu, mùi máu tanh có thể được ngửi thấy ở bất cứ đâu trên thế giới này.
Đương nhiên sự thay đổi về quy tắc lớn đến như vậy đã bị Bạch Hồn nhận ra.
Trong đầu đám quyến tộc của hắn ở Cực Đạo tông, tất cả các tri thức tu tiên trong đầu bọn họ đều bị vặn vẹo, khi so sánh với những tri thức tu tiên cũ thì chúng khác nhau một trời một vực.
Nhưng do đám tu sĩ của Cực Đạo tông không còn là con dân của thiên đạo Xích Phong giới, nên bọn họ không bị ảnh hưởng quá nhiều khi thế giới thay đổi.
Thật đáng châm chọc làm sao, giờ với những người trần mắt thịt, nơi an toàn nhất trên thế giới có lẽ chính là khu vực xung quanh Cực Đạo tông, và những nơi mà các “vực ngoại thiên ma” những kẻ không bị ảnh hưởng bởi cái thiên đạo của Xích Phong giới c·hiếm đ·óng.
Bạch Hồn nhanh chóng phân tích được sự biến đổi trong quy tắc của thế giới này.
Hắn nhìn qua chúng với ánh mắt như một đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi mới.
“A, thú vị thật đấy, toàn bộ cái gọi là linh căn của tất cả những người tu luyện trên thế giới này đã biến mất.
Đáng lý ra, việc mất đi gốc rễ như vậy phải khiến cho sức mạnh của tất cả các tu sĩ biến mất, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, sức mạnh của chúng vẫn có thể tồn tại.
Tu tiên giả vẫn là tu tiên giả, chỉ là hơi dị một chút mà thôi.”
Càng đi sâu vào phân tích những quy tắc mới của thế giới, Bạch Hồn lại càng cảm thấy hứng thú.
“Ra là vậy sao, tu luyện ở thế giới này giờ lấy việc thu nạp linh khí hay các nguồn năng lượng còn lại làm phụ, còn hiến tế cho thiên đạo mới là chủ yếu.
Giờ con người không còn cái gọi là linh căn, nên bọn họ muốn bước vào con đường tu luyện thì bước đầu tiên chính là lấy lòng thiên đạo, sử dụng đủ các h·ình p·hạt t·ra t·ấn tàn bạo lên thân thể mình, chỉ cần đạt được yêu cầu thì thiên đạo sẽ ban cho chúc phúc, giúp cho những kẻ đó có thể trở thành người tu luyện.
Còn những thứ được gọi là đại giới tu luyện kia, về bản chất chính là những nghi lễ cúng tế, tất cả chỉ để hiến tế cho thiên đạo.
Thú vị, thật thú vị a.”
Lúc này, Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ hay bất cứ kẻ nào có thể nhìn thấy đại đạo đều ngẩng đầu lên trời.
Trong mắt người bình thường và phần lớn các tu sĩ, đó vẫn là một bầu trời hoàng hôn ráng đỏ bình thường.
Nhưng trong mắt phần còn lại, trên bầu trời xuất hiện một thế giới giống như một quả cầu thủy tinh đang không ngừng phát ra ánh sáng đỏ cam, nơi đó chính là cái được người gọi là không gian thiên đạo.
Giờ màu đỏ cam ấy không còn là bá chủ nữa, ở một cực khác của không gian thiên đạo, một màu sắc hỗn độn do bốn màu đỏ, lục, lam, tím đang không ngừng phát triển, không ngừng đối chọi lại với thiên đạo cũ.
Ban đầu, cái thứ màu sắc hỗn độn kia còn có thể bị màu đỏ cam treo lên đánh, phải co ro ở trong một góc.
Nhưng thiên đạo mới đâu phải ăn chay.
Càng nhiều tu sĩ bị sa đọa, hóa thành những sinh vật hình người quỷ dị đầy ghê tởm, thiên đạo mới này ngày càng mạnh.
Càng nhiều kẻ thực hiện những nghi lễ hiến tế, cầu để được tu tiên trường sinh, thiên đạo mới lại càng được củng cố.
Và giờ, thiên đạo mới đã có thể đối chọi ngang tay với thiên đạo cũ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Nhưng đây chính là giới hạn mà thiên đạo mới được sinh ra kia có thể làm được, dù sao thì tu tiên giả dù quỷ dị vẫn là tu tiên giả, vẫn bị thiên đạo cũ khống chế, dù cho sự khống chế này có hơi khó khăn một chút.
Trên boong tàu Spectre, Bạch Hồn nhìn lên trên bầu trời mà không ngừng than thở.
“Ai, thiên đạo a thiên đạo.
Ta và Lục Dạ đang lên kế hoạch chơi c·hết ngươi thì tự dưng ngươi lăn đùng ra c·hết máy, hại cho mấy cái kế hoạch ta vừa nghĩ ra phải đem đi ngâm nước nóng.
Mà thôi, thiên đạo của thế giới này c·hết máy cũng tốt, chúng ta sẽ đỡ mất thời gian để đối đầu với cái thực thể đó, chỉ riêng việc chúng ta đối đầu với Diệp Hiên là quá đủ rồi.”
Tuy nói mạnh miệng là hủy diệt thế giới như thế thôi, nhưng Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ vẫn nhận thức được hai người họ cùng lắm là có thể khiến cho cái thế giới khổng lồ này chịu trọng thương.
Tình cảnh của họ giống như người bình thường bị nuốt chửng bởi một con quái vật khổng lồ, mà trong bụng con quái vật ấy, người bình thường lại chỉ có thể cử động một đầu ngón tay bé nhỏ không đáng nhắc tới.
Nên tránh đụng độ với thiên đạo của thế giới này là kịch bản tốt nhất họ có thể nghĩ tới.