Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 246: Tại sao đám người kia nhìn chúng ta như đồ đần?



Chương 245: Tại sao đám người kia nhìn chúng ta như đồ đần?

Heo Mẹ Lên Cây hệ thống, đây là một hệ thống có yêu cầu hoàn thành vô cùng đặc biệt.

Trước tiên, người sử dụng nó phải gộp đủ ba yếu tố.

Thứ nhất là một cái cây, có thể là cây cối bình thường, hoặc cũng có thể là cây cột điện, bất cứ thứ gì được gọi là cây.

Thứ hai là heo mẹ, phải tìm một động vật họ nhà lợn, lợn nhà, lợn rừng, lợn yêu hoặc là thú nhân đầu lợn,…nhất định phải là giống cái, đã từng sinh sản.

Bước thứ ba, cũng là bước quan trọng nhất, leo cây.

Ký chủ sở hữu hệ thống này phải cùng với con heo leo cây, dùng phần hông liên tục để đẩy con heo lên trên cây, leo cây được càng cao, thời gian càng dài, phần thưởng càng lớn.

Biết được yêu cầu của cái hệ thống này biến thái như vậy, tên sát thủ lúc này sợ xanh cả mặt.

Hắn cũng không thể tưởng tượng ra nổi cái viễn cảnh mình thực hiện hệ thống này nó kinh dị như thế nào nữa.

Trong lúc tên sát thủ còn đang thất thần, Bạch Hồn lúc này nhìn ngắm xung quanh căn phòng trống, nhìn vào những chỗ không người.

“Các vị, người tới là khách, với lại các vị cũng chứng kiến mọi thứ ngay từ đầu rồi, nơi này thực sự bán hệ thống, mấy người vẫn chưa tin sao?”

Lúc này 10 người xuyên việt đến mua hệ thống đều sững sờ, ông trùm bán đồ lậu này đang nói chuyện với ai chứ?

Nhưng ngay sau đó, bọn họ lập tức nhận ra, có gì đó sai sai ở đây.

Lượng khí CO2 trong căn phòng thoáng như thế này không thể nào cao như vậy được.

Tiếp theo đó, từng bóng người lần lượt xuất hiện, giống như những bóng ma chui ra từ hư không.

Lúc này, 10 người xuyên việt đầu tiên bối rối rồi.

Khi rời đi, bọn họ rõ ràng đã xem xét xung quanh vô cùng cẩn thận, họ đã thấy những người khác vẫn hoạt động như bình thường, không ai rời đi vị trí của mình.

Nhưng sau khi nhìn thấy thế trận này, bọn họ có thể đoán ra được, tất cả những người còn lại đã sử dụng thuật phân thân để tạo bằng chứng vẫn có mặt ở vị trí, và dùng thuật ẩn thân để theo đuôi 10 người họ.

Hiện tại ở trong nhóm 10 người này, có một tên sở hữu Sát Thủ hệ thống mà còn bị người ẩn thân lần theo thì đúng là quá thất bại đi.

Nhìn thấy ánh mắt của những người xuyên việt khác nhìn về phía mình, một người trong nhóm không nhịn được mà nói.

“Tại sao đám người kia nhìn chúng ta như đồ đần?”

Nếu không nói câu này, những người xung quanh sẽ chỉ nghi ngờ nhóm 10 người này là đồ đần.

Nhưng sau câu hỏi vừa rồi, tất cả mọi người không cần nghi ngờ nữa, 10 thành viên chỉ cải trang sơ qua mà không xóa đi giấu vết khi mua đồ lậu kia chắc chắn là đồ đần.

Nghe vậy 9 người còn lại chỉ có thể cúi cái mặt xuống, cố gắng lấy tay che để không bị lộ mặt.

Nhóm người này dù sao cũng đã mua xong hệ thống rồi, nên bọn họ sử dụng các loại thủ đoạn ẩn thân, rời đi tầm mắt của đám người.

Vì đã có một nhóm người dùng thử và nhận được thêm hệ thống mới, nên đám người xuyên việt cũng bớt lo lắng hơn về khoản bị người hố.

Chỉ vài phút sau, Bạch Hồn đã bán sạch tất cả hệ thống được dự trữ.



Giờ này, trung bình mỗi người xuyên việt đều có hệ thống của Bạch Hồn, cộng thêm với ngón tay vàng mà bọn họ vốn đã mang theo nữa.

Sau khi kiểm tra hệ thống mình nhận được, vì đã bày ra cách âm trận pháp, nên đám người bàn luận với nhau vô cùng sôi nổi, khung cảnh náo nhiệt giống như một khu chợ thực thụ.

Có người gào khóc khi gặp phải một cái hệ thống hố hàng, nhưng cũng có một số ít người cười khó mà khép miệng lại được.

Bạch Hồn lần này chỉ tạo ra 99 cái hệ thống nghiêm chỉnh, nhưng hắn lại chế ra hơn 901 cái hệ thống hố hàng.

Một vài cá nhân có thiên phú nổi bật như pháp sư cấm chú Perder, Tô Thần, Giang Vân Tịch,… được Bạch Hồn ưu tiên cho hệ thống xịn, để đám người này có thể phát sáng phát nhiệt, khai thác thêm nhiều thế giới lực lượng hơn cho hắn.

Còn lại những người khác, chỉ có thể nói là tùy duyên, nhận được gì là tùy vào vận khí.

Bạch Hồn giờ đang cười mỉm dưới lớp khẩu trang, hắn nhìn đám rút phải mấy cái hệ thống hố hàng đang gào thét trong đau khổ làm thú vui, tất cả là để an ủi tâm linh sau khi nhận được cái Bác Sĩ Khoa Hậu Môn hệ thống.

Đúng lúc này, một người xuyên việt đứng ra, cắt đứt cái thú vui ấy của Bạch Hồn.

“Xin lỗi ông chủ, nhưng liệu ông chủ còn hàng hay không vậy?

Ông chủ muốn tài nguyên hay là tri thức cũng không phải vấn đề, chúng tôi có thể đưa ra cái giá mà ông chủ muốn.”

Bị người chặn ngang như vậy, Bạch Hồn cũng không còn tâm tình gì mà xem đám người người xuyên việt biểu cảm sau khi bị hố nữa.

Suýt nữa hắn quên mất còn phải cho đám người này một chút lời khuyên khi sử dụng hệ thống.

Tất cả người xuyên việt đều dõi mắt nhìn theo, khi ông chủ cửa hàng đồ lậu này đứng lên đống mù hộp, hắng giọng chuẩn bị phát biểu.

“Khụ, các vị, trước tiên ta cần phải nhắc nhở mọi người một chút, về hệ thống thứ hai này và cách sử dụng chúng.

Đầu tiên, vì là hệ thống không có ở trong danh sách đăng ký của Liên Minh Nhân Loại, nên các vị không nên sử dụng chúng ở chủ thế giới, vì hệ thống bản chất là một thứ v·ũ k·hí, một thứ v·ũ k·hí chuyên nhằm vào thế giới.

Vì vậy, sử dụng hệ thống thứ hai ở lãnh thổ Liên Minh Nhân Loại chẳng khác nào mấy người đang x·ả s·úng trên phố cả.”

Lúc này cảm xúc của đám người xuyên việt có vẻ không phục cho lắm, bọn họ đã tốn hao không biết bao nhiêu tài nguyên, tất cả chỉ là để mua một cái hệ thống thứ hai, thế mà ngươi giờ nói không thể sử dụng là sao đây?

Bạch Hồn không quan tâm bọn họ, hắn tiếp tục hướng dẫn sử dụng trước khi dùng.

“Khi trở về ta khuyên mấy người chỉ sử dụng hệ thống thứ nhất, còn hệ thống thứ hai chỉ phù hợp khi đi lên chiến trường mà thôi.”

Sắc mặt của đám người lúc này thoải mái hơn đôi chút, bọn họ gật đầu đã hiểu.

Nhiều người cũng không quan tâm cho lắm, dù sao, với cái đà phát triển như hiện tại, tương lai đám người xuyên việt này thường sẽ ngâm mình ở dị giới nhiều hơn là trở về chủ thế giới.

Giờ đám người này còn một vấn đề duy nhất, đó chính là lắp đặt một hệ thống thứ ba liệu có khả thi hay không.

Nếm được cảm xúc của đám người, Bạch Hồn lập tức giải thích một chút, tránh việc đám người này tham thì thâm, khiến cho hắn bị tổn thất nhân lực.

“Khụ, chắc hẳn giờ mọi người đang quan tâm liệu có thể nhận được một hệ thống thứ ba hay không, đúng chứ?

Đáp án là có thể, mấy người thích lắp thêm bao nhiêu cái hệ thống cũng được.

Nhưng có một vấn đề mà mấy người cần lưu ý, đó là nhiều thêm một người là nhiều thêm một cái miệng ăn.



Hệ thống có thể tạo ra các bảo vật, tài nguyên, thôi diễn tri thức cho mấy người không phải là từ hư không mà có, nó cũng phải ăn mới có sức mà làm.

Và hai hệ thống cùng tồn tại một chỗ đã là cực hạn, nếu có thêm một hệ thống thứ ba, sẽ không có bất cứ một hệ thống nào có thể ăn đủ no, lúc đó, cả ba hệ thống sẽ cùng rơi vào trạng thái suy dinh dưỡng, đừng nói gì tới việc có thể trợ giúp mấy người phát triển.”

Nghe Bạch Hồn nói vậy, đám người xuyên việt trầm ngâm, nhưng cũng có một người đứng ra, trong ánh mắt của tên này tràn đầy vẻ tự tin.

“Ông chủ, nếu như hệ thống cần ăn để có thể phát triển, như vậy thì ở đây có bán đồ ăn cho hệ thống hay không?”

Nhìn ánh mắt đầy sự hiếu kỳ của đám người kia, Bạch Hồn cảm thấy đám người này nghĩ nhiều rồi, thế giới lực lượng hắn dùng còn không đủ, đừng nói gì tới bán cho đám người này.

Nếu như Bạch Hồn tháo chiếc kính râm trên mặt hắn ra, mọi người có thể nhìn thấy mắt hắn đang trợn trắng lên nhìn đám người xuyên việt.

Các ngươi bày đặt nuôi sủng vật đâu?

“Các ngươi đừng suy nghĩ nhiều, mấy cái đồ ăn cho hệ thống ấy, ta còn chưa đủ dùng đâu, đừng nói gì tới việc đem ra buôn bán cho các ngươi.”

Cả đám người nghe vậy thất vọng lắc đầu.

Bạch Hồn quay lưng lại, chỉ để cho đám người này nhìn thấy bóng lưng của hắn.

“Được rồi, mấy người các ngươi dùng hệ thống cho cẩn thận vào, làm đúng như lời ta nói, ta không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong số các ngươi phải ở sau song sắt.

Vì nếu các ngươi đi tù rồi thì sớm muộn cũng đến lượt ta.

Xin chào tạm biệt trước.”

Nói rồi bóng người Bạch Hồn biến mất như một u linh, không có bất cứ ai có thể phát hiện ra được hành tung của hắn.

Tuy Bạch Hồn đã rời đi, nhưng hắn đã gián tiếp tạo ra không biết bao nhiêu huyền thoại trên khắp chư thiên vạn giới.

Ví dụ như có truyền thuyết về một người xuyên việt vô cùng biến thái, nghe nói hắn chuyên môn rình mò chất thải của họ nhà gâu gâu.

Từ trại cảnh khuyển cho tới nhà xí, hố phân của đám cẩu yêu, lang yêu, hồ yêu,… tất cả đều có “dấu chân” của hắn.

Còn có một vị ngự thú nữ đế, suốt ngày loanh quanh với hàng ngàn cái hộp cát, thực lực tăng nhanh như t·ên l·ửa mặc dù suốt ngày ngồi ở nhà chăm lo, làm quan xúc phân cho đám ngự thú nhà mình.

Nhưng cũng có một truyền thuyết thần bí nhất, quỷ dị nhất.

Có một sĩ quan kể lại rằng, ban đêm khi đi vệ sinh, hắn đã chứng kiến một bóng người bí ẩn đẩy con heo lên cây bằng hông của mình, hắn cho rằng là mình hoa mắt nên giấu kín chuyện này không nói ra.

Mãi sau này, khi nghe những người khác cũng kể câu chuyện tương tự, sĩ quan này mới biết những gì mình chứng kiến là sự thật, và mỗi lần nhớ lại cái khung cảnh ấy, hắn lại chỉ muốn xóa cái đoạn kí ức muốn mù mắt này đi.

Không lâu sau đó, truyền thuyết này lại thay đổi, chỉ còn lại là con heo biết leo cây mà thôi, nhưng một số người kể lại rằng, con heo đó leo cây như thể có ai đó vô hình đẩy nó lên từ phía sau.

Vài trăm năm sau, khi mà các đội quân viễn chinh của Liên Minh Nhân Loại đi qua nhiều thế giới, truyền thuyết này lại ngày càng biến đổi đa dạng hơn.

Có người nói đã nhìn thấy yêu quái heo leo cây, cũng có người nói là thú nhân đầu heo.

Nhưng kình bạo nhất vẫn là một heo yêu có huyết mạch thượng cổ dị chủng, thân hình to như một lục địa không hiểu tại sao lại leo lên trên cây thế giới.

Và đó chỉ là một phần rất nhỏ trong vô số những truyền thuyết khác, xuất hiện ở những nơi có q·uân đ·ội Liên Minh Nhân Loại đi qua…



Khi xuất hiện một lần nữa, Bạch Hồn đã ngồi trên tháp cao của chiến hạm, ngồi nhìm ngắm đất trời.

Sau khi xả được một đống hệ thống hố hàng cho người khác, tâm lý của hắn cũng đã trở nên bình thường hơn hẳn, mây trắng bay qua trên đầu giống như chải vuốt lại cảm xúc của hắn.

Đương nhiên, chỗ mây này là những đám mây có sẵn trong bầu khí quyển của con tàu to bằng một hành tinh, không phải mây ngoài Xích Phong giới.

Với tốc độ di chuyển hiện tại, cộng với có rào chắn năng lượng bảo vệ, sẽ chẳng có đám mây trắng nào có thể chui lọt tới nơi Bạch Hồn đang ngồi được.

Dù đã nghiên cứu thành công cách mà hệ thống có thể thích nghi với vô số thế giới, nhưng chừng đó vẫn là chưa đủ, Bạch Hồn vẫn không thể nào chạy khỏi Nhân Đạo Đại Trận được.

Lý do thứ nhất, đó chính là khả năng áp chế của Nhân Đạo Đại Trận mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều lần.

Dù đã phân tích thích nghi được với quy tắc mới, nhưng khả năng di chuyển của Bạch Hồn cũng bị hạn chế, hắn không thể nháy mắt đi từ Đông Châu tới Nam Vực như lúc trước được.

Theo Bạch Hồn dự tính, nếu hắn đi đường sẽ cần 1 tháng thời gian để đi tới biên giới Trung Châu, trong khi đó, hạm đội của Liên Minh Nhân Loại chỉ tiêu tốn khoảng 7 ngày để đi hết quãng đường ấy.

Vì vậy, Bạch Hồn quyết định đi nhờ xe cho nhanh.

Thứ hai, đó là hắn, một kẻ một mình đi ra từ phía Nhân Đạo Đại Trận, một mục tiêu dễ thấy tới không thể dễ thấy hơn.

Phải biết ở khu vực biên giới, không biết đã có bao nhiêu tu sĩ Trung Châu chờ sẵn ở đó, sẵn sàng tiêu diệt bất cứ thứ gì đi ra từ cái trận pháp hoàng kim kia.

Mặc kệ cho đó có là vực ngoại thiên ma, hay là những tu sĩ trốn thoát trở về, hoặc đám tàn binh bại tướng sau khi Ghế Số 2 đã thanh trừ gần như toàn bộ hạm đội viễn chinh của Trung Châu.

Đúng lúc này, một tiếng loa thông báo vang lên trên khắp tất cả chiến hạm.

“Tất cả nhân viên chú ý, tất cả nhân viên chú ý.

Tiền đồn số 1 phát hiện một lượng lớn phi thuyền địch đang tiến đánh vào biên giới, yêu cầu tất cả nhân viên chuẩn bị vào vị trí.

Chúng ta sẽ tới chi viện cho chiến trường nhanh nhất có thể, thời gian dự kiến trong khoảng 5 phút nữa.

Yêu cầu tất cả nhân viên vào vị trí, chuẩn bị cho bước nhảy không gian.

Nhắc lại, yêu cầu tất cả nhân viên vào vị trí, chuẩn bị cho bước nhảy không gian.”

5 phút đồng hồ qua đi vô cùng nhanh chóng, lớp lá chắn bao bọc bên ngoài chiến hạm bắt đầu sáng rực lên những phù văn vô cùng huyền ảo.

Trong mắt Bạch Hồn những phù văn này có thể trợ giúp chiến hạm, giúp nó hòa làm một thể với Nhân Đạo Đại Trận, qua đó thực hiện khả năng dịch chuyển đi đến bất cứ nơi đâu trong trận pháp khổng lồ này.

Chỉ một cái nháy mắt qua đi, khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn biến đổi.

Mở ra trước mắt Bạch Hồn chính là biên giới giữa Nam Vực và Trung Châu, một biên giới tự nhiên khi là một khe nứt rộng hàng ngàn dặm, sâu không thấy đáy, giống như một vết sẹo lớn kéo dài trên thế giới này.

Tại nơi đây, bầu trời được phân chia làm 2 màu vô cùng dễ thấy.

Một bên được bao bọc bởi ánh sáng hoàng kim của Nhân Đạo Đại Trận, đem cho người ta một cảm giác an toàn, bình yên.

Bên còn lại là một vùng trời đầy mây đen, với đủ vô số ác ý nhìn chằm chằm về phía đối diện.

Ở biên giới giữa Trung Châu và Nam Vực, Bạch Hồn cảm nhận được một số khí tức khá quen thuộc ở bên kia chiến tuyến.

Cái khí tức này, không thể lẫn đâu được, khí tức mà hắn muốn quên cũng là một chuyện rất khó.

Vì đây là khí tức của Lâm Bạch, kẻ đang nắm giữ phần còn lại của linh hồn Bạch Hồn.