Vương Linh biểu hiện so với Trương Lệ còn khoa trương hơn, vẻ mặt không thể tin nhìn dáng vẻ của Chu Khanh Khanh nói: "Lượng lượng a, con thực sự không ngốc rồi, đây chính là tin lớn. Dì lớn như vậy còn chưa thấy qua người nào ngốc thoáng cái liền thay đổi thông minh."
Chu Khanh Khanh nhịn xuống khóe miệng co giật xung động, nét mặt đều miễn cưỡng chống lên dáng tươi cười, chậm rãi nói: "Khả năng.. là vận khí con tốt đi.." những lời này thật đúng là quá trái lương tâm rồi, nếu như cô vận khí thực sự tốt, cũng sẽ không bị người khác đẩy ra ngoài cản đao, sau đó đến một không giải thích được.
Chu Khanh Khanh lúc nói lời này khóe mắt liếc về Hạ Thừa Kỳ ngồi đối diện, chỉ thấy khóe môi hắn hiện lên kéo lên như có như không mỉm cười, trong lòng ngọn lửa không tên liền "Tăng tăng" mà vọt lên, nụ cười trên mặt thiếu chút nữa sẽ không kìm được. Người này là nhìn có chút hả hê đi, cười nhạo cô nguyên thân là một đứa ngốc!
Vốn là ngu xuẩn nghe lời một đứa bé, đột nhiên cũng không choáng váng, Trương Lệ, nhưng sinh ra chút lo lắng khác, cô bất động thanh sắc dò hỏi: "Ngày ấy con là thế nào ra viện mồ côi, vẫn còn ấn tượng chứ?"
Chu Khanh Khanh nghe vậy vẻ mặt hơi có phần mê man, nhưng tâm niệm vừa chuyển, liền đại khái đoán được quanh co. Nguyên thân là một đứa ngốc, làm sao mà vô duyên vô cớ mà đi ra viện mồ côi, nhất định là bị người bên ngoài lừa gạt. Nhưng Trương Phó viện trưởng đều đã đem sự tình cô lạc đường là 'Ngoài ý muốn' rồi, cô về sau còn phải tiếp tục ở viện mồ côi này trong tương lai, đương nhiên không thể phức tạp.
"Nhớ không rõ lắm, chắc là tự con ham chơi đi ra ngoài." Chu Khanh Khanh quyết định chủ kiến, liền cúi đầu trả lời.
Trương Lệ và Vương Linh âm thầm nhìn nhau một cái, nét mặt đều trông có vẻ thở phào nhẹ nhõm. Vương Linh nét mặt già nua hơi đỏ lên, kỳ thực các cô đều rất rõ Hoàng Lượng Lượng là một đứa ngốc, không có khả năng tự mình đi ra viện mồ côi. Nhưng liên quan đến danh dự của viện mồ côi, chuyện này nhất định phải chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, cắn chết là Hoàng Lượng Lượng tự mình ham chơi đi ra ngoài, các cô làm dì quở trách vài câu sẽ cùng giảng hòa, cô một đứa bé cũng liền nhận thức xuống.
Trương Lệ giải quyết xong Chu Khanh Khanh, liền lại đem tầm mắt chuyển hướng về phía Hạ Thừa Kỳ, trên mặt biểu tình càng thêm nhu hòa một chút, cười hỏi: "Con có thể còn nhớ rõ tên của mình chứ?"
Hạ Thừa Kỳ vẫn là mặt không chút thay đổi, nghiêng đầu tựa như đang suy tư, sau một lát mới lắc đầu, vẻ mặt trông mờ mịt.
Trương Lệ khẽ thở dài một cái, nhìn về Hạ Thừa Kỳ ánh mắt của thêm chút thương tiếc, suy tư một chút liền mở miệng nói: "Con đã không nhớ rõ tên của mình rồi vậy dì liền cho con một chỗ, chúng ta đây là cô nhi của viện mồ côi đều là theo chân chủ tịch họ Hoàng, con về sau.. liền kêu là Hoàng Tang đi."
Một bên Chu Khanh Khanh nghe thấy tên, ngụm cháo trong miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài, Hoàng Tang? Hoàng Thượng? * Đây cũng quá trùng hợp đi, đây là đều có thể đồng âm? Cô về sau, sợ rằng cũng không muốn kêu tên của hắn rồi, kêu người xấu không được tự nhiên!
Hạ Thừa Kỳ cũng rất là thỏa mãn tên này, gật đầu, trên mặt dẫn theo điểm cười nói: "Cảm ơn dì viện trưởng đặt tên cho con, con rất thích."
Trương Lệ thích nhất người bên ngoài trực tiếp xưng hô cô là viện trưởng, tuy rằng cô trên thực tế chỉ là một Phó viện trưởng, nghe Hạ Thừa Kỳ gọi cô như vậy, nụ cười trên mặt càng sâu, hài lòng gật đầu, để Vương Linh cho hắn ăn cháo, hòa nhã dề gần mà khuyên nó ăn nhiều chút.Chu Khanh Khanh nhìn đôi mắt lạnh lùng bên cạnh nghĩ thầm, người này trái lại thích ứng nhanh, đây đều là nịnh bợ, quả nhiên là một con cáo già.
Trương Lệ lần này mục đích đã đạt được, răn dạy những gì đó không tốt. Cô nhìn đồng hồ căn tin trên tường, "Tất cả đều biết rồi! Dì Vương, tôi đi trước!"
Vương Linh nghe vậy liền ngủ dậy đưa Trương Lệ đi ra ngoài, hai người đi tới cửa phòng ăn, Vương Linh nhìn về Trương Lệ thở dài, cau mày hỏi: "Lão Vu nhìn cửa chính thực sự không phát hiện gì đó sao?"
"Không phát hiện, tôi đều hỏi nhiều lần, anh ta nói lúc đó anh ta bị đau bao tử dữ dội, vừa lúc đi vệ sinh. Nếu như nhìn thấy, làm sao mà để cho đứa trẻ đi ra ngoài." Vương Linh nặng nề mà nói một câu: "Cũng không biết sự tình làm sao khéo như vậy."
"Tôi nghĩ rằng những đứa trẻ trong sân không thể đi xa." Trương Lệ đơn giản nói. Cô khó chịu mà đi về phía trước vài bước: "Nhưng then chốt chuyện này, còn thật không biết nên quản làm sao."Cô nhi của viện mồ côi có hơn mười người, tuổi tác lớn bé cũng khó tránh khỏi việc ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ lớn hiếp nhỏ vậy căn bản chưa từng phương pháp phòng tránh chứ nói chi là Hoàng Lượng Lượng trước kia còn là một đứa ngốc, trong ngày thường nhất định đối tượng cho đứa trẻ khác khi dễ. Trương Lệ và Vương Linh nữa là chừng bốn mươi người rồi, ở trong viện mồ côi hơn mười năm còn không rõ sao? Đứa trẻ đầy mười sáu tuổi có năng lực tự lập đều phải từ trong viện mồ côi dọn ra ngoài rồi, nhất định lại ỷ mạnh hiếp yếu chỉ có hạn vài năm, không quá phận chuyện, cũng chính là mắt nhắm mắt mở căn bản liền lười xía vào.
Vương Linh nhìn Trương Lệ sắc mặt không ngờ, lập tức ở một bên khuyên giải nói: "Viện trưởng, chúng ta cũng đừng lo lắng, Hoàng Lượng Lượng không phải đã biểu hiện là chính con bé ham chơi đi ra ngoài."
"Nó hiện tại, ở chúng ta trước mặt nói như vậy, chờ Điền viện trưởng đã trở về lại không biết là như thế nào giải thích, nó hiện tại không còn ngốc như trước kia nữa rồi." Trương Lệ nhưng cũng không có quá mức lạc quan, yếu ớt nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Nếu không tôi lại dọa nó một chút, làm cho nó ở trước mặt viện trưởng không dám nói lung tung." Vương Linh nghe vậy cũng lo lắng, lập tức quyết định nói."Quên đi, người xấu muốn bắt tang." Trương Lệ nặng nề mà nói: "Hoàng Lượng Lượng mồm mép vừa lộn, nếu thương ai thì nói người đó, nhưng này có bằng chứng không, tôi xem coi như là bẩm báo viện trưởng chỗ nào đây, cũng không thể làm gì.."
Chu Khanh Khanh cũng không biết cuộc đối thoại của Trương Lệ và Vương Linh ở ngoài căn tin, bằng không cô chắc chắn sẽ xóa bỏ mối lo ngại của hai người chứng tỏ tự mình thực sự gì cũng không biết. Trong lòng cô lúc này đang sầu lo nặng nề, không biết nên làm sao sắm vai một bé gái thật tốt, sau này đường lại nên đi như thế nào.
Lúc Vương Linh trở lại, Chu Khanh Khanh và Hạ Thừa Kỳ đã ăn xong thứ kia rồi, đều khéo léo ngồi ở chỗ kia chờ cô. Dì Vương khó có được hiện lên một yêu thương, đi tới sờ sờ hai đầu của hai đứa trẻ, thở dài nói: "Hai người các con vậy cũng là đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời rồi, về sau ngoan ngoãn nghe lời nói không chừng còn có thể, đợi người hảo tâm nhận nuôi các con."Nói như vậy xong, cô cũng liếc nhìn đồng hồ trên tường, nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã tối, liền muốn trước sớm đi về nghỉ, ngày hôm nay thật đúng là chơi quá đủ rồi:"Dì mang bọn con trở về ký túc xá đi nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai ngủ dậy liền không có chuyện gì.