Tiếng dây cáp cót két vang lên, thang máy vững vàng dừng lại ở tầng hầm thứ ba, ngay lập tức cánh cửa kim loại nặng nề mở ra.
Giây tiếp theo, cậu thanh niên mặc áo thun trắng, vẻ mặt hờ hững bước ra từ trong tháng máy.
Hành lang dẫn đến nhà xác lạnh lẽo và ẩm ướt, có lẽ vì cách mặt đất quá xa mà có một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu cậu. Liên Hề vô cảm đi về phía trước, tiếng bước chân đơn điệu vang vọng trong hành lang trống trải.
Cậu bước từng bước về phía trước, rốt cuộc cũng tới trước hai cánh cửa lớn màu trắng.
Liên Hề ngẩng đầu lên.
Hai bên cạnh cửa có treo bốn chữ lớn màu đen.
Bên trái: Nén buồn quên đi*.
Bên phải: Người chết yên nghỉ.
(*nguyên văn là 节哀顺变, là tang chế – lời an ủi thân nhân người đã khuất hãy nén đau thương và chấp nhận những thay đổi này)
Cậu thanh niên tuấn tú đứng ở trước cửa khẽ nheo mắt lại, rồi nâng tay đẩy cửa ra.
Cạch!
Có vẻ như đã lâu lắm không có ai đụng vào cánh cửa này, vì thế mà nó trở nên vô cùng cũ kỹ, lúc đẩy vào còn phát ra vài tiếng cót ca cót két. Vừa mở cửa, ánh sáng mờ ảo bên trong khiến người ta phải vô thức nheo mắt thì mới có thể nhìn thấy rõ mọi thứ. Cánh cửa kéo một kẽ hở, Liên Hề bỗng chốc mím chặt môi, cậu nhanh chóng nâng tay trái lên.
Chiếc chuông trên cổ tay không có gió mà vẫn tự vang.
“Leng keng!”
Liên Hề vươn tay bắt lấy một con sâu màu đen bay tới trước mặt mình. Sau khi bị Liên Hề bắt được, con sâu kia ngọ nguậy hai phát rồi đột nhiên không động đậy nữa. Liên Hề nhíu mày, ném nó xuống đất rồi giẫm chết nó.
Cậu ngẩng đầu, bước vào nhà xác. Bên trong nhà xác có hai căn phòng được thông với nhau ở giữa.
Căn phòng thứ nhất dùng để cất giữ quần áo của người đã khuất. Các loại quần áo khác nhau cùng và di vật của họ, được đặt trong các ngăn tủ đủ kích cỡ.
Con người sinh ra chỉ có mỗi thân thể, lúc chết rồi cũng chẳng đem theo thứ gì.
Trần trụi tới rồi lại trần trụi đi, không mang theo nổi dù chỉ là một đồng tiền xu.
Vừa bước vào căn phòng tiếp theo đã có một luồng khí lạnh ngắt ập thẳng vào mặt. Tủ đông phà phà khí lạnh thấu xương, thiết bị điện trong phòng đua nhau kêu xình xịch. Chẳng biết có phải là trùng hợp hay không, mà hôm nay không có bác sĩ nào trực ban trong nhà xác. Liên Hề nhìn chăm chú mấy dãy tủ đông lạnh rồi khẽ cúi đầu bước vào trong.
Đến trước chiếc tủ đông lạnh thứ nhất, Liên Hề hít sâu một hơi, thoáng nắm lấy tay cầm, dùng sức kéo ra.
Ầm!
Không có người.
Đóng tủ đông lạnh lại, cậu đi đến trước chiếc tủ đông lạnh thứ hai. Liên tục ba chiếc tủ đông lạnh đều không có xác, cho tới khi cậu mở chiếc tủ thứ tư.
Có vẻ như đây là một người đàn ông trung niên qua đời ngoài ý muốn. Đầu gã gần như nứt thành hai nửa, có lẽ là bị xe đâm, cũng có lẽ là do trượt chân ngã từ trên cao xuống.
Sáu chiếc tủ đông lạnh, chỉ có hai cái là chứa thi thể.
Liên Hề mở chiếc tủ đông lạnh thứ bảy.
Ánh mắt cậu dần dần chăm chú.
Liên Hề cúi đầu, nhìn thi thể người phụ nữ nằm yên lặng trong chiếc tủ đông lạnh kia.
Tấm vải trắng thật dài che khuất đi cơ thể trần trụi của cô. Đôi môi ngả màu thâm tím, thậm chí trên má, trên lông mi cũng dính một lớp sương trăng trắng do lâu ngày bị đông lạnh. Cô ta nhắm hai mắt, chìm sâu vào giấc ngủ yên bình. Thoạt nhìn thì không có gì khác với những thi thể trong mấy chiếc tủ đông lạnh trước đó, thế nhưng Liên Hề biết…
Chính đôi mắt này vừa nãy đã nhìn cậu chằm chằm trong thang máy.
Chính đôi môi này đã hỏi cậu một câu hỏi!
Sống lưng thoáng lạnh lẽo, Liên Hề mím chặt môi. Cậu do dự một lúc, rồi duỗi tay đến trước mũi thi thể người phụ nữ này.
Một phút sau…
Cô ta không thở.
Tiếng cười hi hi ha ha của người phụ nữ như vang vọng quẩn quanh trong nhà xác.
Vẻ mặt Liên Hề vẫn không thay đổi, cậu đang định đóng tủ đông lạnh thì ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén. Liên Hề thò ra tay bắt được một con sâu nhỏ màu đen vừa chui ra từ trong lỗ tai thi thể người phụ nữ.
Liên Hề bóp chết nó, sau đó mở tay ra quan sát thêm lúc lâu, cũng không phát hiện ra nó có gì khác biệt so với những con sâu đen bình thường kia.
Không đúng!
Liên Hề ngay lập tức kéo hẳn tủ đông lạnh ra. Lúc này cậu không rảnh để quan tâm đến nam nữ khác biệt nữa, vội vàng xốc mảnh vải trắng lên.
Thân thể lõa lồ của người phụ nữ bỗng chốc hiện ra trước mắt cậu.
Người phụ nữ này hẳn là chết vì bệnh, thi thể cô ta còn rất nguyên vẹn sạch sẽ. Thế nhưng Liên Hề cẩn thận quan sát thì cau mày.
Cậu vươn tay sờ lên phần bụng dưới của người phụ nữ.
Ấn mạnh một cái!
Phần bụng dưới tựa như một tờ giấy, “xoạch”một cái liền xẹp xuống, gắt gao dán vào da lưng!
Nội tạng của cô ta đâu?!
Liên Hề kiểm tra thêm lần nữa.
“Nội tạng của cô ta, mất rồi?”
Xác chết đột nhiên vùng dậy, con sâu đen kỳ quái, cùng với nội tạng người biến mất một cách bí ẩn…
Liên Hề nghĩ ngợi, lấy một tờ giấy bọc xác con sâu đen rồi tiện tay nhét vào trong túi.
Liên Hề cẩn thận sửa sang lại bộ dáng thi thể, đóng cửa tủ đông lạnh lại, hơi khom lưng rồi mới đi ra ngoài. Lúc sắp rời khỏi phòng đông lạnh, đột nhiên cậu thấy một chiếc chổi lau nhà đã cũ và một bộ quần áo dọn vệ sinh rách bươm nằm lăn lóc ở góc phòng.
Liên Hề nhìn chiếc chổi lau nhà cùng bộ quần áo kia mấy phút, mãi sau mới bước nhanh về phía cửa nhà xác, đi thẳng ra ngoài.
Trên hành lang, cậu tình cờ gặp một đôi vợ chồng già và một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Đôi vợ chồng già dìu dắt nhau, vừa đi vừa đau khổ gào khóc.
“Bác sĩ, sao đột nhiên lại như vậy, đột ngột… mất rồi… Sao lại thế được! Không thể nào đâu…”
“Buổi sáng chúng tôi còn cùng nhau trồng rau ở ngoài ruộng mà… Đêm qua con bé, đêm qua không phải vẫn còn rất tốt sao…”
Bác sĩ: “Hai bác hãy nén bi thương, chấp nhận quy luật tự nhiên. Mời đi lối này.”
Khi lướt qua Liên Hề, vị bác sĩ này còn liếc mắt nhìn cậu vẻ kỳ lạ như kiểu: “Đây là người nhà của ai” rồi quay đi không nhìn nữa.
Lúc Liên Hề đi tới cửa thang máy, tiếng gào khóc của đôi vợ chồng già cũng từ nhà xác phía sau truyền tới.
“Lâm Lâm!”
“Lâm Lâm của mẹ ơi! Sao con lại để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thế này, con bảo ba mẹ phải sống làm sao đây!!!”
“Ting” một tiếng, thang máy đến nơi, Liên Hề bước vào trong.
…
Bệnh viện công viên Tô Thành, lối vào khoa ngoại trú.
Một lão ăn mày ăn mặc rách nát bẩn thỉu, lảo đảo đi ra từ cửa nhỏ bên hông hành lang khoa ngoại trú.
Lão giống như kẻ say, cứ đi được hai bước lại ngả ngả nghiêng nghiêng thụt lùi. Người chung quanh nhìn thấy, đều ghét bỏ mà đứng cách thật xa.
Thế nhưng vẫn có người không chú ý tới lão.
Một đôi thanh niên nam nữ trẻ tuổi bước xuống xe taxi, vội vã chạy tới cửa bệnh viện.
Thanh niên tóc húi cua đi đằng trước mất kiên nhẫn, quay đầu lại gọi bạn gái mình: “Cô nhanh lên được không? Cô muốn đi khám bệnh, tôi đã phải xin nghỉ để đi với cô, cô lại còn chậm chạp y như rùa. Buổi chiều tôi còn phải đi làm nữa đấy!”
Cô gái nhuộm tóc vàng, xỏ khuyên môi bước xuống xe, nghe bạn trai nói vậy thì nổi giận, cười lạnh nói: “Chết tiệt, tôi muốn đi khám chắc? Chẳng phải là đến để kiểm tra đứa bé trong bụng bà đây có đúng là con anh không à?”
“Ông đây ngày nào cũng đeo bao, ok…” Nói như vậy nhưng khí thế lại giảm đi không ít, hắn bẹp miệng thành thật đỡ tay bạn gái.
Hai người không để ý, bất cẩn đụng phải lão ăn mày.
Lão ăn mày: “Ai u!”
Thanh niên trừng mắt: “Ông làm cái đ*o gì đấy! Đ*o có mắt à? Người trong bệnh viện chết hết rồi hay sao mà lại để ăn mày vào đây thế này?”
Tên kia nuốt một ngụm nước miếng: “Nhìn cái đ*o gì!”
Bạn gái đứng bên cạnh, không hiểu sao cảm thấy đáy lòng rét run. Cô ta liếc nhìn hàm răng đen sì và vết bẩn trong móng tay lão, giữ chặt bạn trai: “Bỏ đi anh, đừng so đo với lão nữa, chúng ta đi thôi.”
Hai người trẻ tuổi cùng nhau đi vào đại sảnh khoa ngoại trú của bệnh viện, nhưng đứng từ xa vẫn có thể nghe thấy tiếng bọn họ tranh cãi.
“Lão ăn mày thúi kia con mẹ nó dám trừng anh, vừa nãy em không nhìn thấy à?”
“Được rồi được rồi, có thể tích một chút đức cho con của anh không? Còn muốn so đo với lão ta, anh không ngại bẩn chắc?”
Dưới ánh mặt trời chói chang, lão ăn mày giương mắt nhìn theo bóng lưng đôi thanh niên. Lão cười khùng khục rồi đưa tay gãi đầu, bới móc trong lớp tóc. Chỉ thấy một con sâu màu đen thoạt nhìn rất bình thường từ trong tóc lão bay ra ngoài, vèo một cái chui vào trong lỗ tai cô gái kia.
“Úi da, hình như có con gì vừa cắn em một cái.”
“Chắc là muỗi, đúng là cái bệnh viện rác rưởi! Phủ xanh thế kia* mà vẫn còn muỗi.”
(*Nguyên văn ‘Greening’: quá trình biến đổi môi trường sống, và cả các hiện vật như không gian, lối sống hay hình ảnh thương hiệu, thành phiên bản thân thiện với môi trường hơn.)
Lão ăn mày nhe hàm răng đen sì, lảo đảo đi về phía cổng bệnh viện. Khi lão ra đến cửa cũng là lúc Liên Hề bước vào trong nhà xác, dùng chân giẫm chết con sâu.
Lão ăn mày dừng bước, bật cười khùng khục, thầm nói một câu “Thằng nhãi lắm chuyện”, sau đó thì lắc lư rời khỏi bệnh viện.
9 giờ sáng tại bệnh viện công viên Tô Thành.
Dòng người tấp nập.
…
Khi trời đã sáng trưng thì Tô Kiêu mới tỉnh dậy, lúc mở cửa ra thì biếng nhác hô một tiếng “Liên Hề”, tầm mắt đột nhiên đối diện với một người đàn ông mặc áo đen.
Hắc Vô Thường đại nhân hờ hững liếc cậu ta một cái.
Bạn cùng nhà lập tức run bần bật, vịn tường bò về phòng, vừa khóc chít chít vừa gọi điện cho Liên Hề: “Liên Hề hức hức hức, cậu đi đâu rồi? Sao còn chưa về nhà?”
Liên Hề mới ra khỏi bệnh viện: “Về ngay đây. Sao thế, có việc gì à? Tôi không mua đồ ăn sáng, cũng đã giữa trưa rồi còn gì, tự cậu gọi cơm hộp đi.”
Tô Kiêu: “Tôi là cái loại gọi điện thoại chỉ để bảo cậu mua đồ ăn sáng thôi sao?”
Liên Hề: “Ồ, rõ ràng.”
Tô Kiêu: “…”
Tô Kiêu: “Bao giờ cậu mới về? Tôi vừa mở cửa ra đã sợ muốn chết, thằng cha Hắc Vô Thường kia đang đứng ở… đứng ở phòng khách nhà chúng ta đấy.”
Trong lòng nhanh chóng hiện ra một câu “Cái gì gọi là phòng khách nhà chúng ta, đấy là phòng khách của chủ nhà, ok?!”, ngay sau đó Liên Hề nói: “Cậu giúp tôi tiếp đãi Hắc Vô Thường đại nhân một chút, đừng có mà sơ suất đấy.”
Tô Kiêu: “???”
“Sao cậu đột nhiên lại tử tế dữ vậy, cậu quen hắn ta à?”
Liên Hề: “Không quen. Cậu tử tế một chút! Người ta là quan sai đấy, chờ tới lúc cậu chết rồi, nói không chừng còn phải cậy nhờ vào người ta nữa kìa.”
“Cậu mới chết, cả lò nhà cậu đều chết!”
Liên Hề: “Cả nhà tôi đúng là đã chết hết, chỉ còn lại mình tôi.”
“…”
Cúp điện thoại, Liên Hề lên taxi.
Cậu không rảnh để quan tâm đến sự sống chết của bạn cùng nhà đâu. Kim quang đại lão người ta là Hắc Vô Thường, chứ đâu phải quỷ lấy mạng. Cậu không chết, người ta quan tâm cậu cái lông! E rằng đến một cái liếc mắt, người ta cũng chẳng buồn cho cậu nữa là.
Trên thực tế thì Liên Hề cũng đoán đúng rồi. Đợi đến khi Tô Kiêu chuẩn bị tâm lý đầy đủ, thật vất vả mới lấy hết can đảm để bước ra khỏi phòng, ai ngờ…
“Đậu má? Người đâu rồi?”
Người đàn ông mặc áo đen, lạnh lùng tuấn mỹ đứng trước thang máy. Hai tay hắn nhét trong túi áo, đôi mắt rũ xuống thờ ơ đánh giá khối kim loại đang không ngừng lên lên xuống xuống này.
Một luồng khí đen mãnh liệt khuếch tán trong đôi mắt của người đàn ông. Giờ phút này, bức tường thật dày trong mắt hắn dường như không còn tồn tại.
Ánh mắt hắn xuyên thấu bức tường, liên tục nhìn thấy những người mặc quần áo xanh xanh,vàng vàng từ tầng một bước vào trong cục sắt này, trượt đến một tầng nào đó, sau khi gõ cửa giao đồ xong thì lại ngồi vào trong cục sắt trượt xuống dưới rời đi.
Cứ nhìn như vậy được mười phút đồng hồ.
Hắc Vô Thường đại nhân cảm thấy bản thân đã tìm được bí quyết rồi.
Hắn nhấn nút thang máy, đi vào trong.
Chưa được vài giây.
Ting!
Thang máy đến một tầng.
……Két.
Ánh mắt hơi hơi chuyển cũng không đi ra khỏi thang máy. Liệt Tổng vô cùng bình tĩnh vươn ngón tay ra, ban ơn ấn vào nút số “9”. Lúc cửa thang máy sắp đóng lại thì một giọng nói sang sảng trẻ trung từ bên ngoài truyền vào.
“Ôi từ từ đã, người anh em bên trong nhấn thang máy hộ tôi cái!”
Liệt Tổng đương nhiên không quan tâm.
Thế nhưng cậu trai trẻ tuổi kia vẫn đuổi tới kịp.
Chỉ thấy tay trái anh chàng cầm sữa đậu nành, tay phải xách theo một túi bánh quẩy, vô cùng lo lắng mà chạy vào thang máy. Cậu thanh niên lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông một cái, nghĩ thầm người này đúng là vô tình mà, cũng không tiện tay giúp mình một chút. Sau đó lại nhìn lên nút thang máy…
“Ồ, anh cũng lên tầng 9 hả?”
Người đàn ông cụp mắt, yên lặng nhìn thanh niên vài giây rồi khẽ nhếch môi, không lên tiếng trả lời.
Thanh niên: “…”
Cái đệt, thật là đáng sợ.
Thanh niên tiếp tục khơi chuyện: “Tôi cũng lên tầng 9 đấy. Mỗi tầng chỉ có hai nhà, chúng ta hẳn là ở đối diện nhau, mà anh mới dọn tới đây hả? Tôi với bạn cùng nhà của anh còn thân lắm đấy nhé.”
Liệt Tổng cười nhếch mép nhìn thanh niên.
Thanh niên: “…”
Cái nết gì vậy trời!
Thang máy “ting” một tiếng dừng lại ở tầng 9, thanh niên kia cạn lời bước ra ngoài.
Đúng lúc Tô Kiêu cũng vừa mở cửa ra, nhìn thấy Liệt Tổng cùng xuất hiện với hàng xóm nhà đối diện.
Vừa thấy Hắc Vô Thường một thân đen sì này là da đầu Tô Kiêu đã tê rần, đang muốn xoay người chạy thẳng vào nhà thì bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Liên Hề.
Cũng đúng ha! Chờ đến khi mình chết còn không phải dựa dẫm nhờ cậy Hắc Vô Thường sao!
Chao ôi, bệnh quan liêu hại chết người!
Tô Kiêu căng da đầu: “Ôi, anh đã về rồi đấy à? Có muốn vào nhà luôn không?”
“Không vội.”
Thanh âm trầm thấp đầy từ tính chậm rãi vang lên. Chỉ thấy người đàn ông áo đen rốt cuộc cũng nhấc chân bước ra khỏi thang máy.
Thế nhưng, hắn không đi về phía cửa nhà mình.
Mà chậm rãi đến trước mặt thanh niên đang xách một đống đồ ăn sáng đi mở cửa nhà kia.
Thanh niên ngoảnh đầu lại: “… Anh còn có chuyện gì sao?”
Liệt Thần mỉm cười, giọng rất bình tĩnh, hoàn toàn không có bất cứ cảm xúc nào: “Ừ.”