- - Dừng lại ở đây đi ạ...? - Bắc chỉ tay sang bên vệ đường rồi nói với Trương.
Nhìn xung quanh một lượt, Trương hỏi:
- - Sao lại dừng ở đây, chỗ này đâu có giống với nơi mà mày vừa kể...?
Bắc giải thích:
- - Dạ, nhưng muốn đi vào Xóm Vắng thì anh em mình phải đi bộ, đường vào đó rất nhỏ, lại vòng vèo dẫn ra tận bờ sông. Xe máy đi còn chật chứ nói gì đến oto.
Trương đánh xe vào sát bên lề đường, cả hai bước xuống, Bắc dẫn Trương đi bộ đến một con ngõ nhỏ. Đi được đâu độ hơn 100m là đường bê tông, còn từ đó trở đi tất cả đều là đường đất, đá gồ ghề. Những ngôi nhà càng đi sâu vào trong ngõ lại càng nhỏ và lụp xụp dần. Vòng vèo một lúc, cuối cùng cả hai cũng tới được bờ sông phía sau khu dân cư.
Chỉ tay sang bên phải, Bắc nói:
- - Giờ đi men theo bờ sông, chúng ta sẽ đến Xóm Vắng, anh nhìn thấy mấy cái nhà lợp ngói cũ ở kia chứ. Chúng ta sẽ tới đó tìm gặp ông Tài, là ông già kéo lưới em nhắc đến trên xe. Hôm qua em định hỏi ông ấy kỹ hơn, nhưng ông ta vội về nên nói muốn hỏi han gì thì hôm khác đến, ông ấy còn phải về gỡ cá đem đi bán.
Trương cau mày:
- - Hừm, thôi cũng được.....Dù sao tao cũng muốn tự mình tìm hiểu hơn. Nhưng mày biết nhà ông ta chưa..?
Bắc gãi đầu:
- - Dạ chưa....Nhưng anh yên tâm, ông ấy bảo chỉ cần đi vào đó rồi hỏi nhà ông Tài đánh cá là ai cũng biết.
Trương nhìn đồng hồ, từ lúc Trương rời khỏi nhà nghỉ, đến nay cũng đã 30 phút. Nếu không nhanh lên chỉ lúc nữa thôi Bảy "Gấu" sẽ gọi điện hỏi. Phải tranh thủ thời gian để còn quay về.
Trương nói:
- - Vậy thì nhanh cái chân lên.
Cả hai rảo bước men theo bờ sông đi đến Xóm Vắng, thật khó để biết được đằng sau khu dân cư sầm uất lại tồn tại một xóm nghèo, nói là đổ nát thì cũng không hẳn, nhưng những ngôi nhà ở đây đều là nhà cấp 4 xập xệ, thậm chí còn là những cái chòi, cái lán được dựng lên một cách tạm bợ. Cứ như thể những con người sống ở đây đã bị xã hội lãng quên vậy.
Vừa đặt chân vào trong xóm, nhìn thấy hai người lạ mặt, trong đó có một người ăn mặc khá bặm trợn, dáng vẻ hùng hổ, đeo kính đen, mấy đứa trẻ con lóc nhóc, mặt mũi lấm lem, áo quần xộc xệch vội dừng chơi, chúng đứng nép lại với nhau mở to đôi mắt nhìn không dám chớp.
Bên trong nhà, người phụ nữ nhìn ốm nhom, ốm nhách đang múc nước rửa rửa vài củ khoai, thấy có người đứng trước nhà mình thì lập tức đứng dậy, miệng gọi lớn:
- - Mấy...mấy đứa kia....Đi vào nhà ngay.
Bọn trẻ nghe thấy tiếng gọi vội vã chạy vào bên trong, Bắc biết người ở đây nhìn thấy bộ dạng của Trương nên sợ, Bắc vội nói:
- - Chị đừng sợ.....Chúng tôi đến đây chỉ để hỏi đường chứ không có ý gì cả.
Người phụ nữ xua mấy đứa nhóc vào trong nhà, quay ra phía bên ngoài, cô ta lắc đầu đáp:
- - Tôi không biết, tôi không biết gì cả.....Hai người tìm chỗ khác mà hỏi.
Trương tháo cặp mắt kính, đẩy Bắc sang một bên, Trương nhìn người phụ nữ hỏi như nạt:
- - Ê con mụ kia, nhìn tao đáng sợ lắm à...? Không lằng nhằng nữa, tao đến đây để hỏi nhà ông Tài làm nghề đánh cá ở con sông này này. Chỉ nhà cho tao, tao cho mày một triệu. Đừng có sợ, tao là bà con xa của ông ấy chứ không đến để gây khó dễ.
Nói rồi, Trương rút ra 2 tờ 500 nghìn, đưa về phía trước mặt. Có vẻ như cách làm của Trương mang lại hiệu quả hơn mấy câu xã giao nhẹ nhàng của Bắc. Sắc mặt người phụ nữ kia lập tức thay đổi, ánh mắt cô ta chỉ chăm chăm nhìn vào hai tờ tiền trên tay gã giang hồ đáng sợ.
Cô ta ấp úng hỏi:
- - Anh...anh cho tôi tiền thật chứ....?
Trương nhếch mép cười:
- - Tao không đến đây để trêu đùa mày.....Chỉ cho tao nhà của ông Tài, một triệu này sẽ là của mày. Cầm lấy mua chút gì cho đám nhóc kia ăn, mày để chúng nó nheo nhóc quá đấy.
Từ từ bước ra, hai tay run run đưa lên nhận tiền từ Trương, cầm một triệu trong tay mà người phụ nữ đổ cả mồ hôi hột. Cô ta nói:
- - Tôi...tôi có thể dẫn anh đi đến nhà của ông Tài....Nhưng mới đây ông ấy đã ra cái lán nhỏ ở bờ sông để chờ kéo lưới.
Trương hỏi:
- - Vậy cái lán đó ở đâu...?
Người phụ nữ chỉ tay rồi đáp:
- - Đi thẳng khoảng 300m sẽ thấy, chắc chắn là ông Tài đang ở đó.
Bắc nói thêm:
- - Em biết cái lán đó, chiều hôm qua em cũng thấy ông ấy chèo bè cập vào lán.
Người phụ nữ tiếp:
- - Có cần tôi dẫn hai người đi không..?
Trương đáp:
- - Thôi không cần, bọn tao tự đi được, cũng chỉ có mấy trăm mét thôi mà. Dù sao cũng cảm ơn mày. Nếu mày không nói chắc tao phải đi lòng vòng quá.
Nói rồi Trương hất hàm ra hiệu cho Bắc dẫn đường, vừa quay đi thì người phụ nữ kia ấp úng nói thêm:
- - Các anh....các anh đừng làm gì ông ấy nhé.......Cũng xin đừng nói là tôi chỉ chỗ ông ấy cho các anh.
Trương thở hắt ra:
- - Hầy, tao nói rồi, tao tìm ông ấy chỉ để hỏi chuyện chứ không phải đánh đập, uy hiếp gì cả......Cầm tiền rồi thì biến vào trong đi mày.
Người phụ nữ không dám nói gì thêm, vội vàng đi vào trong nhà, đứng ở sân, cô ta vẫn lấm lét nhìn theo. Mấy đứa nhỏ thấy hai người lạ đã đi thì chạy ra kéo tay mẹ, đứa lớn nhất hỏi:
- - Họ tìm ông Tài hả mẹ...? Nhìn họ đáng sợ quá.
Người phụ nữ trả lời con:
- - Ừ, không biết có chuyện gì nữa đây....Nghe giọng gã đeo kính đen không phải người ở đây. Mong rằng sẽ không có điều gì đáng tiếc......Trông đáng sợ, nhưng có cảm giác hắn không phải người xấu. Thôi vào nhà đi mấy đứa, có tiền rồi, hôm nay mấy đứa muốn ăn gì nào...?
Mấy đứa nhóc nhao nhao tranh nhau nói:
- - Con muốn ăn bánh ít lá gai...
- - Con muốn ăn bánh xèo tôm...
- - Còn con muốn ăn cơm với thịt kho ạ....
Người phụ nữ nhìn vẻ mặt vui mừng của mấy đứa trẻ trong lòng vừa thương lại vừa buồn. Chỉ là mấy món dân dã nhưng đã rất lâu rồi cô ta chẳng có đủ tiền để mua cho các con. Một triệu mà gã giang hồ bặm trợn khi nãy cho, đối với gia đình cô là cả một gia tài. Vừa rớt nước mắt, người phụ nữ vừa nhìn các con khẽ gật đầu:
- - Được rồi, đằng nào mẹ cũng chuẩn bị luộc khoai. Trưa nay ăn tạm khoai, chiều mẹ sẽ đi chợ mua cho mấy đứa những món kia nhé. Khổ thân các con, hắn nói đúng, làm mẹ mà mẹ để các con phải chịu khổ rồi.....
Theo lời chỉ dẫn của người phụ nữ nọ, Bắc và Trương cũng không mất nhiều thời gian để đi tới cái lán ven sông. Bên dưới bãi bồi là chiếc bè được buộc dây vào cột, thấp thoáng bên trong lán có người đang lom khom sửa soạn gì đó.