Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 240: Thúc đẩy phát triển



Edit: Oanh Love

Hi hi nhếch môi, “Dĩ nhiên đi!”

Có thể xúc tiến Hợp Tung cùng Cữa Ngục hữu nghị phát triển, bé tại sao không đi?

Chỉ là, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, đây không phải là đường về nhà sao?” Hi Hi hỏi.

Mặc Thiếu Thiên cong khóe miệng, “Trường hợp như vậy, đương nhiên phải ăn mặc nghiêm túc, đương nhiên phải trở về tắm một cái, thay quần áo......”

“......”

Được rồi, cha, ngươi được!

..............

Mặc Thiếu Thiên lái xe, trở về, tắm xong, đổi y phục, mới ra cửa.

Đến Lê Tư, đã là chín giờ tối gần nửa đêm.

Vân dục cùng Tiếu Ly đã sớm chờ không nhịn được, liên tục gọi điện thoại thúc giục cho Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu thiên mới không nhanh không chậm xuất hiện.

Lê Tư.

Chính là Culb do Vân Dục thành lập.

Những người có thể ra vào nơi này, không giàu cũng quý.

Hơn nữa, nơi này phục vụ hạng nhất, đầy đủ mọi thứ, chính là nơi gặp mặt tốt nhất.

Mặc Thiếu Thiên mặc một chiếc quần dài màu đen, áo sơ mi, đem dáng vóc thon dài của anh tôn lên.

Về phần Hi Hi, hôm nay bé mặc một cái áo khoác nhỏ, tóc cố ý thổi tạo hình, xem ra khuôn cách khốc mười phần.

Tử Lam theo chân bọn họ, cô rất bình thường, không giống như hai cha con bọn họ khoa trương như vậy, cô mặc nga hoàng sắc y phục, một đôi giày cao gót màu bạc, xem ra tùy tính, tùy nhiên, hết sức dịu dàng, an tĩnh.

Hiểu rõ Tử Lam, cũng biết cô không phải bề ngoài dễ khi dễ như vậy.

Mặc dù thoạt nhìn hết sức dịu dàng, nhưng trong lòng của cô, tuyệt đối đủ lớn mạnh!

Xe dừng ngay cửa, lúc này, bọn họ vừa định xuống xe, đã có người lập tức đi tới, giúp bọn họ mở cửa xe, Tử Lam sững sờ một chút, cô cho là nơi này phục vụ như thế, nên không nói gì nữa.

Hi Hi cũng đi theo xuống xe.

Một nhà ba người đi xuống, nam đẹp trai, nữ đẹp, nhỏ đáng yêu, xem ra, đặc biệt đẹp mắt.

Hiện tai trước cửa đứng toàn bộ hai hàng người.

Thấy Hi Hi đi xuống.

Cùng nhau đồng loạt cúi người chào.

“Tiểu thiếu gia tốt!”

Hi Hi ngẩn người.

Trận thế này.

Trong đầu Tử Lam lập tức nghĩ đến những lời nói của Mặc Thiếu Thiên trong điện thoại, nhất yếu phô trương lớn, hai muốn bao lì xì phải có giá trị......

Thì ra là Vân Dục an bài!

Khóe miệng Tử Lam ngoắc ngoắc!

Bọn họ đúng là những người cực phẩm!

Khóe miệng của Hi Hi không khỏi khốc khốc ngoắc ngoắc, đi theo Mặc Thiếu Thiên tiến vào.

Trong căn phòng to lớn, Vân Dục cùng Tiếu Ly hai người một người bưng một ly rượu đỏ, cạn chén.

Khi nhận được tin tức Mặc Thiếu Thiên đã đến, hai người uống một hơi cạn sạch.

Ngay vào lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi vào.

“Thế nào không đợi tôi tới liền uống rồi hả?” Lúc này âm thanh của Mặc Thiếu Thiên từ bên ngoài truyền tới.

Vân Dục quay đầu nhìn lại, Mặc Thiếu Thiên đi tới, Mặc Thiếu Thiên yêu nghiệt, thấy nhiều rồi, tự nhiên sinh ra một chút sức miễn dịch, ngược lại hai người bên cạnh anh, Tử Lam cùng Hi Hi.

Cái gia đình này, xem ra, thật là dưỡng nhãn.

Ánh mắt của Vân Dục dừng lại thật lâu trên người của Hi, sau đó mới miễn cưỡng chuyển sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không tới nữa chứ!”

“Đồng ý với cậu sẽ tới, tại sao không đến? Tốt lắm, cuối cùng cũng đã tới đây, đương nhiên phải muốn trở về thay quần áo, tắm một chút!” Mặc Thiếu Thiên sâu kín nói.

Thay quần áo, tắm!

Trời ạ, không biết Vân Dục ở nơi này chờ có bao nhiêu khổ cực!

Vừa đúng 1 giờ 30 phút!

Cho tới bây giờ không có người nào dám khiến Vân Dục phải ngồi chờ lâu như vậy!

Nếu như chỉ là vì muốn nhìn thấy Mặc Thiếu thiên, Vân Dục đã sớm bỏ đi!

Vân Dục không thèm nhìn Mặc Thiếu Thiên đang phách lối.

Lúc này, thấy Lâm Tử Lam, Vân Dục nhếch miệng lên nhất mạt cười, “Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp!”

Tử Lam nhìn Vân Dục, cô cũng nhếch miệng lên mỉm cười, “Đã lâu không gặp!” Thong dong, thoải mái.

“Đây là Tiếu Ly, cùng tôi, còn có Thiếu Thiên, đều là huynh đệ tốt của nhau!” Vân Dục giới thiệu.

Tử Lam nhìn Tiếu Ly.

Tiếu Ly.

Cái tên này, trước kia Tử Lam từng nghe Mặc Thiếu Thiên nhắc qua, nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp mặt.

Nhìn cậu ta, Tiếu Ly và Mặc Thiếu Thiên, cùng Vân Dục xem ra, không phải một chủng loại kiểu cách.

Nhìn Tiếu Ly, mặt không phải yêu nghiệt, mà là một loại cường tráng đẹp trai.

Coi như mặc áo đen quần đen, xem ra cũng là một phen khác đích cảm giác.

Nếu như Mặc Thiếu Thiên rất yêu nghiệt, phách lối.

Vân Dục chính thì tuấn mỹ, ưu nhã, không nhiễm một hạt bụi.

Còn về Tiếu Ly chính là đẹp trai, xem ra mang theo nhất mạt tự nhiên, chỉ là phần này tự nhiên, lại xem ra cũng không tự nhiên, gương mặt anh tuấn, đôi mắt màu nâu, có một cỗ nhàn nhạt ưu thương.

Ba người bọn họ duy nhất điểm giống nhau chính là, phong cách phi phàm.

Vừa nhìn thì không phải là người bình thường!

Tử Lam không hiểu trong đôi mắt cua Tiếu Ly lại chứa đựng vô số u buồn, cô chỉ hướng Tiếu Ly gật đầu một cái.

Tiếu Ly đứng dậy, cũng hướng Lâm Tử Lam chào hỏi, trong mắt cậu càng nhiều một phần đau đớn, cho dù chỉ chợt lóe, “Gọi tôi Tiếu Ly là tốt rồi!”

Tử Lam gật đầu một cái, “Lâm Tử Lam!”

Mặc dù cậu ta giấu rất kỹ, nhưng Tử Lam vẫn phát hiện được.

Loại cảm giác đó, giống như thế giới của mình mất đi một vật trân quý nhất.

Tử Lam không nói ra, nhưng cô âm thầm nghĩ, biết bản thân không nên nói thêm điều gì.

Chỉ đơn giản giới thiệu qua như thế.

Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, lôi kéo Tử Lam ngồi trên ghế sô pha với mình.

Đưa mắt nhìn bọn họ, “Đúng rồi, quên giới thiệu với mọi người, đây chính là con trai bảo bối của tôi, bé tên là Hi Hi! Thiên tài bảo bối hiếm có!” Mặc Thiếu Thiên kiêu ngạo giới thiệu.

Có một đứa con trai như thế, quả thật cảm thấy lên mặt!

Tử Lam đổ mồ hôi.

Cũng thật biết khen con trai của mình quá!

Nghe cha giới thiệu, Hi Hi không nói cái gì, bé nhìn bọn họ, lộ ra nhất mạt cười, “Vân Dục thúc thúc hảo, Tiếu Ly thúc thúc hảo!” Hi Hi ngọt ngào chào một tiếng.

Nụ cười kia đập vào mắt Vân Dục xem ra, chính là nụ cười đơn thuần nhất trên toàn thế giới, vô tội nhất, top-moe cười.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, dưới tình huống Vân Dục không biết thân phận của Hi Hi.

Nhưng trước mắt đã biết, anh lại không cách nào đem những thứ từ ngữ đơn thuần kia dùng trên người của Hi Hi được.

Vân Dục nhìn Hi Hi, đã sớm nghĩ lên đi chào hỏi, nhưng khi nhìn đến Hi Hi, lại không biết mở miệng như thế nào.

Bởi vì nếu như một đứa bé thông minh bình thường, sẽ không làm được chuyện này.

Cho nên hiện tại Vân Dục không biết đối với Hi Hi, nên dùng bộ dáng tâm tình gì đi đối đãi!

Ngay lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, “Vân Dục, buôn bán có phải không được hay không? Thế nào người ít như vậy?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

“Miệng Quạ đen!” Vân Dục nói.

Tiếu Ly uống rượu, nghe được bọn họ đối đáp, cậu nhịn không được mở miệng, “Đây không phải là vì nghênh đón bảo bối sao, phô trương lớn như vậy, cho nên Vân Dục đặt bao hết rồi!” Tiếu Ly nói.

Nghe thế, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên sửng sốt.

Không ngờ Vân Dục lại thực sự sẽ làm đúng như thế.

Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, “Phô trương như vậy mới có thể làm cho con tôi đi ra ngoài chứ!”

“......”

Vân Dục không nhìn Mặc Thiếu Thiên, cậu nhìn Hi Hi suy nghĩ một chút, Vân Dục đi tới, nhìn Hi Hi sau đó mở miệng, “Hắc, bảo bối!”

Hi Hi ngẩng đầu nhìn Vân Dục, sau đó trưng ra khuôn mặt non nớt mỉm cười, “Vân Dục thúc thúc!”

Nụ cười kia, thật làm cho người ta chống đỡ không được.

Vân Dục thề, nếu như không phải cậu đã sớm biết thân phận của Hi Hi, nhìn bé cười như vậy, cậu tuyệt đối sẽ bị bé lừa.

“Rốt cuộc nhìn thấy cũng nhìn thấy cháu!” Vân Dục nói.

Hi Hi nhìn Vân Dục, mặc một chiếc áo khoác nhỏ, trông quần, chỉ là gương mặt đó, vẫn có chút non nớt.

“Thúc nghe nói, cháu chính là người lãnh đạo của Hợp Tung?” Vân Dục hỏi.

Thật ra thì sau chuyện lần trước, Hi Hi cũng biết, thân phận của bé sẽ có càng ngày càng nhiều người biết.

Hơn nữa Vân Dục cùng cha đều là người của Cửa Ngục, khẳng định đã sớm biết, Hi Hi cũng không giấu giếm, nhìn Vân Dục sau đó bé gật đầu!

“Còn là người lãnh đạo?”

“Một trong!” Hi Hi nói.

Một Trong những người lãnh đạo của Hợp Tung.

Nghe Hi Hi nói, Vân Dục gật đầu một cái, trong đôi mắt xuất hiện mấy phần tán thưởng, đứa bé này không kiêu ngạo không siểm nịnh, tuyệt đối là một khối ngọc tốt.

“Cháu là người lãnh đạo Hợp Tung giữ chức vụ nào?” Vân Dục hỏi.

Theo truyền thuyết, có mấy vị lãnh đạo, Hi Hi thuộc về cái nào?

Chủ đề Vân Dục vừa hỏi xong, Hi Hi thản nhiên nhìn Vân Dục, “Vân Dục thúc thúc, mặc dù thúc cùng cha là huynh đệ tốt, nhưng về mặt thân phận, chúng ta vẫn còn đối lập lẫn nhau, vấn đề như vậy, cháu không thể trả lời cho thúc được!”

“Coi như cha hỏi, cháu cũng vậy phải có điều cất giữ!” Hi Hi nhìn Vân Dục bé nhấn mạnh, vẻ mặt khẳng định, vấn đề như vậy, cho dù không phải rất **, nhưng Hi Hi cũng sẽ không trả lời.

Dù sao đây cũng là cơ mặt giữa các bang phái!

Nghe được điều này, Vân Dục sâu sắc cảm thấy rằng đối xử với Hi Hi, thật lòng không thể giống như đối đãi đồng dạng như một đứa bé.

Vân Dục chỉ tùy ý hỏi như vậy, không ngờ đứa bé này tính cảnh giác cao như vậy, hơn nữa, lời nói cũng nói vô cùng rõ ràng, vấn đề như vậy, không thể hỏi!

Chỉ là, lời nói rõ ràng như vậy, Vân Dục cũng hiểu.

Dù sao, bọn họ còn đang trong giai đoạn đối lập lẫn nhau.

Mặc dù ở giữa có Hi Hi lôi kéo, nhưng trước nay hai bang phái cũng chưa hoàn toàn để xuống phòng bị.

Cho nên, Vân Dục cũng không tiếp tục hỏi, cậu nhìn Hi Hi, “Được, không bàn về vấn đề này nữa, chúng ta đổi lại đề tài!” Vân Dục nói.

Hi Hi nhíu mày, chỉ cần không hỏi những đề tài bị cấm kỵ, bé đều có thể tán gẫu!

“Thúc nghe nói, trình độ về máy vi tính của cháu rất lợi hại?” Vân Dục nhìn Hi Hi hỏi.

Mặc dù đã từng nghe nói qua, nhưng Vân Dục vẫn ôm một loại tâm tình hoài nghi.

Đây chính là chướng ngại về mặt tâm lý.

Không tận mắt nhìn thấy, chắc chắn sẽ không chết tâm!

Vân Dục khó có thể tưởng tượng được, một đứa bé chỉ mới mấy tuổi, trình độ máy vi tính làm sao có thể lợi hại như thế, cậu có loại cảm giác nghịch thiên!

Dù thế nào cũng không nghĩ ra, ghe của Mặc Thiếu Thiên, làm sao sẽ lợi hại như thế!!!

Hi Hi khiêm tốn cười một tiếng, “Biết sơ một hai điều!”

Biết sơ một hai điều.

Đứa nhỏ này, so Mặc Thiếu Thiên khiêm tốn hơn nhiều.

Nhưng mọi người điều biết, Hi Hi chỉ ở trước mặt bọn họ khiêm tốn.

Còn khi ở trước mặt người khác, tuyệt đối không ngừng kiêu ngạo.

Nhưng dù sao bọn họ dầu gì cũng là bằng hữu của cha, Hi Hi cảm thấy vẫn ít biểu hiện sẽ tốt hơn!

Nghe Hi Hi trả lời như vậy, Vân Dục nhíu mày, “Nếu như vậy, giúp thúc một việc như thế nào?” Vân Dục nhìn Hi Hi hỏi.

Nghe Vân Dục nhờ vã, Hi Hi nhíu mày, “Chỉ cần về máy vi tính, chắc không có vấn đề gì!”

Những lời này, còn khiêm tốn sao?

Khiêm tốn sao?

Mặc dù giọng nói rất bình thản, nhưng trong lúc vô hình nghe ra có một loại khí phách!