Giả Làm Nam Thần Đàng Hoàng

Chương 36



Editor: LunaYang97

Những chiếc kệ trang nhã đầy cây xanh được đặt hai bên bàn ăn, có hoa và cây ngăn cách không gian riêng tư.

Giang Quân và Lăng Bạch là người trong giới giải trí, nhưng cả hai đều rất hào phóng. Lăng Bạch đi theo người phục vụ, hôm nay mặt anh ta không trang điểm, đầu tóc vẫn chói lọi thời trang, tươi cười bước tới.

Anh ta đảo mắt nhìn những người trong bàn, "Xin chào mọi người, tôi là bạn của anh Quân, cứ gọi tôi là Lăng Bạch."

Người phục vụ lấy thêm một chiếc ghế cho anh ta, Giang Phượng cười nói: " Cậu là người phát ngôn trò chơi của em ba, tôi đã nhìn thấy cậu ở rất nhiều quảng cáo. ”

Lăng Bạch khóe mắt nhăn lại một nụ cười,“Chị Giang có trí nhớ thật tốt."

Giang Phượng cười giới thiệu Tề Thành và Giang Hằng bên cạnh. “Đây là hai người con trai của tôi, lớn nhất là Tề Thành, còn nhỏ là Giang Hằng, gọi thế nào cũng được.”

Lăng Bạch không hỏi tại sao hai người lại có họ khác nhau, mỉm cười nhìn Tề Thành như lần đầu tiên gặp mặt. Đưa tay ra, “Xin chào.”

Tề Thành cũng cong môi, lễ phép đưa tay lại.

Cả hai bắt tay nhau trêи không trung trong ba giây rồi buông ra.

Lăng Bạch lại nhìn Giang Hằng “Xin chào, em trai.”

Giang Quân, “Cậu gọi nó là em trai, không phải bối phận này lộn xộn sao? Đây là cháu trai của anh.”

“Cứ gọi tên đi.” Giang Hằng giống anh trai bộ dáng lịch sự.

Sau khi làm quen nhau, đồ ăn trong nhà hàng vẫn chưa dọn lên, Lăng Bạch nói thêm vài câu, mọi người đều nhiệt tình đối đãi.

Nói chuyện với anh ta rất thoải mái, Lăng Bạch có một cái nhìn sâu sắc độc đáo không bước vào đường cùng, anh ta thực sự hài hước và là một tay giỏi trong lĩnh vực xã hội.

Nhưng lời nói của anh ta sẽ thường thường hướng vào Tề Thành dẫn dắt.

“Tiểu Thành từ nhỏ đã thông minh rồi,” Giang Quân nhướng mày khoe cháu “Có thể học được rất nhiều thứ, không chỉ là học, nhưng tôi chưa từng thấy nó đặc biệt ngu ngốc ở phương diện nào, nhưng khuyết điểm là nó không dính người, cũng không dính tôi lắm. "

Tề Thành dài giọng," Cậu ba—— "

Giang Quân quay đầu lại, "Nhưng nó cũng lớn rồi, không dính người cũng tốt. Tiểu Thành lúc nhỏ không thích cười. Nó trước đây vẻ ngoài lạnh lùng, bây giờ dễ tiếp xúc hơn nhiều."

Lăng Bạch cười nói:“ Tề Thành có vẻ rất dễ sống chung. ” Anh ta ngoài mặt tỏ vẻ tán thành, nhưng trong lòng biết rõ ràng sợ Tề Thành bây giờ càng khó gần hơn trước.

Lăng Bạch năm nay mới 22 tuổi, chỉ hơn Tề Thành bốn tuổi. Giang Quân nghe thấy hắn gọi Tề Thành gọi là em trai, cũng không kêu hắn đổi.

Giang Hằng đột nhiên nói: “Không phải trường anh mời Lăng Bạch dự lễ kỷ niệm trường sao?”

Tề Thành nói, “Ừ, được mời tới.”

Những người khác nhìn anh “Trường trung học số 2 đã trả rất nhiều tiền. Đừng sợ Lăng Bạch sẽ làm phiền nữ sinh trong trường. "

" Còn tốt "Tề Thành cúi đầu cắn một cái" Lăng Bạch đứng ở xa, rất ít người có thể nhìn rõ. "

" Nhưng có một màn hình lớn. "Lăng Bạch cười nói," Bất cứ ai từ xa đều có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của tôi chiếu trêи màn hình lớn. Chỉ là tối hôm qua có quá nhiều người và nhiều nghệ sĩ biểu diễn. Em trai Tề Thành sợ không để ý đến tôi. "

Giang Phượng nói:" Cậu là người cuối cùng? "

" Là người kết thúc, "Lăng Bạch khẽ gật đầu, "Em trai Tề Thành có xem biểu diễn cuối cùng của tôi không? "

Hắn nhướng mày nhìn Tề Thành, trong mắt hiện lên tia sáng, áo sơ mi vàng sáng ba chiều phong độ, da trắng hơn, đẹp trai hơn. Đôi mắt màu đào nguy hiểm quyến rũ. "Tôi không biết màn trình diễn tối qua có tốt không".

"Xin lỗi. "Tề Thành uống nước" Tối hôm qua tôi có chuyện phải giải quyết, màn biểu diễn kết thúc không có xem."

Nụ cười của Lăng Bạch cứng đờ," Sau đó tôi hát bài hát bế mạc cũng không nghe thấy? "

Tề Thành nhàn nhạt nói. “Hội trường cách âm rất tốt.”

Lăng Bạch không nói gì.

Giang Quân cảm thấy xấu hổ, vỗ nhẹ vào vai của Lăng Bạch cảm thông, và sau đó quan tâm đến Tề Thành, "Vào ban đêm có chuyện cần phải giải quyết?"

Giang Hằng cũng nhìn qua và cho biết: "Anh trai, đang yêu đương"

Tề Thành nhướng mày không hiểu chuyện gì xảy ra, người khác luôn nghĩ đến chuyện anh yêu đương.

Anh tự nhận mình có một khuôn mặt mạnh mẽ.

Những gì xảy ra đêm qua, sự tò mò là phần nhỏ, xâm phạm quyền riêng tư là phần lớn. Giang Phượng trừng mắt nhìn bọn họ, "Tiểu Thành cũng không còn nhỏ nữa, ra ngoài làm chuyện gì vậy? Có nhất thiết phải báo cáo các người ba bữa không?"

Giang Hằng mím môi. “Nếu anh trai muốn nói chuyện, con sẽ nghe kỹ.”

Giang Phượng thở dài.

Giang Quân: “Chị, em chỉ quan tâm đến Tiểu Thành, sợ nó xảy ra chuyện.”

Tề Thành, “Cháu chỉ giải quyết một số chuyện nhỏ với bạn bè thôi, cậu đừng lo.”

“Thật đáng tiếc,” Lăng Bạch xen vào, trầm ngâm cất đề tài đi, với vẻ tiếc nuối. “Em trai Tề Thành, suýt chút nữa đã có thể xem buổi biểu diễn của anh.”

“Có chuyện gì sao?” Tề Thành nhìn hắn cười, “Bây giờ nhìn thấy anh Lăng Bạch, tôi có thể tưởng tượng buổi tối đó tuyệt vời như thế nào.”

Anh nói năng điềm đạm, độ cong khóe miệng lại nhã nhặn lịch sự, rất dễ để người ta biết anh vừa nói chuyện khách sáo.

Nhưng Lăng Bạch dường như không có nghe thấy, “Cảm ơn em trai Tề Thành đã khen."

Bữa cơm được ăn rất chậm, khi đồ tráng miệng được dọn ra, Giang Hằng còn chu đáo đặt chiếc bánh nhỏ trước mặt Tề Thành.

Tề Thành mỉm cười, em trai đáng yêu nhảy lên vì vui mừng.

Ăn xong, Giang Phượng vội vàng trở lại công ty.

Giang Quân đi toilet, Tề Thành đã đi ra trả tiền rồi, cười cười không nói, ôm lấy hai đứa cháu trai, "Các cháu đi đâu?"

Giang Hằng không muốn nói cho hắn biết, mơ hồ nói: “Có chuyện.”

“Lại có chuyện?” Giang Quân nhìn thẳng Tề Thành, trêи khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười như trẻ con, “Cháu trai ~ Mang cậu ba cùng đi. ~ “

Làm nũng.

Lăng Bạch đứng sau lưng bọn họ, liếc mắt nhìn ba người bọn họ thân thiết.

Giang Quân năm nay 26 tuổi, chiều cao trong làng giải trí là số liệu mà người hâm mộ vô cùng tự hào, cao ráo, khí chất nổi bật.

Nhưng trước mặt Tề Thành, khí chất của những người con trai cao quý kia lại biến thành tính trẻ con.

Lăng Bạch nhìn Tề Thành xoa xoa tóc Giang Quân cười, nhìn Giang Quân vẻ mặt hưởng thụ, giống như một con mèo lớn.

Ngược lại, Tề Thành là người trưởng thành nhất trong ba người.

“Đi xem phim đi, tiểu Hằng đặt vé.” Tề Thành.

Giang Quân nhíu mi, “Gần đây ăn cái gì, cảm thấy có vẻ đẹp hơn.”

Tề Thành khịt mũi, nắm lấy tay hắn “Đừng làm phiền.”

Giang Hằng mặt vô tình kéo Giang Quân ra, “Cậu, đừng làm phiền.”

Tề Thành nhìn bọn họ chơi đùa, sau khi nhận được biên lai, mấy người liền rời khỏi nhà hàng.

Lăng Bạch đứng bên cạnh Tề Thành, “em trai Tề Thành, định xem phim gì vậy?”

Giang Hằng nói thay Tề Thành “Chỉ là một bộ phim mới ra mắt gần đây.”

Hắn không có ấn tượng tốt với ngôi sao tên Lăng Bạch này.

Hắn chú ý đến anh trai của mình nhiều như vậy, bốn chữ "em trai Tề Thành" từ miệng người bên kia bật ra, dường như có một chút tình cảm ngoài luồng mỏng.

Giang Hằng đã trả lời rồi, Tề Thành cũng không có ý định trả lời câu hỏi của Lăng Bạch.

Nhưng Lăng Bạch lại hỏi: "Cậu các cậu và tôi cũng tham gia cuộc vui, không phiền chứ?"

Giang Quân hai mắt sáng ngời, "Xảy ra chuyện khiến chúng ta không còn chỗ nào để đi. Tiểu Hằng, cháu đặt vé ở rạp chiếu phim nào vậy? Cho cậu và Lăng Bạch thêm hai cái."

Giang Hằng không vui nhấc máy.

Hai nhân vật công chúng tự nhiên làm bước phòng hộ, nhưng tóc của Lăng Bạch dù có ép đến đâu cũng sẽ lộ ra những sợi tơ mềm mượt, trước khi đến rạp, Lăng Bạch và Giang Quân đã bị người hâm mộ nhận ra.

Những tiếng la hét kinh ngạc ngày càng thu hút nhiều người Rạp chiếu phim ở tầng 5 của trung tâm mua sắm, sẽ gặp nhiều người đi.

Tề Thành và Giang Hằng đã nhiều lần trải qua những cảnh như vậy vì Giang Quân. Giang Hằng trong tiềm thức lôi kéo Giang Quân chạy đi, trong giây lát sau mới nhớ tới ai đang ở cùng anh trai mình.

Vẻ mặt của hắn hơi méo mó, quay lại nhìn anh chạy đi, Tề Thành đã đón Lăng Bạch, thành thạo trong việc tránh đám đông trong trung tâm thương mại.

Người dân địa phương ở thành phố A quen thuộc với cấu trúc của trung tâm thương mại hơn là những người bên ngoài như Lăng Bạch, Lăng Bạch chạy theo hướng của Tề Thành, biểu cảm dưới chiếc khẩu trang chuyển động khóe mắt cong lên thành một nụ cười.

Cuối cùng, khi chạy khỏi người hâm mộ của mình, Lăng Bạch đã thở không ra hơi, anh ta chống đầu gối thở ra hít vào không khí trong lành.

Tề Thành cũng có chút thở hổn hển, liếc nhìn Lăng Bạch đang gọi Giang Quân bên cạnh, Giang Quân thân thể còn tốt. "Tiểu Hằng chạy xa quá. Chúng ta đều không có gì. Đừng xem phim, về nhà đi. Bật máy chiếu lên mà xem, chúng ta đi ra ngoài lái xe trước, cháu đưa Lăng Bạch rời khỏi cổng C. ”

“ Được rồi, ”Tề Thành,“ cháu đã biết. ”

Anh cúp điện thoại, xoay người nhìn Lăng Bạch đã trực tiếp ngồi trêи mặt đất, hắn đã cởi mũ và quạt cho mình một cách điên cuồng.

Nơi này ở lối thoát hiểm của tòa nhà, cổng chỉ mở một nửa, cầu thang cũng không có người lên xuống, tiếng động nhẹ cũng có thể tạo ra tiếng vang.

Tề Thành dựa vào tường, từ từ bình tĩnh lại cơn nóng sau khi tập thể ɖu͙ƈ.

Lăng Bạch đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt trắng bệch đỏ như cục bột, tà khí cùng hung hãn nguy hiểm kia biến mất không biết, hắn rất nghiêm túc nhìn Tề Thành, cuối cùng nhún vai, “Cậu có phải rất ghét tôi?"

Tề Thành khịt mũi, “Anh nói đi.”

“Tôi nghĩ cậu ghét bỏ tôi,” Lăng Bạch đứng lên, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trêи đỉnh đầu, rất thông minh tiến lại gần Tề Thành, chống tay dựa vào tường bên cạnh.

Mặt trêи, tóc bạc trắng trợn ép lộn xộn, giọng nói đặc biệt khàn khàn sau khi vận động, nhẹ giọng nói: “Tuy nhiên, tôi không thiếu người ghét như vậy.”

Đôi mắt đào hoa chỉ nhắm lại đưa cho Tề Thành một cái nháy mắt.