Giả Làm Người Chơi

Chương 1: Nhà hát Opera sụp đổ [1]



Chương 1: Cỏ nhỏ

Biến tôi thành một cây cỏ nhỏ đi.

Editor: Hannie

𓆉𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟𓇼

Trong cơn gió từ bầu trời, những bông tuyết lớn rơi xuống.

Trần Huyền Vũ toàn thân đẫm máu, bộ đồ trắng vốn dĩ đã rách nát giờ đây càng thêm tả tơi chẳng thể nhìn ra màu sắc ban đầu, cậu kéo lê những dải băng cuốn lộn xộn, bước qua những xác chết nằm la liệt dưới chân, đưa cánh tay đầy vết thương ra gắng gượng bám vào cột buồm.

Cậu cố há miệng thở nhưng cơn đau nhói khi gió lạnh xộc vào cổ họng khiến cậu lại khạc ra máu, cậu thở dốc vài tiếng yếu ớt, rồi không thể trụ được nữa - Ầm một tiếng, mảnh buồm bị gãy rơi xuống, suýt nữa đập vào mặt cậu.

Tấm vải buồm bùng cháy, ngọn lửa nóng rực nhưng cậu chỉ cảm thấy lạnh.

Máu đã cạn khô, chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy cậu.

Cậu loạng choạng quỳ gối trên boong tàu, trước mặt là một đoạn mạn tàu gãy, dường như chỉ cần bước thêm một bước nữa, cuộc đời mệt mỏi và chán chường này của cậu sẽ vĩnh viễn kết thúc, vĩnh viễn giải thoát.

Vô số quả cầu lửa rơi xuống từ xung quanh mạn tàu, đó là những bộ phận khổng lồ bốc cháy của con tàu trời này.

Cậu nhìn chúng nặng nề lao xuống, rơi về phía mặt đất dưới ngàn mét, nơi vùng đất mãi mãi không bao giờ chờ được mùa xuân.

Mới chỉ một tuần trước, họ vẫn còn mở sâm panh chúc mừng chiến thắng sắp tới.

Nghe có vẻ điên rồ, nhưng cách đây vài năm, sáu vị Tà Thần bất ngờ xuất hiện trên bầu trời của loài người.

Tà Thần thả những bức tượng thần xuống khắp nơi trên thế giới để loài người thờ phụng, cầu nguyện, thực hiện ước nguyện, ban cho đủ thứ lợi ích.

Trong khi loài người trầm trồ trước những kỳ tích, Tà Thần lại đề nghị một cuộc cá cược với loài người với quy tắc thắng ba trong năm trận.

Nếu loài người thắng, họ sẽ nhận được cốt lõi văn minh của chư thần, nào là cây thần dược ban tặng sự sống vĩnh hằng, nào là siêu máy tính chia sẻ trí tuệ, những bí thuật hóa đá thành vàng... đều là những thứ mà nền văn minh loài người không thể với tới.

Những bức tượng thần ở khắp mọi nơi đã chứng minh cho loài người thấy rằng các vị thần thực sự sở hữu những khả năng siêu phàm như vậy.

Còn nếu loài người thua thì sao? Cũng không cần phải dâng đất đai, chỉ cần xây dựng những ngôi đền thờ, long trọng đón tiếp các vị thần đến với thế giới của mình, cùng nhau chung sống hòa bình, cùng nhau xây dựng một xã hội thịnh vượng..

Đối với loài người,

Đối với nhân loại, dù thế nào đi nữa, đây cũng là một trò chơi không rủi ro.

.

Liên Hợp Quốc dễ dàng đồng ý với cuộc đánh cược, cử hai trăm chuyên gia xuất sắc từ các lĩnh vực khác nhau tham gia vào trò chơi của các vị thần.

Khi Trần Huyền Vũ, một người mang tiếng xấu, bị tổ chức khai trừ và lưu đày đi trồng trọt ở vùng biên cương lại được triệu tập để xoay chuyển tình thế, lúc ấy loài người đã thua 0:2.

Khi đội ngũ tinh nhuệ của Liên Hợp Quốc thất bại thảm hại, tiếng chê bai vang lên khắp nơi, chàng trai trẻ mặc áo trắng từ vùng biên cương hẻo lánh, nhờ tài năng của mình, cùng với những người dân quê không biết chữ, đã không nói một lời thừa thãi mà lật ngược lại hai ván.

Tỷ số đã là 2:2.

Ván cuối cùng, trò chơi sinh tồn cực hạn, chỉ cần sống sót trên con tàu trời ở độ cao vạn mét trong bảy ngày, chỉ cần có bất kỳ người chơi nào còn sống thì loài người thắng.

Quy tắc và điều lệ của trò chơi đều rõ ràng, cả hai bên đều đã thề bằng danh dự của các vị thần. Trò chơi này hoàn toàn công bằng.

Đây là lời thề tối thượng trong vũ trụ bao la.

Thần không thể vi phạm lời thề của mình, ai phá vỡ quy tắc, người đó sẽ phải chịu đựng hậu quả của việc phản phệ

Khi Vương Tê Xuyên nhân danh "Thần bảo hộ loài người" đưa ra lời thề ước với các vị thần trên cao, điều đáng ngạc nhiên là sáu vị Tà Thần lại đồng ý.

"Một khi sáu vị thần đã lập lời thề, họ sẽ không thể can thiệp vào trò chơi này nữa."

"Trò chơi không còn khả năng gian lận."

Đó là tất cả những gì Vương Tê Xuyên có thể hứa.

Trần Huyền Vũ cũng được Vương Tê Xuyên ba lần viếng thăm nhà tranh [1].

Mặc dù ngay từ đầu cậu đã biết tên này hoàn toàn không phải là "Thần bảo hộ loài người", nhưng cậu vẫn đi theo hắn.

Vì lý tưởng nhỏ nhoi như ánh sao của mình, cậu đã kịp thời cứu vãn tình thế, thắng liên tiếp hai ván.

Sắp bước vào ván chơi cuối cùng.

Vì thần không thể gian lận nên cậu không nghĩ mình sẽ thua.

Nửa đời trước ngắn ngủi như điện chớp sương mai của cậu đã nếm trải đa tình bạc nghĩa, bi ác cuồng hỷ[2], chỉ có điều chưa từng nếm qua mùi vị của thất bại.

Chỉ cần đọc qua luật chơi là cậu đã biết cách thắng rồi, cậu rất tự tin mình sẽ không thua.

Biến số duy nhất là trò chơi này mở rộng giới hạn lên đến 500 người tham gia, không còn là sân khấu riêng của hắn và những người bạn quê nữa.

Trần Huyền Vũ tất nhiên đã nghĩ đến khả năng loài người sẽ xuất hiện kẻ phản bội cậu cũng rất giỏi trong việc đào hố cho những kẻ phản bội, đùa bỡn và trừng phạt chúng, đối với cậu đều không phải là vấn đề khó, cậu còn có thể đùa giỡn với cả Vương Tê Xuyên - một "vị thần" này, còn có gì cậu không làm được.

Vì vậy vào đêm liên hoan mở sâm panh một tuần trước, khi Vương Tê Xuyên tìm thấy cậu bên đống lửa trại, tâm trạng cậu khá tốt

"Vết thương chưa khỏi hẳn mà mặc ít thế." Vương Tê Xuyên tháo khăn quàng cổ của mình, quàng lên người cậu, như thể cậu là một con người yếu đuối, không nhận thức được mình là "hy vọng cuối cùng của loài người".

"Yên tâm." Trần Huyền Vũ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, nhưng lại không hề cảm thấy lạnh trong tiết trời giá rét của mùa đông "Tôi sẽ giúp anh thắng."

Giọng điệu chắc chắn, lại lạnh nhạt.

Vương Tê Xuyên chắc chắn rằng Trần Huyền Vũ vẫn đang giận, thân hình cao lớn của hắn bao trùm qua, dưới ánh sáng bập bùng của đống lửa, hắn vụng về dùng ngôn ngữ loài người không mấy thành thạo để xin lỗi cậu: "Xin lỗi, Huyền Vũ, tôi không nên làm điều đó với cậu, xin lỗi... Không phải vì tôi nghe những lời đồn đại đó, tôi không tin họ, tôi biết cậu... Hôm đó tôi chỉ là... chỉ là muốn cho cậu..."

Kể từ khi tượng thần được đặt khắp nơi trên thế giới, để con người tự do cầu nguyện, vô số người đã có được trí tuệ, có được tài năng.

Trong mắt người đời, một số nhân vật thông minh gần như yêu quái - chẳng hạn như Trần Huyền Vũ khi còn là Trần Bạch Y, à, cuộc sống nửa đầu vừa kiêu ngạo lại vừa nổi tiếng khắp nơi của cậu, giờ đây cũng có thể giải thích, tất cả đều là nhờ trí tuệ được thần ban cho..

Nói không hay ho thì là bán nhân cách cho Tà Thần để đổi lấy trí tuệ.

Trần Huyền Vũ không quan tâm đến những lời đồn đại hay tiếng xấu, cũng chẳng bận tâm mình là người như thế nào trong mắt Vương Tê Xuyên.

Vương Tê Xuyên dùng sự chân thành lớn nhất để mời cậu từ vùng quê vô danh và chính cậu là người quyết định đi theo hắn..

Vậy thì không cần phải nói thêm gì nữa.

Mối quan hệ giữa họ, nhiều nhất cũng chỉ là bạn bè.

Cho đến khi thắng được hai ván chơi, cậu bị thương nhưng không chịu băng bó, Vương Tê Xuyên cưỡng ép xé áo cậu ra, nhìn thấy một bờ ngực trần trắng nõn, lúc đó tên súc sinh mới từ sốc chuyển sang hoảng loạn, mấy ngày liền không dám đối mặt với cậu.

Trên người Trần Huyền Vũ, không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy cậu đã giao dịch với Tà Thần.

Cậu chính là cậu, tay không tấc sắt, thanh bạch.

"Hôm đó tớ chỉ muốn băng bó cho cậu thôi, không hề muốn làm cậu bị thương." Vương Tê Xuyên lắp bắp giải thích, "Tôi sốc khi chỉ dùng một chút sức lực, mà lại xé rách áo cậu như vậy... Xin lỗi, cậu có muốn xé lại không? Tôi cho cậu xé..."

Một khối to đùng ngồi xổm trên đất, ánh mắt cầu xin cậu lượng thứ cho, Trần Huyền Vũ liếc nhìn hắn, trong lòng cảm thấy buồn cười nhiều hơn là tức giận, hai người đàn ông to xác, chỉ xé cái áo thôi mà, có gì đáng để so đo.

"Nhưng tôi cảm thấy cậu vẫn còn giận." Vương Tê Xuyên cố chấp quan sát biểu cảm của người đối diện, "Vì tôi đã nhìn thấy cơ thể cậu phải không? Điều này không công bằng đúng không? Vậy cậu cũng nhìn cơ thể tôi đi? Chúng ta sẽ huề nhau..."

"Không cần."

Trần Huyền Vũ dứt khoát từ chối hắn, còn ngồi cách xa hắn hơn một chút.

Dưới màn đêm, ánh lửa trại rực rỡ, sau lưng Vương Tê Xuyên, ở nơi chỉ có hai người họ nhìn thấy, mười hai cái bóng hình xúc tu dưới ánh lửa lúc ẩn lúc hiện, múa may lộng lẫy như một như Khổng Tước xòe đuôi..

Cái tên này, rõ ràng là một con quái vật, nhưng lại tự xưng là "Thần bảo hộ loài người", còn lừa được cả Liên Hợp Quốc cũng phải kính nể, chỉ có cậu biết, đây là một con quái vật cố chấp, ngây thơ, ngay cả nói tiếng người cũng không sõi.

Vương Tê Xuyên ngồi xổm lại gần, ngẩng mặt lên, vẻ mặt tủi thân: "Huyền Vũ, đừng giận nữa được không, hay là tôi tặng cậu một điều ước nhé?"

"Là tặng hay là giao dịch?" Trần Huyền Vũ nhìn xuống hắn, "Tà Thần ban cho người ta điều ước, thì phải thu lấy lễ vật, còn phải đánh dấu lên người người đó, còn anh thì sao? Anh cũng giống vậy sao?"

Vương Tê Xuyên lập tức lắc đầu: "Không không không, tôi khác với họ, tôi muốn cậu vui vẻ, còn muốn cảm ơn cậu đã giúp tôi..."

"Thần không thể rút lại điều ước, cũng không thể từ chối thực hiện đúng không?"

"Đúng vậy." Vương Tê Xuyên khẳng định.

Để chứng minh khả năng của mình, những bóng đen giống như xúc tu mặc cho ánh mắt xinh đẹp của Trần Huyền Vũ nhìn chằm chằm, không hề ngại ngùng, còn cố vẫy mạnh hơn.

Trần Hiên Vũ cảm thấy tên này say rồi.

"Vậy thì tốt." Chàng trai thu hồi tầm mắt, chuyển hướng nhìn về phía những ngôi sao lung linh trên bầu trời đêm, cậu giỏi tính toán thiên thời, bầu trời quang đãng này sẽ kéo dài đến tận mùa xuân năm sau, cậu thích mùa xuân, chỉ nghĩ đến việc trò chơi kết thúc cậu có thể tiếp tục nằm dài trở lại vùng vô danh, nằm giữa những ngọn núi và dòng nước xanh mướt, tâm trạng cậu đẹp như những vì sao đêm.

Cậu nói: "Vậy tôi ước được biến thành một cây cỏ nhỏ."

"Hả?"

"Sau khi trò chơi kết thúc, anh biến tôi thành một cây cỏ nhỏ đi." Cậu nói lại một lần nữa.

"Tại sao?" Bóng của xúc tu ngừng lay động, con ngươi của Vương Tê Xuyên co lại trong một khoảnh khắc, hắn ngạc nhiên hỏi, "Dục vọng của loài người các người, chẳng phải đều là tiền tài quyền lực danh vọng, trường sinh bất tử sao? Tôi có thể cho cậu bất cứ thứ gì, cậu làm cọng cỏ nhỏ để làm gì? Làm cọng cỏ nhỏ có gì hay chứ?"

"Vậy thì sẽ không có ai đến làm phiền tôi nữa." Giọng nói của thanh niên tràn đầy khao khát, "Tâm trạng tôi tốt, thì đung đưa theo gió, tâm trạng không tốt, thì phơi nắng, có vấn đề gì đâu?"

"Không! Không được, cậu đổi cái khác đi."

"Không đổi."

Ước nguyện nghe có vẻ như một trò đùa này không kéo dài cuộc tranh luận quá lâum Trần Huyền Vũ đã dẫn dắt những người dân quê của mình cùng với những tinh hoa của loài người đã đăng ký tham chiến khác tụ họp lại, với tư cách là người chơi bước vào hành trình của ván chơi cuối cùng.

Bây giờ là đêm của ngày thứ bảy.

Còn khoảng ba bốn giờ nữa là đến nửa đêm.

Mỗi hơi thở đều đau nhói, Trần Huyền Vũ không biết mình có thể trụ được bao lâu, thực ra cậu không có tình cảm gì với loài người, nếu phải nói đến tình cảm, thì cũng là ghét nhiều hơn thích, nếu có thể thực hiện điều ước, cậu thực sự không muốn làm người nữa, làm một cây cỏ nhỏ cậu còn hạnh phúc hơn nhiều.

Nhưng mà, giúp loài người chiến thắng, đó là lời hứa của cậu với Vương Tê Xuyên.

Đã hứa thì cậu sẽ cố gắng làm cho bằng được.

Từ xa truyền đến âm thanh va chạm giữa boong tàu và tiếng bước chân, không chỉ một mà là rất nhiều.

Âm thanh đang lao vào, tìm kiếm, bao vây cậu từ bốn phía.

Đó không phải là đồng đội đến cứu cậu, cũng không phải bất kỳ người chơi nào đang cố gắng sống sót.

Đó là xác chết.

Là xác của những người chơi đã chết.

Là những xác chết có sức mạnh vô biên, đao thương bất nhập, cậu không còn sức để đối phó nữa.

[1] 三顧茅廬: Ba lần viếng thăm nhà tranh ám chỉ một câu chuyện nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, khi Lưu Bị ba lần đến lều tranh để mời Gia Cát Lượng ra giúp đỡ, thể hiện lòng thành và sự kiên trì trong việc cầu hiền tài.

[2] Các cụm từ "đa tình bạc nghĩa, bi ác cuồng hỷ" trích từ "Nhượng Tửu"