Sở Dịch nâng ly rượu trước ánh nhìn sáng bừng của nàng, lòng bàn tay thô ráp lướt qua mu bàn tay nàng. Lúc nàng muốn rút tay ra hắn lại hơi dùng sức, cứ thế ôm cả tay nàng và ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Lúc Triệu Nhạc Quân từ giữa sân đi xuống thì mu bàn tay bị hắn đụng vào nóng lên, giống như nhiệt độ cơ thể hắn vẫn còn lưu lại.
“Đúng là tình nùng ý mật phải không?” Lúc nàng ngồi xuống bên cạnh ông ngoại thì nghe được một tiếng trêu ghẹo này. Nàng nửa rũ mắt, vô ý thức sờ sờ lỗ tai.
Đột nhiên, đám người Hồ xung quanh ồ lên khiến nàng vội ngẩng đầu nhìn trong sân.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà hai người kia đã bắt đầu tỷ thí. Nàng chỉ nhìn thấy dũng sĩ người Hồ kia lùi hai bước, mắt lộ ra dữ tợn mà trừng Sở Dịch.
Nhìn dáng vẻ thì có lẽ vừa mở màn hắn đã bị đánh lui. Bộ dáng người Hồ kia nghiến răng nghiến, hung ác khiến nàng không quá an tâm. Lúc này hai người đứng gần mới thấy được sự chênh lệch về hình thể.
Người này ăn cái gì mà lớn lên vậy!
Lúc nàng còn đang kinh hãi với sự cường tráng của người Hồ kia thì đối phương đã tấn công lượt thứ hai. Bên tai nàng lại ồ lên một trận, ở giữa còn có vài tiếng kinh hô.
Chỉ trong nháy mắt, nhanh đến nỗi mắt nàng hoa lên, người Hồ kia đã bị Sở Dịch lưu loát quật ngã. Hắn còn muốn đứng dậy nhưng Sở Dịch đã hung hăng vặn tay hắn.
Răng rắc, tiếng xương gãy vang lên khiến mọi người ở đây thở hốc vì kinh ngạc. Sở Dịch cư nhiên bẻ gãy tay đối phương!
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp mảnh đất trống, lửa trại hừng hực lay động đong đưa, giống như bị một tiếng thét này làm run sợ.
Triệu Nhạc Quân nhìn phía trước mà gân xanh nảy lên, Sở Dịch lại thong dong đứng thẳng, mũi chân đá mặt đất một chút.
Bụi đất bay lên thì thấy có thứ gì đó bị hất ra, ánh lửa chiếu lên lóe ánh hàn quang. Cơ lão thái gia quoắc mắt đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía sứ giả chủ trương tỷ thí kia, hừ lạnh một tiếng: “Đúng là để lão phu mở rộng tầm mắt mà, hóa ra dũng sĩ người Hồ còn thích giấu ám khí cơ đấy.”
Ông ta còn đang cảm thấy Sở Dịch lập uy thì không cần thiết phải đả thương người, nhưng hóa ra có uẩn khúc bên trong.
Lúc này sắc mặt sứ giả thay đổi vài lần, vội vàng phủi sạch: “Không không, lão tướng quân đừng hiểu lầm, ta không biết hắn lại cất giấu ám khí mang lên đài!”
Lúc này một tiếng vỗ tay thanh thúy truyền đến. Một nữ tử người Hồ bước ra từ trong đám người đi đến giữa sân. Chính là nàng ta vỗ tay.
Trong thời khắc khẩn trương này lại có một nữ tử xuất hiện, nàng ta lại mỹ mạo vô cùng khiến người ta nghi hoặc.
Sứ giả và Nạp nhìn thấy nàng kia thì thần sắc đột nhiên có vài phần cổ quái.
“Thân thủ thật tốt!” Nữ tử người Hồ kia lập tức đi đến trước mặt Sở Dịch. Nàng ta không thèm nhìn tên người Hồ trêи mặt đất đang chật vật không bò dậy nổi mà chỉ chú tâm thưởng thức đánh giá vị tướng quân người Hán trước mặt.
Ánh sáng trong mắt nàng ta giống như lửa trại rực rỡ, cực kỳ trần trụi. Nàng ta nhìn một lát rồi cười với Sở Dịch: “Hắn chơi bẩn, khiến chúng ta mất mặt, ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.”
Dứt lời nàng ta lại vỗ tay, ngay lập tức có một đội binh lính người Hồ mang loan đao đi tới.
Nữ tử kia dùng ánh mắt chán ghét nhìn tên người Hồ đã bại trận còn dùng ám chiêu kia, cố ý dùng tiếng Hán lạnh giọng ra lệnh: “Kéo đi xuống, tay nào của hắn dùng ám khí thì chém để bồi tội với Sở tướng quân!”
Binh lính hô to, miệng gọi nàng ta là công chúa.
Lúc này mấy người Triệu Nhạc Quân coi như đã hiểu thân phận của nữ tử này. Sở Dịch nghe nàng ta nói thì không lên tiếng, chỉ lướt qua nàng ta, chuẩn bị ngồi lại chỗ mình.
Ai ngờ vị công chúa người Hồ kia lại cất bước chặn trước mặt hắn. Đôi mắt phượng của nàng ta nhìn chằm chằm hắn, miệng nở nụ cười xinh đẹp. Đôi tay thon dài của nàng ta làm động tác múa, vòng eo tinh tế xoay chuyển.
Tiếng ca đẹp đẽ cao thấp vang lên từ miệng nàng ta, cứ thế nàng công chúa người Hồ hiến vũ cho Sở Dịch. Nàng ta hát tiếng của người Hồ nên Triệu Nhạc Quân không hiểu hết nhưng từ điệu bộ dáng vẻ quyến rũ của nàng ta và tiếng hát triền miên kia nàng không khó mà đoán được đây là một bản tình ca.
Dân phong của người Hồ từ trước đến nay đều cởi mở, thích dùng ca vũ để thể hiện sự tán thưởng của mình với người khác.
Sở Dịch nhìn vị công chúa người Hồ đang nhanh nhẹn xoay múa quanh người mình thì thần sắc trầm xuống. Hắn nâng bước sang bên trái thì nàng kia cũng lập tức lắc lư vòng eo đuổi theo chặn đường hắn. Dưới ánh mắt nặng nề của hắn nàng ta vẫn cười tươi rạng rỡ như cũ.
Nàng ta coi trọng vị tướng quân trẻ tuổi này của Triệu Quốc. Trước khi nàng tới, phụ thân đã dặn dò muốn nàng ta tận lực khiến quân chủ của Triệu Quốc thích mình. Nhưng nàng ta là công chúa xinh đẹp nhất bộ tộc, cho dù phải gả đến Triệu Quốc thì cũng nên gả cho nam nhân anh dũng nhất!
Triệu Nhạc Quân ngồi trêи thượng vị, rất hứng thú nhìn một màn mỹ nhân ái một anh hùng này. Nạp thì nghiêng đầu nhìn nhìn nàng, sắc mặt xanh mét.
Hắn tất nhiên không biết Tam công chúa lại đi theo tới đây, trong lòng âm thầm mắng nàng ta nhiều chuyện gây ra tranh chấp. Sở Dịch là hôn phu của Triệu Quốc trưởng công chúa, cho dù thế nào cũng không thể ở trước mặt vợ người ta làm trò này chứ.
Đang lúc hắn gấp không chịu nổi thì công chúa của bọn họ lại chặn đường Sở Dịch lần thứ hai. Cũng vào lúc này, nàng ta cảm thấy mắt cá chân đột nhiên đau nhức, thân mình mất cân bằng nghiêng sang một bên. Trong tiếng hét chói tai hoảng loạn, nàng ta ngã nhào trước mắt mọi người.
Mà Sở Dịch lúc này ngang nhiên rút cái chân vừa mới quét qua gạt chân nàng ta, không hề có chút che đậy nào. Thậm chí lúc đi quan cô công chúa người Hồ kia hắn còn dẫm nàng ta một cái.
Cơ lão thái gia xem đến đây thì nhịn không được bật cười ra tiếng. Ánh mắt Triệu Nhạc Quân đang nhìn chằm chằm phía trước cũng không nhịn được hơi chuyển sang, miệng nhếch nhếch lên.
Đám người Hồ ở đó lập tức sững lại. Nạp thì há miệng đứng ngẩn ra, hắn không ngờ một nam nhân như Sở Dịch lại không chút thương hương tiếc ngọc như thế!
Cái này…… Đúng là đồ mãng phu không hiểu phong tình!
Một lúc sau Nạp mới phản ứng lại, vội cho người đến nâng công chúa đang ngã trêи đất dậy.
Lúc này Sở Dịch đã trở lại ghế, duỗi tay đỡ Triệu Nhạc Quân dậy, không nói một lời đã mang nàng rời đi. Sứ giả Bắc Hồ nhìn thấy một màn vừa rồi thì lúc này mới hoàn hồn. Hắn ta bỗng nhiên vỗ bàn hô: “Các ngươi khinh người quá đáng!”
Binh lính người Hồ lập tức rút đao.
Cơ lão thái gia ném chén rượu trong tay xuống đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm tên sứ giả kia. Tên sứ giả Bắc Hồ bị ánh nhìn sắc bén của ông lão làm cho sợ run lên. Đối phương không nói một chữ nào nhưng đã khiến hắn không dám nói gì nữa, thậm chí lưng còn đổ mồ hôi lạnh.
…… Nơi này là Thượng Quận, đằng sau còn có hai mươi vạn binh mã. Cho dù Triệu Quốc có khinh người thì bọn họ cũng chẳng thể nói gì.
Hiện thực khiến sứ giả Bắc Hồ ngã ngồi xuống ghế của mình, Nạp thì vội đứng ra hòa giải. Cơ lão thái gia phất tay áo bỏ đi.
Giờ khắc này Nạp cũng không nhịn được quay đầu hung tợn mắng tên sứ giả kia: “Ngươi thế mà lại mang theo công chúa đến, còn không biết nói với ta một tiếng! Hiện giờ công chúa tự rước lấy nhục không nói, chỉ sợ còn đắc tội trưởng công chúa Triệu Quốc. Sở Dịch là hôn phu của nàng ta đó! Chuyện nghị hòa ngươi tự đi mà nói với bọn họ, nếu không thì chờ bọn họ liên hợp với Đàn Nhị tấn công đi!”
Dứt lời hắn đá ngã cái bàn, nghênh ngang rời đi.
Yến tiệc mà người Hồ đặc biệt chuẩn bị lúc này hỗn loạn vô cùng. Sở Dịch lôi kéo Triệu Nhạc Quân rời xa nơi phiền hà kia đi thẳng về doanh trướng của nàng. Lúc đi ngang qua tường thành cao ngất kia, hắn rốt cuộc kìm nén không được xúc động từ nội tâm mà kéo nàng dựa vào tường đá, triền môn hôn.
Hành động của hắn đột ngột khiến người ta không kịp trở tay. Sau lưng Triệu Nhạc Quân là tường thành cứng rắn, trước người là vòm ngực rắn chắc của hắn. Cả người nàng bị ép trong không gian chật hẹp nên không thể né tránh.
Sở Dịch dán lên khóe miệng nàng giống như nắng hạn gặp mưa rào. Trong lúc dây dưa hắn lẩm bẩm: “Ta thật sự là dũng sĩ của nàng sao?”
Môi nàng nhẹ run lên, có một từ ngữ tinh tế tràn ra khỏi miệng nàng khiến Sở Dịch nhếch miệng. Sau đó hắn lập tức trở thành chiến sĩ anh dũng, một mình một ngựa, dùng một tấm chân tình mà công thành đoạt đất.
Trong khí thế rào rạt của hắn, nàng chậm rãi nhắm mắt. Bên tai nàng không biết là tiếng ai thở hỗn loạn, tim nàng cũng đập nhanh, trong đầu miên mang suy nghĩ: Kỳ thật khi hắn tìm được nàng ở phong hỏa đài thì nàng đã sớm coi hắn là dũng sĩ của mình.
Nhưng hắn thường khiến người ta bực đến không muốn thừa nhận.
***
Từ sau yến hội của Bắc Hồ, Tạ Tinh phát hiện tâm tình của nghĩa huynh cực kỳ tốt. Không đúng, phải nói là phi thường tốt. Tốt đến nỗi hắn tinh thần sáng láng biến việc thao luyện của cả quân doanh trong một ngày từ một lần lên hai lần khiến bọn họ mệt lử. Nhưng hắn vẫn còn tinh lực kéo đám phó tướng lăn lộn thêm vài vòng khiến ai nhìn thấy hắn cũng muốn đi đường vòng.
Nhưng cái kẻ bị ghét bỏ kia lại không có chút tự giác nào, cả ngày tiếp tục lăn lộn.
Ngày hôm nay, Tạ Tinh lại bị nghĩa huynh lăn lộn một hồi. Lúc này hắn đang nằm sấp trêи đất mà thở dốc, nhìn những ngọn cỏ xanh non đang mọc lên, ai oán hỏi: “A huynh. lúc nào huynh về Lạc Thành?”
Sở Dịch dùng một tay xách hắn lên, sau đó bay ra tư thế ý bảo tiếp tục thao luyện: “Còn mấy ngày nữa, để Bắc Hồ giao ngựa cho Cơ gia đã.”
Sau yến hội, tên sứ giả vênh váo tự đắc của Bắc Hồ ngoan ngoãn như con chó con, Nạp cũng thức thời cấp ngựa giống cho Cơ gia. Hiện giờ chỉ chờ Bắc Hồ phái Vương Tử và ngựa đến là bọn họ có thể khởi hành về Lạc Thành.
Tạ Tinh nghe nói thế thì tiếp tục ăn vạ trêи đất. Sở Dịch túm vài lần nhưng hắn vẫn kiên trì nằm đó không chịu đứng lên, chỉ kêu rêи thảm thiết.
Đúng lúc này có một binh lính tới giúp hắn thoát khỏi cực hình. Tên lính kia chào hỏi hai người sau đó bẩm báo: “Tướng quân, trưởng công chúa đến.”
Sở Dịch lập tức nhặt trung y trêи đất, vỗ vỗ bụi sau đó bước nhanh đến doanh trướng/
Triệu Nhạc Quân đợi một lát thì nghe thấy phía sau có động tĩnh. Nàng quay người lại thì thấy trêи người hắn chỉ mặc trung y, đai lưng cũng không cài khiến bộ ngực cường tráng lộ ra.
Nàng hơi cứng lại thì hắn đã tiến lên, vươn tay lấy một cái cốc ở trêи bàn cạnh nàng, rót một ly nước cho mình. Sau đó hắn mới điều chỉnh hơi thở hỏi: “Sao nàng lại đến đây.”
“Ngươi mặc quần áo tử tế đi rồi nói chuyện.” Nàng ngước mắt, không nhìn bộ dạng quần áo không chỉnh của hắn.
Sở Dịch cúi đầu nhìn cổ áo đang mở rộng của mình. Hắn đột nhiên duỗi tay ôm eo nàng, ôm nàng vào lòng. Môi hắn chạm lên tai nàng nói: “Cũng đâu phải nàng chưa nhìn thấy.” Giọng hắn mang theo vài phần kiều diễm. Hắn còn mặt dày kéo tay nàng ấn lên ngực mình.
Lần trước sau khi hôn nàng, hai người chưa từng gặp mặt, cũng không có cơ hội nói chuyện một mình. Không phải có Cơ lão gia thì là Cơ Thượng Lễ.
Hắn nhớ nàng đến cào tim cào phổi, hiện tại có cơ hội nên chỉ muốn làm sao sửa chữa lại tình cảm giữa hai người.
Lòng bàn tay Triệu Nhạc Quân nóng bỏng, một khắc sau nàng đã nhấc chân dẫm lên chân hắn hung hăng nghiến. Hắn bị đau thì lập tức rụt tay về, còn nàng thì nhàn nhạt nói: “Cả người đều là mồ hôi, thật thối.”
Sở Dịch: “……”
Ngượng ngùng mặc áo vào, hắn còn đi lấy một thân áo ngắn bằng vải thô để mặc vào. Triệu Nhạc Quân thấy hắn bày ra bộ dáng đắc ý vênh váo thì đưa cuốn dư đồ để trêи bàn cho hắn.
“Đây là bản đồ địa hình bên trong Quan Thành, ta vẽ lại theo lời kể của tù binh người Hồ. Có lẽ có chỗ còn chưa chuẩn, ngươi xem lại xem thế nào. Ngươi cầm nó để chuẩn bị bố phòng xung quanh, nếu có chỗ nào không hợp thì ta sẽ lại bổ sung.”
Sở Dịch tiếp nhận bản đồ, trong lòng ẩn ẩn thấy được nàng còn có chuyện khác muốn nói.
Quả nhiên lúc này nàng lên tiếng: “Chiều nay ta sẽ xuất phát về Lạc Thành.”
Thần sắc hắn cứng lại hỏi: “Sao đột ngột như vậy?”
“Vì vẽ bản đồ này mà ta đã trì hoãn hai ngày. Lúc này hai bộ người Hồ đã nghị hòa, ta ở lại cũng không có ý nghĩa, vẫn nên về thì hơn.”
Sở Dịch suy tư một lát rồi hỏi: “Nàng không thể chờ sao?”
Nàng lắc đầu, kiên định nói: “Không đợi.”
Dứt lời nàng lại nghĩ đến chuyện khác.
“Cơ gia quân hiện tại không thể đổ được, nhưng ông ngoại ta đã lớn tuổi, A Lễ lại còn nhỏ. Sau khi ta về Lạc Thành sau, làm phiền ngươi phái người để ý, nếu Nhị Lang không về Lạc Thành thì ngươi nói với hắn một tiếng.”
Sở Dịch lẳng lặng nghe nàng nói xong thì trầm giọng hỏi: “Ngoài cái này nàng còn gì muốn nói với ta không?”
Hắn đang ám chỉ nàng có gì nói với riêng hắn không. Triệu Nhạc Quân nghe hiểu vì thế nàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt hơi lập lòe của hắn, như suy nghĩ gì đó.
Hắn thấy bộ dạng này của nàng thì không tránh được nhíu mày. Những lời muốn nói với hắn mà nàng còn phải suy nghĩ sao? Vậy có thể thấy được nàng vốn không có gì muốn nói với hắn.
Sắc mặt hắn chậm rãi nghiêm túc, Triệu Nhạc Quân thì nhấp nhấp môi, rốt cuộc mở miệng: “Sở Dịch, theo lời ngươi thì ngươi cũng chẳng thể lựa chọn xuất thân, ta cũng chưa bao giờ để ý đến điều này hay ghét bỏ gì. Chỉ hy vọng sau này chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau, ta…… Ở Lạc Thành chờ ngươi.”