Già Thiên

Chương 405: Tam công Tử Sơn



Tiếng chuông vang lên aột rửa tâm linh người ta. Trong ngoài Thần Thành đầu tiên im lặng, sau đó bộc phát ra tiếng rầm rĩ động trời.

- Thành công hay thất bại rồi?

- Kết quả thế nào?

Đây là đáp án mà tất cả mọi người đều muốn biết. Vô Thủy Đại đế chấn động cổ kim, thừa kế của hắn tác động tới tất cả mọi người.

Đây là ảnh hưởng của một người, ngay cả sau khi đã mất đi nhiều năm nhưng một khi có tin tức của hắn thì cũng có thể áp đảo tất cả những thứ khác, trở thành tiêu điểm duy nhất.

Cho là vừa rồi mọi người tận mắt nhìn thấy Vương tộc thái cổ được cắt ra cũng không thể so với tin tức về hắn.

- Tử Sơn được mở ra rồi sao?

- Bí mật của Đại đế cổ có hiện ra không?

Lúc này tất cả mọi người đều khẩn trương và chờ mong. đều muốn biết kết quả.

Mà khẩn trương nhất chính là đám người của Thánh địa. Bọn họ sợ nghe phải tin dữ. Trên thực tế trong lòng rất nhiều người đã cảm thấy bất an.

bởi vì chỉ có thời điểm gặp nguy cơ thì các Thánh chủ mới có thể vội vàng đưa Thạch Lệnh tới Thần Thành. Nếu như thật sự mở được Tử Sơn, chiếm được thừa kế thì hẳn sẽ không phải vội vàng như vậy.

- Chẳng lẽ thất bại rồi?

- Chẳng lẽ Thánh Chủ cũng mất mạng?

Rất nhiều con cháu của Thánh địa đều lo lắng, sợ rằng tin tức không tốt sẽ truyền ra. Nếu Thánh Chủ mất mạng thì đúng là tai ách quá lớn rồi.

giờ khắc này các Thánh tử và Thánh nữ đều khẩn trương. Nếu môn phái của mình mất đi Thánh Chủ thì thực sự sẽ ảnh hưởng tới địa vị hiện nay của bọn họ.

Nửa canh giờ sau tin tức mới truyền ra khiến Thần Thành chấn động.

Chư tử bách giáo của Trung Châu và Thánh địa Đỏng Hoang liên thủ, vận dụng năm vũ khí Cực Đạo, vượt qua dự đoán của mọi người là bốn kiện như trước.

Hằng Vũ Lô của Khương gia, Hư Không Kính của Cơ gia, Diêu Quang Long Văn đỉnh, tam địa vũ khí Cực Đạo đồng thời xuất thế, cộng thêm hai kiện của Trung Châu, có thể nói là rung chuyển thiên hạ.

ngay cả vào thời điểm tối tăm nhất của Nhân tộc, trên mặt đất máu chảy thành sông, thi cốt thành núi thì số lượng vũ khí Cực Đạo được vận dụng cũng không vượt qua được lần này.

Năm kiện vũ khí Cực Đạo đều xuất thế, uy thế này quả thực không thể tưởng tượng nổi, đủ để đánh xuyên thiên địa, làm cạn khô đại dương mênh mông, đập nát non sông, căn bản không có gì có thể ngăn cản nổi.

Nhưng tin tức truyền về lại khiến mọi người nghẹn họng nhìn trân trối. Tử Sơn không bị đánh thành đất bằng. Nó vẫn đứng sừng sững ở đó.

Lần này năm kiện vũ khí Cực Đạo tế ra đích xác mở ra được Tử Sơn, mọi người có thể tiến vào nhưng lại khiến Vô Thủy Chung chấn động càng to.

Nếu không phải tránh trong vũ khí Cực Đạo thì tất cả mọi người đều đã trở thành tro bụi, không ai có thể may mắn tồn tại được nữa.

Một vị Thánh Chủ nói quả thực hoài nghi có một vị Đại đế khống chế Vô Thủy Chung, nếu không thì cũng không thể áp chế cả năm kiện vũ khí Cực Đạo như vậy được.

- Chuyện này là thật chăng?

Tin tức này truyền ra khiến tất cả mọi người đều kinh sợ.

Năm kiện vũ khí Cực Đạo hợp cùng một chỗ lại vẫn bị Vô Thủy Chung áp chế, nghe thấy quả rợn người.

- Chẳng lẽ lần này lại thất bại sao?

Trong lòng mọi người đều chấn động. Nếu lần này thất bại thì chỉ sợ muốn lấy được thừa kế của Vô Thủy Đại đế sẽ cần không biết bao nhiêu năm nữa. Có lẽ chỉ có một vị Đại đế mới sinh ra mới có thể đi vào mà lấy được kinh thư vô thượng này.

- Còn chưa chắc đã thất bại...

Các Đại Thánh chủ bị thương lui lại, tuy rằng hành động từ đó cũng không ngưng hẳn nhưng lại giao cho một số lão già tuổi thọ sắp hết.

Các Thái thượng trưởng lão đều ẩn tu, nhiều nhất chỉ còn mấy năm tuổi thọ nhưng thực lực lại rất cường đại, thậm chí một số người còn có thể so được với Thánh Chủ. Bọn họ khống chế vũ khí Cực Đạo tiến vào bên trong Tử Sơn, tiến hành lần độ sức cuối cùng.

Nếu thành công sẽ có đại cơ duyên, nếu thất bại thì bọn họ nhất định trở thành tro bụi.

- Chẳng lẽ không sợ bị mất vũ khí Cực Đạo ở bên trong Tử Sơn sao?

- Các Thánh địa đã chuẩn bị cẩn thận rồi, đảm bảo có thể gọi vũ khí Cực Đạo trở về.

Chư tử bách giáo của Trung Châu và các đại Thánh địa của Đông Hoang đều sắp xếp gần như giống nhau, nhân vật thống lĩnh rời đi, giao lại cho những lão nhân sắp hết tuổi thọ, đương nhiên tất cả đều tự nguyện.

- Tin rằng sẽ có kết quả nhanh thôi...

Tất cả người của Thánh địa đều chờ mong. ngày đó nhất định sẽ khó có thể yên lặng. Bọn họ đang chờ đợi một tin tức long trời lở đất.

Cuộc tiến công vào Tử Sơn vẫn đang được tiến hành. Ai cũng không thể ngờ nổi lại có kết quả thế này. Mỗi thế lực lớn đều muốn có thu hoạch, không ngờ lại hoàn toàn không đạt được thứ gì.

Vấn đề nghi vấn lớn nhất của mọi người chính là lực lượng nào khống chế Vô Thủy Chung. Nó chẳng lẽ lại tự mình tạo ra sóng âm khủng bố thế được sao? Chuyện này dường như có chút không đúng. Dù sao nó cũng áp đảo cả năm kiện vũ khí Cực Đạo khác.

Thần Thành ồn ào huyên náo, rất lâu sau mới có thể bình tĩnh trở lại được.

Mọi người tin rằng nếu không có gì ngoài ý muốn thì hôm nay sẽ có tin tức từ Tử Sơn truyền ra. Lần tấn công Tử Sơn thứ ba thành hay bại đều cần có kết quả.

Thạch phường của Cơ gia, đại đa số người tới cũng chưa rời đi, muốn biết chuyện sóng gió ở Tử Sơn. cùng muốn biết đại chiến đổ thạch hạ màn thế nào.

Ô ô...

Tiếng khóc lớn thương tâm vang lên, non nớt mà bi thảm. Thần Tàm tỉnh lại từ hôn mê, đôi mắt to giàn dụa nước mắt liên tục rơi xuống.

Nó kêu nha nha. không ngừng tìm kiếm gì đó trong thạch viên, khi thấy nữ tử bị phong trong Nguyên kia liền không ngừng khóc thương tâm.

- Tiểu ngoan đừng khóc...

Tiểu ni cô áo trắng dịu dàng khuyên nhủ.

Cơ Tử nguyệt cũng an ủi, lấy ra mấy viên Thần Nguyên như hạt đậu đưa tới miệng nói, nhẹ nhàng nói cho nó biết đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu tinh linh màu vàng không để ý tới Thần Nguyên mà vừa nức nở vừa nghe. hai mắt mơ hồ nước mắt. miệng thì thào khẽ gọi tên nữ tử kia. Đó là tiếng nói từ thái cổ, không ai hiểu nổi.

Bên kia sự thương tâm của Diệp Phàm cũng không thua gì Thần Tàm. Nhiều Thần Nguyên như vậy đều bị con khỉ lấy mất, trái tim hắn như nhỏ máu.

- con khỉ kia, ta không để yên cho ngươi đâu.

- con khỉ kia, ngươi nợ ta nhiều lắm rồi đó.

- con khỉ kia, ngươi đã kết nhân quả rất lớn với ta rồi.

Hắn đúng là vô cùng bại hoại, có thể dùng Thần Nguyên bao phủ thân thể, được gọi là bảo tàng kinh thế, có giá trị vô cùng lớn chứ không hề nghi ngờ gì nữa.

Đồng thời hắn cũng hơi nghi hoặc, vì sao khi đối mặt với Đấu Chiến Thánh Viên thì máu trong cơ thể hắn lại gia tốc? Chẳng lẽ giống như đối mặt với Thần thể, có cảm ứng kỳ diệu sao?

Hay có thể nói là Cửu Chuyển Thiên công của Đấu Chiến Thánh Viên có lực hấp dẫn khó hiểu đối với Thánh thể? Thậm chí hắn nhĩ tới bí quyết chữ Đấu trong Cực Bắc, chẳng lẽ tồn tại quan hệ gì sao?

Lý Hắc Thủy cũng nổi giận nhưng lại có cảm giác muốn bật cười nói:

- ngươi suốt ngày lừa người khác, hôm nay lại bị một con khỉ lừa thảm thế. con khỉ khốn kiếp đó không phải thứ gì tốt. đúng là nên kiếm một cái vòng cổ bằng sắt khóa nó lại.

Đám người Nam Cung Kỳ đi tới chỉ mặt Diệp Phàm, trên mặt một theo nụ cười lạnh.

Diệp Phàm đang tức giận bừng bừng liền mắng:

- ngươi chỉ ta làm cái gì?

- con khỉ ngươi cắt ra kia đoạt cả Thần Tàng kinh thế của lão phu. thần nữ. hung binh, cả một khối Thần Nguyên lớn như vậy...giờ chẳng còn cái gì, ngươi có đền nổi không?

Nam Cung Kỳ chất vấn.

Lý Hắc Thủy nghe vậy cũng nổi nóng mắng:

- Chúng ta cắt ra được con khỉ kia thì đã thắng đại chiến đổ thạch này, nói gì cũng là tổn thất của chúng ta, có quan hệ gì với ngươi?

- Hắc tiểu tử ngươi biết cái gì. Các ngươi tuy rằng cắt ra một con khỉ nhưng ta cũng cắt ra thần nữ, lại còn có một thanh hung binh tuyệt thế, giá trị lớn hơn.

Giọng nói của Nam Cung Kỳ vô cùng lạnh lùng.

- Rầm.

Diệp Phàm đá văng mảnh nhỏ của Tiên Phần, cắt ra một khối Thần Nguyên to bằng đầu người. Đây là một mảnh của Tiên Phần còn lưu lại nhưng cũng giá trị tới năm mươi vạn cân Nguyên tinh thuần.

Đây đúng là đại hạnh trong bất hạnh, cuối cũng không có mất công không mở ra Tiên Phần. Điều này khiến hắn được an ủi chút ít.

- Cổ Trùng Thần Nguyên, hạt giống Kỳ Lân. còn cả khối Thần Nguyên này đều là của chúng ta.

Một vài tên đệ tử trẻ tuổi của thế gia Nguyên Thuật cổ xưa tiến tới định cướp đoạt.

Lý Hắc Thủy dựng đứng mày nói:

- Các ngươi có biết xấu hổ hay không, không ngờ còn muốn cướp kỳ trân của chúng ta? Không nói cắt ra con khỉ, chỉ hạt giống Kỳ Lân này đã là vô giá. quý hơn nhiều so với mấy thứ của các ngươi.

Khóe miệng Nam Cung Kỳ mang theo một tia cười lạnh, cùng với ba vị lão nhân khác đi tới bên cạnh nói:

- Đúng thực là các ngươi thua, phải giao tất cả kỳ trân cho chúng ta.

Diệp Phàm bình tĩnh nhìn hắn nói:

- Kỳ trân ta cắt ra giá cao hơn của các ngươi.

- Kém xa. lão hủ cắt ra Thần Tàng. quý báu hơn so với các ngươi nhiều.

Nam Cung Kỳ chấp tay sau lưng, liên tục lắc đầu.

- Các ngươi tuy rằng cắt được kỳ trân cái thế nhưng so với Nam Cung gia gia vẫn còn kém xa.

Một vài đệ tử của thế gia Nguyên Thuật cổ đều mở miệng phụ họa. trên mặt một theo nụ cười lạnh.

- Quyết đấu Nguyên Thuật các ngươi thua lại Long Tiêu Diêu muốn nhận à?

- Nguyên Thuật không địch lại được Nam Cung gia gia. chẳng lẽ định chạy làng?

Lý Hắc Thủy nghe vậy giận quá hóa cười, nói:

- Trợn mắt nói dối, đổi trắng thay đen. Các ngươi lấy cái gì mà so với chúng ta? Chúng ta cắt ra Vương tộc thái cổ còn sống, các ngươi so được sao?

- Các ngươi tuy rằng cắt được một con khỉ nhưng chúng ta cũng cắt được thần nữ. còn hơn các ngươi một thanh hung binh tuyệt thế, các ngươi so được à?

người của thế gia Nguyên Thuật thái cổ hỏi, cười lạnh liên tục.

Hầu hết mọi người đều chưa rời đi mà xông tới, tranh luận ầm ĩ.

Diệp Phàm nói:

- Các ngươi đừng có tránh nặng tìm nhẹ. Ta cắt được Đấu Chiến Thánh Viên còn sống, các ngươi cắt được thần nữ có sinh mệnh sao?

Một đệ tử tuổi còn trẻ của thế gia Nguyên Thuật cổ cười nhạo:

- Đấu Chiến Thánh Viên có giá trị gì, chỉ là một con hung vật mà thôi, làm sao so được với cổ mâu kia, tuyệt đối là một trong những báu vật chỉ dưới vũ khí Cực Đạo.

- Đúng vậy. Một con khỉ thì có ích lợi gì, chỉ biết sinh mầm tai họa. Nhận thua rồi mau giao hạt giống Kỳ Lân ra đây.

Một đệ tử khác cười lạnh nói.

Lý Hắc Thủy nổi giận bừng bừng nói:

- Các ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, đổi trắng thay đen. rõ ràng thua mà lại còn càn quấy, mơ tưởng hạt giống Kỳ Lân của chúng ta. không sợ thiên lôi đánh sao?

- Đấu Chiến Thánh Viên là Vương tộc thái cổ, thành tựu tương lai có thể sánh với Đại đế, nếu hiện giờ thu phục được thì ngươi nói nó giá bao nhiêu?

Diệp Phàm lạnh lùng nói. Hắn cũng nổi giận rồi. Thế gia Nguyên Thuật cổ đã không chịu nhận thua còn muốn đoạt kỳ trân của hắn.

- Ai có thể thu phục nó? Ngay cả Đại Năng cũng không có cách nào. Nó căn bản vô dụng, chỉ có thể xem như hung thú. không có giá trị gì.

Nam Cung Kỳ tự mình nói bừa.

- Ta tôn ngươi một tiếng tông sư, ngươi lại hành động thấp hèn như vậy, lời như thế cũng nói ra được sao?

Diệp Phàm cười lạnh nói:

- Thân là tông sư Nguyên Thuật lại không biết giá trị của Vương tộc thái cổ à?

Lý Hắc Thủy nói với những người chung quanh:

- Mọi người tới phân xử xem. bọn họ có phải là khinh người quá đáng hay không?

giờ phút này một đám lão nhân chưa rời đi. Bọn họ cũng rất muốn có Cổ Trùng Thần Nguyên và hạt giống Kỳ Lân. đều muốn thu lấy để kéo dài mạng sống. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

An Diệu Y, Từ Hằng, Kim Xích Tiêu và các Thánh tử, Thánh nữ cũng không rời đi, vây lại xem xét.

Thật ra rất nhiều người đều không yên lòng, bởi vì có lẽ hai canh giờ nữa sẽ có kết quả cuối cùng của lần tấn công Tử Sơn.

- lão hủ cảm thấy Thần Tàng do Nam Cung lão huynh cắt ra mới là vô giá.

Thái thượng trưởng lão Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt Cung tiến lên. trên mặt mang theo nụ cười chế nhạo nhìn lướt qua Diệp Phàm...

-o0o-

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.