Ngụy Triêm Y nằm ở trong lòng anh làm màu khóc lóc một hồi, cô có cảm giác gần đây mình giống như Mạnh Khương Nữ* chuyển thế vậy, trừ khóc ra chỉ biết khóc, đừng nói là tường thành bị cô khóc cho đổ, ngay cả sông Hoàng Hàng cũng bị cô khóc tới múc lũ lụt luôn rồi.
*Mạnh Khương Nữ: Hay Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành. (Nguồn: Wikipedia)
Cô khóc một lúc lâu, lại phải tốn sức hồi phục tinh thần.
Sau này cô phải ở lại tòa biệt thự này, vậy sau khi xong việc thì trốn khỏi đây kiểu gì? Làm cách nào để điều tra chân tướng? Lại làm thế nào mà hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ khiến Úc Thanh trả giá, phải si tình yêu cô điên cuồng khóc hu hu đây?
Sao mà lắm việc thế không biết!
Câu nói vừa rồi của Úc Thanh có thể nói là quá bạc tình bạc ý, nhưng mà tuy anh nói như thế, nhưng lại đối xử với cô vô cùng dịu dàng, cực kỳ có kiên nhẫn vuốt ve sợi tóc của cô, câu môi cười nhạt: “Muốn cái gì anh đều cho em, em còn khóc cái gì chứ?”
“Thật sự đều cho tôi sao?” Cô từ trong ngực anh ngẩng đầu lên.
Tuy cô vẫn luôn khóc, nhưng tâm lý thì luôn xót xa cho cái nhan sắc trời ban của mình, đôi mắt không sưng, chỉ có chút hồng, da cô trắng, tóc đen dài như tơ lụa, mềm mềm mại mại nhìn anh, đáng thương tới mức làm người ta tan nát cõi lòng.
Trước kia khi còn là đại tiểu thư nhà họ Nguỵ cho tới tận bây giờ, Ngụy Triêm Y đều là cái tính kiêu căng ngạo mạn cứng đầu vô cùng, ngứa mắt nhất chính là đám con gái yếu đuối lại còn suốt ngày khóc lóc, nhưng mà bây giờ cô lại có suy nghĩ khác.
Từ xưa tới nay, nào có mỹ nhân nổi tiếng nào mà không phải là yếu đuối như liễu, nhu nhược tới nỗi cái gáo cũng xách không nổi chứ? Nào có mỹ nhân nào giống như cô, có thể dùng ngực đập đá như mấy gã đàn ông to con ngoài kia?
Không có!
Chẳng có một ai cả!
Cho nên, cô gái mềm mại dịu dàng mới là phổ biến nhất!
Cô rũ mắt, yếu đuối nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn thấy anh, anh đi đi!”
Tuy tòa biệt thự này nhất định phải rời đi, nhưng cũng không phải bây giờ, rốt cuộc thì cô vừa mới bị “ép” thỏa hiệp, nào có tâm tình cò kè mặc cả với người đàn ông này? Đương nhiên là phải hận anh thấu xương, ngay cả liếc mắt một cái cũng không muốn mới đúng.
Chờ cô thương tâm mấy ngày, lại chậm rãi đưa ra yêu cầu này với Úc Thanh, lúc đó Úc Thanh thấy cô đã ngoan ngoãn, vậy sẽ càng dễ dàng đồng ý.
Úc Thanh cười ra tiếng.
Anh thật sự thích cười, cười lại chia làm rất nhiều loại, hoặc ôn hòa văn nhã, hoặc là không chút để ý, hoặc là như hiện tại, cười nhẹ trào phúng.
Bàn tay anh vỗ nhẹ lưng cô, lành lạnh liếc sườn mặt cô một cái, trong đôi mắt xinh đẹp của cô luôn không có bóng dáng của anh, thật khiến người ta cảm thấy tức giận.
Tầm mắt Úc Thanh rũ xuống, nhìn cái cổ mảnh khảnh thon dài của cô, chỉ cần anh bóp một cái, không cần nhiều thời gian đã có thể khiến cô tắt thở, vậy sau này cô sẽ không nói ra mấy lời làm anh phiền chán nữa rồi, cũng sẽ không nhìn thấy vẻ mặt cô chán ghét anh nữa.
Anh nâng tay lên.
Ngụy Triêm Y chờ rất lâu cũng không thấy anh trả lời, dời mắt qua, liền thấy trong mắt Úc Thanh hiện lên sự vô tình khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Bàn tay anh tới gần cổ cô, một loại bản năng tránh thoát khỏi nguy hiểm làm cô lùi về sau một bước.
Úc Thanh hơi ngừng lại, bàn tay lại sửa lại nắm lấy gáy cô, đem người ép qua đây, anh thuận thế cúi đầu cắn môi cô, dùng sức mút hôn.
Trong lòng Ngụy Triêm Y chửi bậy một tiếng, vừa đấm vừa đá, muốn đẩy anh ra nhưng không có tác dụng. Cô cắn đầu lưỡi anh, Úc Thanh cũng không có bất cứ động tác thoái nhượng nào, vẫn như cũ đè nặng cô mà hôn.
Có mùi rỉ sắt lan tràn trong miệng hai người, anh lặp đi lặp lại chà đạp đôi môi cô, mút đến mức cô có hơi đau.
Hai chân Ngụy Triêm Y bị kẹp chặt, không có sức mà giãy, hai tay cũng bị anh áp xuống, cũng không thể động.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô bị người ta đối xử như thế.
Cảm thấy cực kỳ khuất nhục.
Cũng không biết là bao lâu, qua một đoạn thời gian rất dài, anh mới buông cô ra.
Nói là hôn, không bằng nói đây là trừng phạt thì đúng hơn.
Anh nhàn nhạt nhìn cô gái trong lòng đang thở hổn hển, lại giống như ban ân lau vết máu bên khóe môi cho cô, đây đều là của anh, là bị cô cắn mà ra.
Đau đương nhiên là đau, nhưng anh không nghĩ tới chỉ cần chạm vào cô là nghiện, không thể nào khắc chế.
Mặt mày Ngụy Triêm Y rất lạnh, đột nhiên túm chặt cổ áo anh, ngửa đầu cắn lên cổ anh, tàn nhẫn dùng sức mà cắn.
Mi Úc Thanh hơi chau, lại không lên tiếng trách cứ, cũng không có đẩy cô ra, ngược lại còn ôm cô, nhẹ nhàng xoa tóc cô.
Rất nuông chiều.
Ngụy Triêm Y tức điên, suýt chút nữa là nổ phổi, một ngoạm này của cô mang theo hận thù cùng chán ghét, tựa như muốn cắn rớt một miếng thịt của anh xuống, kết quả cũng không khác gì mấy, trên cổ anh bắt đầu xuất huyết, máu thịt lẫn lộn như sắp bị cắn rách.
Úc Thanh khàn giọng: “Có thể giận dỗi, có thể khóc lóc sao cũng được, nhưng tốt nhất đừng nói mấy lời như bảo anh cách xa em một chút.”
Ngụy Triêm Y cắn tới mức quai hàm đau nhức, cô buông anh ra, lạnh lẽo liếc miệng vết thương kia một cái, máu thịt kinh người, thật sự rất khó coi, khó coi chết đi được!
Cô ghét bỏ thu mắt lại, Úc Thanh không quản miệng vết thương của mình, lại lau vết máu bên môi cho cô, giọng điệu bình tĩnh: “Nếu còn giận, có thể cắn tiếp.”
“Tôi chê anh tởm!” Mấy lời này không phải giả vờ, cho dù là Ngụy Triêm Y hay là Ngụy – tiểu bạch hoa – Y đi nữa thì giờ phút này cô đều vô cùng chán ghét người đàn ông này.
Đầu ngón tay đang lau máu cho cô của Úc Thanh hơi dừng, không nói một lời mà nhìn cô.
Ngụy Triêm Y phẫn nộ nhìn thẳng anh.
Anh lấy khăn ra lau tay, bình tĩnh rũ mắt, lau xong anh ném khăn đi, cũng đẩy Ngụy Triêm Y đang ngồi trong lòng mình xuống khiến cô ngã dập mông ở trên mặt đất.
Điên à!
Ngụy Triêm Y suýt chút nữa là mắng ra thành tiếng.
Úc Thanh đẩy xe lăn rời đi, cửa đóng lại, bị khóa chặt, sau đó là tiếng nói không mặn không nhạt của anh: “Hai ngày này, để cô ấy nhịn đói.”
Hầu gái vâng dạ một tiếng.
Ngụy Triêm Y: Mẹ kiếp!
Úc Thanh đúng là không phải người.
Đến cầm thú cũng không bằng.
Ban đêm, Ngụy Triêm Y đói đến ngủ không được, cô lăn qua lộn lại trên giường thực sự bực bội, ngoài cửa sổ thổi tới mùi hoa tường vi, càng khiến tâm tình cô trở nên hỏng bét.
Cô lo cho vết thương của Tô Lăng, cũng không biết giờ hắn có ổn không nữa, Mạc Khả và Tô Lăng chắc chắn rất lo lắng muốn liên hệ với cô.
Dạ dày trống rỗng, đói quá.
Cô cuộn tròn thân thể nằm nghiêng ở trên giường, trong lòng thầm chửi Úc Thanh, cũng thầm hối hận những việc làm của bản thân thực sự không đáng giá, công việc lần này quá khó làm, không chỉ bán sắc mà còn phải khiến thân thể chịu đủ tàn phá, mẹ nó bực bội gần chết.
***
Nhà họ Úc đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, nhưng biệt thự cũng không có bởi vì ánh đèn ấm áp mà trở nên có tình người hơn tý nào, nhiều năm qua ở nơi này chỉ có Úc Thanh và người làm ở, bởi vì có Ngụy Triêm Y vào ở mà đã xảy ra rất nhiều thay đổi nhỏ.
Hoa viên trong hậu viện không phải người Úc Thanh tín nhiệm thì không được vào, suy nghĩ của anh rất đơn giản, không cho Ngụy Triêm Y bất kỳ cơ hội nào rời xa anh.
Úc Thanh cũng không có miệt mài theo đuổi xem vì sao bản thân lại phải hao tâm tốn sức như vậy để giữ cô lại bên mình, cho dù chân tướng đã ở đáy lòng nhưng anh cũng cố ý đẩy nó ra.
Như lời anh nói, anh chỉ cần thể xác của cô mà thôi.
Muốn trái tim làm cái gì chứ? Thứ đồ như tình cảm này mông lung lại không bền, không có tác dụng gì, lại chỉ liên lụy tới người khác.
Trong thư phòng chỉ có một chiếc đèn bàn là sáng, một mảnh âm u, anh ngồi trên xe lăn, bóng dáng bị hắt lên trên tường có chút vặn vẹo.
Úc Thanh vuốt ve vòng tay trên cổ tay mình, sờ tới chìa khóa, lại nhớ tới xúc cảm lúc nãy khi hôn Ngụy Triêm Y.
Thân thể của cô, nhiệt độ cơ thể cô, bị cô cắn, cảm giác môi lưỡi cô ở trong miệng mình.
Hô hấp anh dần trầm xuống.
Gõ gõ cái bàn, Triệu Diệu mở cửa tiến vào: “Tiên sinh có dặn dò?”
“Cô ấy có nói gì không?”
“Không có, đèn trên lầu hai đã tắt, hình như cô Ngụy ngủ rồi.”
“Đi qua xem.”
Còn chưa ăn gì đã ngủ, không phải là vừa nằm vừa khóc đó chứ. Úc Thanh có chút phiền muộn, không biết là vì quyết định ban ngày của mình hay là bởi vì Ngụy Triêm Y cố chấp, cũng có thể là do thuộc hạ quá nghe lời, không biết cách tùy cơ ứng biến chút nào cả, anh bảo để cô bị đói, là thật lòng muốn cô bị đói sao?
Anh không ngồi xe lăn, tự mình đứng dậy vội vàng đi về phía phòng cô.
Triệu Diệu kinh ngạc.
Úc Thanh: “Mang đồ ăn lên.”
Mấy hầu gái phụ trách hầu hạ Ngụy Triêm Y thấy anh đi tới, cũng không ngạc nhiên lắm, lập tức mở cửa.
Lầu hai là phòng của Ngụy Triêm Y, Úc Thanh nhìn người đang nằm trên giường, cô ôm bụng co thành một cục, chăn cũng không đắp, bóng dáng gầy yếu nhỏ nhắn, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Úc Thanh đứng ở mép giường nhìn cô trong chốc lát.
Bóng ma bao trùm lên người cô, Ngụy Triêm Y vốn ngủ không sâu, chậm rãi mở mắt ra, lúc nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở mép giường thì bị dọa cho bật dậy, thiếu chút nữa là thốt ra một câu chửi bậy.
Úc Thanh thu hết dáng vẻ hoảng sợ của cô vào trong mắt.
Triệu Diệu mang ghế tới cho anh, anh không ngồi, nhìn cô: “Có đói không?”
Ngụy Triêm Y quay đầu không thèm để ý tới anh, tiếp tục ngủ.
Lúc này anh mới ngồi xuống, ngồi bên mép giường của cô, cách cô rất gần.
“Dậy ăn chút gì đi.”
“Không ăn.”
“Không giận nữa.”
Ngụy Triêm Y quay đầu lại trừng anh, vết thương trên cổ anh đã được băng bó.
Úc Thanh thấp giọng hỏi: “Muốn cắn?”
Anh bế cô lên, đặt ở trên đùi mình: “Vậy cắn đi, hết giận rồi thì ăn cơm.”
“Anh đừng có như thế, nói ôm là ôm.”
Úc Thanh mân mê ngón tay cô: “Không chỉ ôm, cả người em đều là của anh, anh muốn làm gì thì làm thế đó.”
Ngụy Triêm Y lại muốn phun mấy chữ “đê tiện, vô sỉ, hạ lưu” vào mặt anh, nhưng lời này đã nói với anh vô số lần rồi, lại vì nói quá nhiều nên Úc Thanh đã không còn để tâm tới nó nữa, hơn nữa bây giờ thiết lập nhân vật còn hạn chế không cho cô phát huy, cho dù cô muốn mắng chửi thì cũng chỉ có thể nghẹn khuất dỗi một câu: “Đồ lưu manh!”
Anh cười.
Thanh âm khàn khàn dễ nghe, niết thịt mềm trên vành tai cô.
“Ăn cơm.”
“Không phải cho tôi nhịn đói à?” Cũng không phải lúc nào cũng giả vờ mảnh mai được, cho dù là đóa hoa mềm mại cũng phải có tư cách nổi giận.
Những lời này hỏi rất hay, sau khi hỏi ra xong, Ngụy Triêm Y liền nhanh chóng từ hành vi của anh để đưa ra phán đoán, nửa đêm nửa hôm anh không ngủ được liền mang đồ ăn tới dỗ cô ăn, không phải bị điên thì chính là đang quan tâm cô.
Vốn tưởng là anh chỉ có hứng thú với cô mà thôi, lại không nghĩ tới sẽ thu hoạch được việc ngoài ý muốn này, có phải đó có nghĩa là cô có thể tùy hứng chút không?
Ngụy Triêm Y quyết định thử một chút.
Cô đột nhiên hất đổ bát cơm Úc Thanh đưa lại đây.
Cái bát bị rơi xuống đất, nước canh bên trong đổ ra đất, dưới ánh đèn còn hơi lóe sáng lên, tựa như đang cười nhạo Úc Thanh tự mình đa tình.
Đám hầu gái nhanh chóng nhìn Ngụy Triêm Y, lại nhìn Úc Thanh, anh không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào cô.
Ngụy Triêm Y cũng nhìn anh, trong lòng có hơi khẩn trương, cô chờ mong phản ứng tiếp theo của Úc Thanh, là tức giận, hay là tiếp tục chiều theo cô?
Úc Thanh bảo người chuẩn bị bát khác.
Ngụy Triêm Y nhịn lại sự sung sướng, thế mà lại là vế sau!
Hầu gái dọn sạch cơm trên sàn, anh cầm bát canh mới qua, ngón tay như ngọc cầm thìa thong thả quấy, thanh âm dịu dàng nhàn nhạt: “Giận dỗi như thế nào cũng không thể không ăn.”
Anh đưa đồ ăn tới bên miệng Ngụy Triêm Y: “Há miệng.”
Ngụy Triêm Y cảm thấy con người này của anh cũng thật kỳ lạ, người nói để cô nhịn đói là anh, không cho cô nhịn đói cũng là anh.
Tâm tư thâm trầm khó nắm bắt như vậy, chẳng ai biết rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì.
Có điều cô là thực sự đói, dù tức giận như thế nào cũng không thể để bản thân ấm ức, cô ngoan ngoãn uống ngụm canh anh đút tới, hương vị không tệ.
Cô duỗi tay muốn cầm tự mình ăn.
Úc Thanh: “Anh đút.”
Ngụy Triêm Y:?
“Tôi muốn tự ăn.”
Anh lại múc muỗng thứ hai: “Em biết rõ anh thích người nghe lời.”
“…”
Trong lòng cô yên lặng giơ ngón giữa.
Mà cũng đúng, làm gì có người đàn ông nào không thích phụ nữ nghe lời?
Ngụy Triêm Y nén giận, bị Úc Thanh đút cơm cho ăn xong bữa tối. Ăn xong, cô nằm ở trên giường, đưa lưng về phía anh nhắm mắt làm ngơ.
Úc Thanh nhìn sườn mặt cô, nói với hầu gái: “Ra ngoài đi.”
Ngụy Triêm Y đảo mắt, ngồi dậy: “Sao anh còn chưa đi?”
Anh cởi nút áo: “Anh ngủ với em.”
???
Mẹ nó!
Người đàn ông chết tiệt này muốn ngủ cô ngay bây giờ?
Cô tuyệt đối không muốn dâng lần đầu tiên của mình cho đối tượng tiếp cận khi làm nhiệm vụ đâu nhé, Ngụy Triêm Y vội chui vào trong chăn, dùng chăn trùm kín cơ thể, chỉ lộ ra một cái đầu: “Không cần anh, anh đi đi!”
Anh nhẹ híp mắt: “Anh không thích em bảo anh rời đi.”
Ngụy Triêm Y sắp bị anh phiền chết rồi, cô để bản thân bình tĩnh lại, bây giờ cũng không phải thời điểm chọc anh tức giận, càng không phải lúc giả vờ đáng thương để có được sự đồng tình, chỉ cần không cẩn thận sẽ rất dễ thất bại.
“Anh Úc, tôi cảm thấy chúng ta nên từ từ.” Chỉ có thể thử giảng đạo lý, mặc dù có khả năng là anh sẽ chẳng thèm nghe.
Úc Thanh cười nhẹ: “Triêm Triêm, anh đã kiên nhẫn với em lắm rồi.”
Chờ đợi, thiết kế, giăng lưới, lại thu lưới.
Tất cả đã sắp làm kiên nhẫn của anh hao mòn hết, cũng thiêu đốt cả người anh sôi sục cả lên, còn chờ nữa thì anh sợ mình sẽ điên mất.
Úc Thanh cúi người, thân thể bao trùm lên người cô, Ngụy Triêm Y giãy loạn cả lên.
Đèn bị tắt đi, trong bóng tối truyền tới tiếng cười khẽ từ thanh âm khàn khàn của anh: “Chỉ ôm em ngủ mà thôi, nghĩ cái gì?”
“Không cần anh ôm ngủ.”
“Hình như em cũng không có quyền từ chối đâu.”
Úc Thanh nằm xuống, ôm cô vào lòng, ấn đầu cô để cô nằm lên vai mình, thoải mái than nhẹ một tiếng, rốt cuộc thì cô cũng chỉ thuộc về anh.
Ngụy Triêm Y không chịu nằm yên.
Tiếng nói trầm trầm của Úc Thanh truyền tới: “Trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế này, việc em nên làm nhất là ngoan ngoãn mà nằm, em phải biết rằng, anh là một người đàn ông có nhu cầu bình thường.”
“…”
Mẹ kiếp!
May mắn là ánh đèn đã tắt, nếu không biểu tình ghét bỏ trên mặt cô đã sớm bán đứng cô rồi.
“Anh ôm tôi, tôi ngủ không được.”
Úc Thanh hơi nghiêng người, nhưng ngược lại còn ôm cô kín mít hơn, nhẹ vỗ lưng cô: “Anh dỗ em ngủ.”
Ngụy Triêm Y: “…”
Thứ cô cần là anh ra ngoài chứ không phải là dỗ cô!
“Chúng ta như vậy sẽ bị đồn thổi đó.” Lời này Ngụy Triêm Y nói ra cũng tự cảm thấy buồn cười, cô đã bị Úc Thanh mang về nhà rồi, trên dưới Úc gia chỉ sợ đều biết quan hệ giữa hai người họ, đồn hay không đồn, thật ra cũng chẳng uy hiếp được anh, huống chi Úc Thanh còn sợ đám người đó đồn hay sao?
Tiếng nói của anh lười biếng: “Nếu em sợ bị đồn, anh sẽ làm tất cả mọi người biết em là của anh.”
Ngụy Triêm Y hơi giật mình, đừng nói người này thật lòng thích cô đó chứ? Nhưng làm gì có người đàn ông nào thích người ta mà làm ra mấy chuyện như thế này chứ hả? Chắc là anh chỉ coi cô thành vật sở hữu, một thứ đồ chơi mới mẻ mà thôi.
Lần đầu tiên cô bị người khác phái ôm như vậy, toàn thân đều cảm thấy không thoải mái, nhiệt độ cơ thể của Úc Thanh lại thấp, cô càng thêm khó chịu, nghẹn tới nửa đêm, Úc Thanh giống như đã ngủ rồi, cô lại thử bò ra khỏi ngực anh, nhưng mới vừa dứt ra được một đoạn, eo đã bị một cánh tay mạnh mẽ túm trở về.
“Đi đâu?” Giọng anh âm u nói.
“Người anh lạnh quá, tôi khó chịu.”
Úc Thanh không nói chuyện, qua vài phút, anh đột nhiên đứng dậy đi phòng tắm. Ngụy Triêm Y cảm thấy có chút kỳ quái, nửa tiếng sau mới thấy anh quay lại, lại nằm xuống.
“Mới tắm nước ấm, không lạnh.”
Anh giải thích xong thì lại ôm lấy cô: “Bây giờ có thể ngoan ngoãn ngủ rồi?”
Quả nhiên là ấm hơn lúc nãy nhiều, nhưng này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là bị anh ôm có được không.
Úc Thanh đương nhiên là biết chút tâm tư nhỏ của cô, xoa xoa cái ót của cô: “Không phải anh nói rồi sao, có chết cũng sẽ mang em theo, cho nên sau này nên làm quen với việc ở bên anh đi.”
“…”
Mẹ nhà anh!
Muốn chết thì chết một mình đi, còn lâu cô mới chôn cùng!
Trong lòng hùng hùng hổ hổ cả đêm không ngủ được, cô đã thiết kế rất nhiều cách chết cực kỳ tàn nhẫn cho Úc Thanh, lại ở trong lòng mắng chửi anh một lúc lâu, rốt cuộc cũng có thể thoáng an ủi tâm tình hỏng bét của bản thân.
***
Úc Thanh dậy rất sớm, đang thắt cà vạt, anh quay đầu nhìn cô một cái: “Có thể ngủ tiếp một lúc.”
Ngụy Triêm Y muốn mắng anh, thằng nhãi mặt người dạ thú này còn thật sự cho rằng cô là vợ anh hả!
Hầu gái đã sớm chuẩn bị sẵn quần áo cho anh, trong phòng tắm còn có đồ của anh, Ngụy Triêm Y nhìn tình hình này, xem ra anh là tính toán ở lại trong phòng cô rồi.
Trong lòng cô cảm thấy phiền, liền nằm xuống nhắm mắt không muốn phản ứng lại anh, Úc Thanh cười khẽ, mặc xong âu phục của mình.
Anh mở cửa sổ ra, không khí tươi mát tràn vào, sắp nhập thu rồi, có chút lạnh, anh cúi đầu nhìn nửa cái đầu thò ra khỏi chăn của cô.
“Triêm Triêm, anh đi đây, bữa sáng em tự ăn nhé.”
Trong lòng Ngụy Triêm Y nói: Cút mau đi.
Nhưng ngoài miệng lại không nói gì.
Giường đột nhiên hãm xuống, hương vị trầm hương nồng đậm tới gần, gối đầu của cô cũng bị người đè lại, tay anh chống bên trên, người áp xuống nói: “Anh sẽ về trễ, không hôn một cái sao?”
Ngụy Triêm Y thật sự là nhịn không nổi.
Tên chó này sao lại giống như vợ chồng mới cưới vậy?
Cô xốc chăn lên, phẫn uất nói: “Úc tổng!”
Anh nhìn cô chăm chú: “Ừ?”
Nhìn tới mức trong lòng Ngụy Triêm Y xù lông.
Khí thế cô yếu đi, rúc trong chăn nhỏ giọng nói: “Đây là chuyện chỉ có những người yêu nhau mới làm.”
Ý nói là, bọn họ còn không phải người yêu đâu.
Úc Thanh nhéo má cô, nộn mềm ngọt ngào.
“Ai nói không phải?”
Ngụy Triêm Y ngẩn ra, không phải coi cô là sủng vật sao? Không phải nói không cần trái tim của cô sao?
Người đàn ông thân cao chân dài đi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa nói với người hầu cái gì đó, tuy Ngụy Triêm Y không chú ý nghe, nhưng ý tứ đại khái là bảo người hầu chăm sóc cô thật tốt.
Cô nằm trên giường tới 7 giờ rưỡi, người hầu mang bữa sáng vào cho cô, còn muốn hầu hạ cô rửa mặt, Ngụy Triêm Y đương nhiên là từ chối, cái đãi ngộ cho em bé to xác này cô không chấp nhận nổi, tự mình đánh răng rửa mặt xong liền ngồi xuống bàn ăn.
Người hầu lui xuống một bên.
Ngụy Triêm Y nhìn người phụ nữ lớn tuổi kia, sau khi uống sữa bò xong thì làm như lơ đãng hỏi: “Dì tên gì thế?”
“Tiểu thư gọi tôi dì Triệu là được.”
“Họ Triệu sao?” Cô nhớ vệ sĩ bên cạnh Úc Thanh là Triệu Diệu cũng họ Triệu, “Dì với Triệu Diệu là họ hàng sao?”
Dì Triệu: “Nó là con trai tôi.”
Thật đúng là người một nhà, khó trách được phái tới chăm sóc cô, xem ra là người Úc Thanh rất tin tưởng, chắc là cũng biết tình huống thân thể anh ta chứ nhỉ?
Ngụy Triêm Y gật đầu, cũng không có hỏi nhiều, sau khi dùng bữa xong, hai cô hầu gái phía sau dì Triệu tiến lên thu dọn lau bàn, bưng mâm đồ ăn ra ngoài. Dì Triệu cũng chuẩn bị rời đi, bảo Ngụy Triêm Y nghỉ ngơi thật tốt.
Ngụy Triêm Y gọi bà lại: “Dì Triệu, dì nói chuyện với tôi một lát đi.”
Ở trong căn nhà to mà trống trải như thế này, trừ tinh xảo hoa mỹ ra thì cô đơn muốn chết, Úc Thanh đúng là không phải người, ngay cả TV hay máy tính cũng không chuẩn bị cho cô, coi cô là tiên nữ hạ phàm không cần giải trí sao?
Tuy rằng cô đúng là tiên nữ hạ phàm thật.
Dì Triệu nhìn cô gái dịu dàng trước mặt, nhẹ thở dài, tuổi của Ngụy Triêm Y không khác lắm so với con gái bà, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, bà đã cảm thấy thích rồi, bà không thể làm gì cho cô, nhưng nói chuyện với cô thì vẫn được, thế nên liền gật đầu.
Ngụy Triêm Y mím môi cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Qua đây ngồi đi ạ.”
Dì Triệu cũng không câu nệ, bà làm việc ở Úc gia đã vài thập niên rồi, cảm tình với Úc Thanh cũng nhiều, cho nên liền dứt khoát ngồi xuống.
“Dì Triệu, tôi muốn ra ngoài.”
Dì Triệu lộ ra vẻ mặt khó xử: “Tiên sinh đã dặn dò, hiện tại cơ thể của tiểu thư vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chờ khi nào tiên sinh về thì ngài ấy sẽ đi với cô.”
Ngụy Triêm Y lộ ra vẻ mặt đau thương: “Anh ta còn lâu mới tốt với tôi như vậy, anh ta từng nói muốn mang tôi chôn cùng cơ mà.”
Cô chú ý quan sát biểu tình của dì Triệu, trong mắt người phụ nữ này nhanh chóng hiện lên vẻ gì đó, ôn nhu an ủi: “Tiểu thư đừng sợ, tiên sinh chỉ dọa cô thôi, ngài ấy không nỡ đâu.”
“Anh ta dám đó, cái gì anh ta cũng dám làm!” Ngụy Triêm Y khóc nức nở, giống như cô gái nhỏ ủ rũ, rốt cuộc thì tuổi cũng không lớn, dì Triệu rất dễ mềm lòng, nhẹ thở dài một tiếng.
“Tiên sinh nhà chúng tôi đối với cô…” Ấp úng nửa ngày, dì Triệu cũng không nói nên lời rốt cuộc hai người là loại quan hệ gì, nói là người yêu, Úc Thanh chưa từng công khai tỏ vẻ gì cả, chỉ là cẩn thận chăm sóc cô mà thôi. Mà nói không phải người yêu, nhưng mọi chuyện của cô anh đều quan tâm tới, nhìn dáng vẻ còn chuẩn bị ngày đêm ở lại nơi này của cô.
“Tiểu thư cứ an tâm ở đây đi, tiên sinh nhất định sẽ không làm tổn thương cô.” Dì Triệu chỉ có thể khuyên như thế.
Thế nhưng nước mắt của Ngụy Triêm Y vẫn không ngăn được, giống như tìm được người có thể trút bầu tâm sự, dì Triệu có chút hoảng hốt, trước khi rời đi Úc Thanh đã dặn đi dặn lại là chuyện gì cũng phải thuận theo tổ tông nhỏ này, sao có thể làm cô khóc được chứ?
Ngụy Triêm Y cầm khăn giấy che mắt lại, khụt khịt khóc nấc lên: “Anh ta còn nói muốn tôi chôn cùng nữa, tôi rất sợ, tôi không biết bản thân có thể sống được bao lâu…”
Hu hu hu khóc một lúc lâu, cô nâng hai mắt đẫm lệ mơ hồ lên: “Dì Triệu, dì tốt bụng nói cho tôi biết đi, Úc Thanh còn sống được bao nhiêu ngày nữa, để cho tôi chuẩn bị tâm lý một chút.”
Trong lòng dì Triệu có phần cảnh giác, nhưng thấy Ngụy Triêm Y khóc lóc tới đứt từng khúc ruột như vậy, phảng phất như giây tiếp theo là sắp ngất xỉu luôn vậy, bà sợ Úc Thanh sẽ hỏi trách cho nên khuyên giải an ủi cô: “Bệnh của Úc tiên sinh là có từ trong bụng mẹ, từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, vẫn luôn phải dùng thuốc để duy trì, tuy rằng thân thể không tốt nhưng cũng không dễ chết như vậy đâu, tiểu thư cứ an tâm.”
Lời này không khác lắm so với những lời đồn cô nghe được.
Cô muốn biết rõ Úc Thanh rốt cuộc là bệnh thật hay giả bệnh, bệnh thật thì bao giờ sẽ chết, chẳng lẽ cô còn phải chờ anh chết rồi thì nhiệm vụ mới hoàn thành hay sao?
Ngụy Triêm Y gật gật đầu, trong lòng suy tư, thân thể của mình thì chỉ có mình rõ nhất, Úc Thanh lúc nào cũng treo cái chết ở bên miệng như thế, chẳng lẽ là thật sự cảm thấy bản thân sẽ chết? Hay là đã biết được bản thân sẽ chết lúc nào? Trừ anh ra, hẳn là bác sĩ của anh cũng sẽ biết rõ.
“Vậy, hiện tại là bác sĩ nào đang chữa bệnh cho anh Úc vậy?”
Dì Triệu: “Là một người họ Tống, một năm chỉ tới một lần, cũng chỉ để thuốc lại cho tiên sinh mà thôi, sẽ không ở lại đây lâu.”
Lời bà ấy nói cũng là chuyện mà mọi người đều biết, vị bác sĩ Tống này cứ mỗi cuối năm sẽ tới Úc gia một chuyến, thay Úc tam gia kiểm tra thân thể xong thì để lại lượng thuốc dùng cho một năm rồi rời đi luôn, dường như hắn ta không ở lại lâu, bởi vậy nên những người muốn hỏi thăm tình trạng thân thể của Úc Thanh căn bản cũng không tìm thấy bóng dáng của vị bác sĩ Tống này ở đâu.
Bây giờ còn cách cuối năm một khoảng thời gian dài nữa, Ngụy Triêm Y cũng chỉ có thể xuống tay từ Úc Thanh mà thôi, cô phải cạy được miệng anh, hỏi xem anh có thể sống được bao lâu nữa, thế mới bõ công cô tốn sức tiếp cận anh, làm anh buông lỏng cảnh giác.
Lại trò chuyện một ít chuyện linh tinh với dì Triệu một lúc, Ngụy Triêm Y đổi đủ cách nói khách sáo, thế nhưng người bên cạnh Úc Thanh sao có thể dễ dàng tiết lộ cơ mật như vậy chứ, dù dì Triệu cái gì cũng nói, nhưng mà lại chẳng có cái nào là cái cô muốn nghe.
Ngụy Triêm Y cảm thấy không có gì thú vị, nói bản thân mệt rồi, dì Triệu liền nhanh chóng bảo cô đi nghỉ ngơi.
Một mình cô ở nhà ngẩn người cả ngày, sau khi ăn cơm chiều xong liền sống không còn gì luyến tiếc nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy nhàm chán tới cực điểm, ngay cả cơ hội xem TV lướt tin tức cũng không có, lại một lần nữa mắng chửi Úc Thanh không có tinh thần chủ nghĩa nhân đạo gì hết.
Quả nhiên là anh về có hơi muộn.
Lúc anh về, Ngụy Triêm Y đang giả vờ ngủ, đèn cũng tắt.
Chỉ có một cái đèn ngủ mờ mờ sáng, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng bóng dáng của cô.
Ngụy Triêm Y vẫn nằm nghiêng như cũ, thân thể cuộn tròn, dường như chỉ có làm thế mới khiến cô có cảm giác an toàn.
Dì Triệu muốn nói gì đó, Úc Thanh lại dựng ngón trỏ đè ở bên môi, làm ra động tác yên lặng.
Dì Triệu gật đầu, đóng cửa đi ra ngoài.
Trong phòng, người đàn ông trẻ tuổi thân cao chân dài bị ánh đèn mờ mờ làm cái bóng của anh kéo dài, anh ngồi trên sofa đối diện giường, yên lặng nhìn gương mặt của Ngụy Triêm Y.
Ánh mắt kia quá khó để xem nhẹ, Ngụy Triêm Y vốn đang giả vờ ngủ, bây giờ lại có chút giả vờ không nổi nữa.
Cô chậm rãi mở mắt ra, tầm nhìn dần dần rõ ràng, nhìn thấy Úc Thanh ngồi trước mặt mình, người đàn ông có thân hình cao lớn, cái bóng phủ xuống cũng dày nặng, ánh mắt như hồ mực, cách một thấu kính mỏng cũng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của anh.
Ngụy Triêm Y đột nhiên hoảng hốt, trốn tránh, làm như không thấy anh.
“Tỉnh rồi?”
Thanh âm của anh có hơi khàn.
Ngụy Triêm Y quay người đi không nhìn anh, cũng không để ý tới.
Úc Thanh đứng lên: “Khát nước sao?”
Ngụy Triêm Y lắc đầu.
Anh lại ngồi xuống mép giường cô, đem cô kéo lên ôm vào lòng, sờ lên trán cô: “Không thoải mái?”
Vốn là tính lấy sắc để dụ, nhưng khi thật sự phải thân mật như vậy, Ngụy Triêm Y lại cảm thấy không được tự nhiên lắm, nói mồm là một chuyện, cầm đao làm thật lại là một chuyện khác.
Cô nhấc tay anh ra, không muốn nằm trong lòng anh, Úc Thanh lại dịu dàng đè eo cô lại: “Nhớ anh sao?”
Ngụy Triêm Y liếc anh một cái, ánh mắt như thể đang nói: Anh có bệnh à, tôi nhớ anh làm gì?
“Anh có chút nhớ em.” Anh nói.
Ngụy Triêm Y chửi thầm, ha ha, là nhớ tới việc nên tra tấn cô thế nào có phải không.
Úc Thanh: “Hôm nay ở nhà làm những gì?”
Ngụy Triêm Y: “Chẳng làm gì cả.”
Thật sự quá nhàm chán, cô nhíu mày: “Tôi muốn ra ngoài.”
“Triêm Triêm, việc này phải xem biểu hiện của em.”
Cô thật sự muốn vùng lên lấy gối ném vào mặt anh, tên đàn ông chết tiệt này!
Ngụy đại tiểu thư bây giờ không có tâm trạng lấy lòng anh: “Anh buông ra, tôi muốn đi ngủ.”
Anh quả nhiên buông ra: “Anh đi tắm.”
Ngụy Triêm Y cảm thấy, cô nam quả nữ ở trong một căn phòng, anh nói lời này ra lại càng cảm thấy mập mờ, làm người dễ dàng hiểu sai. Nhưng Ngụy Triêm Y biết anh có ý gì, anh muốn làm cơ thể ấm lên một chút để khi ôm cô sẽ khiến cô cảm thấy thoải mái, nhưng cần sao? Ít nhất thì Ngụy Triêm Y không cần anh quan tâm chăm sóc đến như vậy, cô chỉ muốn hoàn thành công việc thật nhanh mà thôi, cũng không muốn phải trả giá gì đó, ngẫm lại như vậy, cô vẫn là ở kèo trên.
Hai tuần tiếp theo, mỗi ngày sinh hoạt của Ngụy Triêm Y đều như thể copy paste, trừ nói lời khách sáo với dì Triệu ra thì còn nói lời khách sáo với cả những hầu gái khác, có điều miệng mọi người đều kín như nhau, cô hỏi mãi mà không hỏi ra được cái gì.
Mà căn nhà và khuôn viên này cũng kín kẽ không một kẽ hở, Mạc Khả với Tô Lăng căn bản không liên hệ được với cô, bọn họ không thể vào, vậy chỉ có thể để Ngụy Triêm Y nghĩ cách ra khỏi đây mà thôi.
Mấy ngày gần đây quan hệ của cô với Úc Thanh đã hòa hoãn hơn, bởi vì có chuyện lúc trước nên thái độ của cô không thể thay đổi quá nhanh, cũng may là gần đây quan hệ của hai người đã hài hòa hơn nhiều.
Mỗi ngày anh đều tới ngủ với cô, hàng đêm đều sẽ dỗ cô đi ngủ, cũng không có làm ra chuyện gì khác người, nhưng mà ánh mắt anh nhìn cô càng ngày càng không giống trước, Ngụy Triêm Y cảm thấy, cô mà còn không nhanh rời khỏi anh nữa thì phảng phất như anh thật sự sẽ làm chuyện cần làm với cô mất.
Ban ngày anh bận xã giao, ngẫu nhiên sẽ dành ra thời gian về chơi với cô, nhưng đại đa số thời gian đều chỉ có một mình cô, thời điểm thấy anh nhiều nhất là vào ban đêm.
Ngụy Triêm Y muốn đi ra ngoài, cho nên đương nhiên sẽ thỏa hiệp một chút.
Úc Thanh bận việc xong liền về nhà, sau khi tắm rửa lên giường, cô chủ động bò qua ôm eo anh, đầu dựa vào ngực anh, rất ngoan.
Úc Thanh có chút ngoài ý muốn liếc cô một cái: “Sao thế, hôm nay có ai bắt nạt em?”
“Không có, tôi muốn ra ngoài một tý.”
Úc Thanh nhẹ nhíu mày.
“Tôi sẽ không chạy loạn đâu, anh cho tôi theo anh tới công ty có được không, cả ngày tôi ngẩn người ở trong nhà, ngửi hương hoa ngọt ngấy bên ngoài chán lắm rồi, sắp bệnh tới nơi rồi.”
Bàn tay Úc Thanh đặt lên ót cô: “Không thoải mái?”
“Ừm, không thoải mái.” Cô giả vờ đáng thương.
Úc Thanh nhìn cô sâu kín, lòng bàn tay vuốt ve tóc cô, giống như đang suy nghĩ.
Ngụy Triêm Y ôm eo anh lắc nhẹ: “Có được không?”
Anh cười khẽ: “Sẽ ngoan?”
“Ừm.”
“Trừ cái này ra thì sao?”
Ánh đèn ấm áp trên đầu giường phủ xuống, bọn họ dựa sát vào nhau giống như người yêu, nhưng cũng chỉ có chính họ mới biết được trong lòng mình bây giờ đang suy nghĩ cái gì, Ngụy Triêm Y hiểu ý anh, âm thầm cắn răng, ngửa đầu hôn lên má anh, Úc Thanh vừa lòng nhéo nhéo vành tai cô.
Tối nay dường như bởi vì sự chủ động của cô nên Úc Thanh trở nên vô cùng dịu dàng, Ngụy Triêm Y sắp sinh ra một loại ảo giác, một loại ảo giác rằng anh thực sự thích cô.
Người đàn ông này có bệnh đi.
Thật vất vả mới ngủ được, lại thật vất vả trời mới sáng.
Ngụy Triêm Y kiềm chế hưng phấn rời giường, Úc Thanh nhìn ra được cô rất vui vẻ.
Anh giơ tay ra, ngón tay thon dài tái nhợt.
Ngụy Triêm Y không quá cam lòng đặt tay mình vào tay anh, anh nắm chặt lại, ngón tay đan xen nhau chậm rãi siết lại kín kẽ.
Ngụy Triêm Y kinh ngạc, phải làm thế nữa sao.
Cứ như vậy, cô nhất định phải theo sát bên anh một bước không rời.
Nhìn Ngụy Triêm Y với Úc Thanh cùng đi ra, Triệu Diệu có chút ngoài ý muốn.
Tới công ty, Úc Thanh có việc, bảo Irene trông chừng cô, Irene liền đưa cô vào văn phòng ngồi, chị ta ngồi ở bên cạnh trông cô, Ngụy Triêm Y muốn phân tán sự chú ý của chị ta, Irene lại không bị cô xoay vòng vòng như vậy.
Chuyện Úc Thanh giam cô nuôi dưỡng ở biệt thự cũng không còn là bí mật ở Liêu Thành nữa, nhân viên trong công ty cũng biết, Irene cũng hiểu được suy nghĩ của Úc Thanh, nhất định không thể để hoàng yến nhỏ* chạy được.
*Irene ví nu9 là chim hoàng yến – loài chim được nuôi nhốt trong lồng son
Nhưng Irene là thư ký đặc biệt, công việc hàng ngày rất nhiều, chỉ ngồi một lúc đã có đủ các cuộc điện thoại liên hoàn call gọi tới, Ngụy Triêm Y cười nói: “Chị Irene, chị bận đi, không yên tâm em thì cứ khóa cửa lại, em còn có thể chạy đi đâu được chứ?”
Irene nghi ngờ nhìn cô vài giây, lại có điện thoại gọi tới, làm suy nghĩ của chị ta cũng loạn theo, là điện thoại của tổng thư ký.
Chị ta vội nghe máy: “Alo?”
Điện thoại lập tức bị Ngụy Triêm Y đoạt mất: “Alo, bảo Úc Thanh nghe điện thoại.”
Tổng thư ký nghe được ra âm thanh này là của ai, nhìn về phía Úc Thanh đang an tĩnh xem văn kiện, “Úc tổng, cô Ngụy muốn nói chuyện với anh.”
Úc Thanh duỗi tay, tổng thư ký đưa máy qua.
“Triêm Triêm.”
Thanh âm khàn khàn truyền tới từ đầu bên kia.
Ngụy Triêm Y mềm giọng oán giận: “Sao anh lại như vậy chứ, không phải tôi muốn đổi nơi khác ngồi ngẩn người ra, tôi muốn đi chơi.”
Hơn trăm vị lãnh đạo cấp cao ngẩng đầu nhìn qua người đàn ông đang gọi điện thoại.
Anh cười ôn hòa, không chút để ý lật văn kiện trong tay, tư thái tùy ý như cá gặp nước, dỗ dành người ở đầu bên kia: “Ngoan chút, không phải đã đồng ý là sẽ nghe lời rồi hay sao?”
“Tôi mặc kệ.” Cho dù là ngốc bạch ngọt thì cũng phải có tính tùy hứng nha, “Tôi muốn ra ngoài chơi.”
Úc Thanh buông bút máy xuống, dựa ra sau, ngón trỏ gõ mặt bàn: “Muốn đi đâu?”
“Đi loanh quanh đây, anh có thể để Irene đi theo tôi.”
Sau mấy giây tự hỏi, anh mới đáp: “Được.”
Dù sao cô sớm đã mọc cánh cũng khó khoát.
Tổng thư ký nhận lại điện thoại, Ngụy Triêm Y cũng đưa điện thoại lại cho Irene.
Tổng thư ký không có trì hoãn hội nghị, cậu ta đi ra ngoài trả lời điện thoại, thấp giọng nói: “Úc tổng bảo cô đưa cô Ngụy đi dạo ở gần đây.”
Irene nhíu mày: “Không phải Úc tổng dặn tôi trông chừng Ngụy Triêm Y sao?”
“Bà cô nhỏ này không thích ngồi một chỗ, lại nói, Úc tổng vốn còn lo cô sẽ bắt nạt người ta nên mới bảo tôi gọi qua đấy.”
Irene: “…”
Vì cớ gì Úc tổng luôn coi chị ta thành mụ phù thủy vậy? Chị ta cũng không dám bắt nạt tiểu tâm can của anh mà.
Irene cúp máy, nhìn qua Ngụy Triêm Y, đẩy cửa đi ra ngoài: “Đi thôi.”
Ngụy Triêm Y cảm thấy mỹ mãn đi ra khỏi Minh Tín, nhìn bốn phía xung quanh, lại nhanh chóng tìm kiếm một chút, quả nhiên thấy được xe của Mạc Khả dừng cách đó không xa.
Cô đi vào trong đám đông, Irene theo sát phía sau.
Dần dần đám người hòa vào nhau, Irene muốn duỗi tay giữ chặt Ngụy Triêm Y, Ngụy Triêm Y lại bước chân nhanh hơn.
Irene: “Cô Ngụy! Đừng chạy loạn!”
Xe Mạc Khả đột nhiên khởi động, lái qua đây.
Irene lắc mình tránh xe, xe chắn ngang giữa hai người, cũng chặn lại thân ảnh của Ngụy Triêm Y.
Cửa xe mở ra, Tô Lăng từ trong xe vươn tay ra, Ngụy Triêm Y nhanh chóng nắm lấy tay hắn, sau đó liền bị kéo vào trong xe, nghênh ngang rời đi.
Irene ở trong đám người tìm kiếm Ngụy Triêm Y ở khắp nơi, nhưng cũng không có kết quả.
Mẹ nó, chị ta để lạc mất tiểu công chúa của Úc tổng rồi!?
Úc tổng liệu có xẻo thịt chị ta không?
Chị ta nhanh chóng chạy về công ty, cũng không màng xem Úc Thanh có đang họp hay không, trực giác nói cho chị ta biết, chuyện này phải sớm nói cho Úc Thanh biết.
Cửa phòng họp bất chợt bị đẩy ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía Irene đang thở hổn hển.
Irene nhìn Úc Thanh, thanh âm run run: “Úc tổng, Ngụy Triêm Y chạy rồi!”
Đuôi lông mày Úc Thanh hơi nhướng lên, buông bản vẽ trên tay xuống.
“Tìm.”
Thái độ nhàn nhạt giống như đã đoán trước được.
***
Ngụy Triêm Y ngồi trên xe, lập tức lôi kéo quần áo Tô Lăng cẩn thận kiểm tra: “Cậu ổn chứ, còn sống không!”
Tô Lăng cười: “Cô chủ, tôi ổn mà.”
Trên mặt hắn còn có ít vết thương, có điều cũng sắp lành rồi.
Ngụy Triêm Y thở phào nhẹ nhõm, “May mà cậu không sao, lo chết tôi rồi.”
Mạc Khả lái xe rất nhanh, dù bận vẫn liếc cô một cái: “Cô sao rồi? Úc Thanh không cường đoạt cô đó chứ?”
“Đúng là bất ngờ, anh ta không có làm thật.”
Mạc Khả cười: “Là đàn ông mà anh ta tươi mát thoát tục ghê ha, thế mà còn chưa ngủ cô.”
Ngụy Triêm Y trợn mắt: “Cô đừng tưởng anh ta không muốn, có điều anh ta luôn không có làm, chắc là thân thể thật sự có vấn đề.”
Mạc Khả chậc một tiếng: “Đáng tiếc thật, nhốt cô ở bên người mà chỉ có thể nhìn chứ không ăn được.”
“Sao cô giống như chỉ ước tôi bị anh ta ăn luôn thế nhỉ?” Ngụy Triêm Y vỗ vào lưng cô nàng.
Mạc Khả lắc đầu: “Sao có thể chứ, này không phải sợ cô ở Úc gia buồn tới hỏng rồi hay sao, nó