Giấc Mơ Ngọt Ngào

Chương 20: Ngôi sao thứ hai mươi



Làm xong cơm tối, Tống Tinh Trần được mẹ Ngụy gọi đến để giúp dọn món ăn. Đại Vị Hi cũng muốn đi nhưng mẹ Ngụy không cho phép, chỉ để cho cô ngồi vào bàn ăn trước.

Ba Tống tan làm về thì ngồi vào bàn nói chuyện với cô, nhưng phần lớn đều là ba Tống hỏi cô đáp, bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Tống Tinh Trần bước đến, kéo ghế ngồi bên cạnh Đại Vị Hi,không nhịn được bèn nói: “Ba, ba đang điều tra hộ khẩu à?”

Tống Tinh Trần đi tới đi lui nhiều lần, lại nghe ba mình hỏi.

“Con đang nói cái gì vậy, ba không thể quan tâm đến con dâu tương lai à?”

Tống Tinh Trần nghe thấy hai từ “con dâu”* mà sướng rơn, khóe miệng nhếch lên, giơ tay lên xoa đầu cô gái đang xấu hổ bên cạnh.

*Con dâu tiếng Trung là “儿媳妇” nên nó có ba chữ, nhưng bản edit sẽ để là hai từ cho phù hợp với tiếng việt.

Đại Vị Hi đỏ mặt trừng mắt nhìn anh một cái.

“Được rồi được rồi, ăn cơm thôi.” Mẹ Ngụy ngồi xuống, hỏi Đại Vị Hi muốn ăn cái gì.

Suốt cả bữa cơm, trong chén của Đại Vị Hi tràn ngập đồ ăn, mẹ Ngụy một mực gấp thức ăn cho cô, Tống Tinh Trần cũng vậy.

Cuối cùng Đại Vị Hi ăn quá no nên đã bị nấc cục liên tục, làm cho Tống Tinh Trần cười đùa cô một phen.

“A Tống con mang Vị Hi ra ngoài đi dạo một chút cho tiêu cơm đi.” Mẹ Ngụy nói, bà muốn Tống Tinh Trần dẫn Đại Vị Hi đi làm quen với xung quanh một chút.

“Được.” Tống Tinh Trần đáp lại, nắm tay Đại Vị Hi ra khỏi nhà.

Dọc đường đi Đại Vị Hi vẫn không ngừng bị nấc cục, Tống Tinh Trần buồn cười, đưa tay lên nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái: “Sao em cứ nấc cục vậy?”

Đại Vị Hi vỗ vỗ tay anh, “Còn không phải đều tại anh sao, cứ cố ép em ăn thôi.”

“Đó còn không phải là vì để em béo hơn à.” Tống Tinh Trần tiếp tục nắm tay cô đi về phía trước.

Đại Vị Hi: “…”

Cô một chút cũng không muốn béo lên tí nào.

Tống Tinh Trần mua hai cái khẩu trang ở gần đó, anh sợ bị người khác nhận ra.

“Muốn anh đưa em đến trường học của anh xem một chút không?” Tống Tinh Trần hỏi.

Đại Vị Hi ngước mắt lên nhìn anh: “Được thôi.”

“Vui vậy sao?” Tuy đang đeo khẩu trang, nhưng vẫn nhìn thấy Đại Vị Hi đang mỉm cười từ trong ánh mắt cô.

Tống Tinh Trần chậm rãi đưa cô đi trên đường, vừa đi vừa kể cho cô nghe những chuyện khi bé của mình.

Hôm nay trường đang học, cửa trường Tinh Hải đang đóng.

Tống Tinh Trần đưa cô đi tìm quán trà sữa gần đó để ngồi nghỉ.

“A Tống, anh tiếc nuối sao?” Đại Vị Hi hỏi.

“Tiếc nuối cái gì?”

Ban đầu Tống Tinh Trần được nhận vào trường Tinh Hải với thành tích tốt, anh đạt hạng nhất trong chuyên ngành của mình, nhưng lại chuyển đến thành phố C vì sự phát triển của nhóm.

Nếu lúc đó anh không chuyển trường thì có lẽ sau này cũng sẽ không có bạo lực mạng, cũng không bị tư sinh truy đuổi hằng ngày.

“Em đừng nghe những lời đồn trên mạng, học ở thành phố C cũng rất tốt.” Tống Tinh Trần an ủi.

Trên mạng lan truyền những tin đồn về anh lúc đi học bị đối xử tệ ở thành phố C rồi thêm mấy chuyện không yên ổn gì đó. Nhưng Tống Tinh Trần thì lười quan tâm.

“Em biết rồi.”

Sau khi uống trà sữa xong, Tống Tinh Trần đưa cô đi dạo quanh trường một lát rồi về nhà, vì chờ đến tan học thì sẽ có nhiều người, nếu bị nhận ra sẽ rất phiền toái.

Sau vài ngày ở thành phố G, anh quay lại thành phố C. Kể từ khi Tống Tinh Trần nói với người đại diện của mình về chương trình tạp kỹ, công việc của anh không còn bận rộn như trước nữa, có thời gian ở bên Đại Vị Hi nhiều hơn.

“Cô Đại.” Tống Tinh Trần bước đến ngồi bên cạnh Đại Vị Hi, cô đang tập trung coi bản thảo.

“Ngày mai anh phải đi thành phố B.” Tống Tinh Trần nói.

Ngày hôm qua người đại diện gọi đến nói anh có một chương trình tuyển chọn cần phải đi.

Ban tổ chức chương trình vốn muốn anh làm giám khảo cố định, nhưng Tống Tinh Trần đã nói không chọn những chương trình tạp kỹ, nên người đại diện bèn từ chối.

Vì vậy ban tổ chức đã thương lượng cho anh làm giám khảo số đầu tiên.

Đại Vị Hi gật đầu, biểu thị mình đã biết.

“Em đi cùng anh có được không?”

Động tác trên tay Đại Vị hi ngừng lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía anh.

“Dù sao thì tiệm sách của em cũng không bận gì mà. Em đi cùng anh có được không?” Giọng nói Tống Tinh Trần mang chút nũng nịu, Đại Vị Hi không chịu nổi anh làm nũng, không nói gì lập tức đồng ý.