Giấc Mộng Đế Vương

Chương 99



Quản gia chưa kịp nói xong, thì Vệ Lãnh Hầu liền vội vã từ ngoài đi vào, nhìn thấy nhị lão, liền quỳ xuống: “Cha mẹ, con bất hiếu thỉnh an hai người.”

Vệ lão gia lúc này mới buông lỏng, ngồi trên ghế nói: “Ngươi còn biết cửa nhà này nằm ở hướng nào sao! Còn biết đường mà trở về!”

Vệ phu nhân vội giảng hòa, chạy lại lôi kéo nhìn con trai không rời mắt, lại hỏi con rất nhiều tình hình gần đây, chỉ còn chờ tiểu tử Vệ Vân Chí trở về, cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình.

Bởi vì đại ca trở về, Vệ Vân Chí cũng không có trì hoãn lâu ở cửa tiệm, cũng đã sớm trở lại. Mà 2 mẹ con Liễu di kia cũng vừa quay về, cả gia đình Vệ phủ ngồi quây bên bàn ăn, vô cùng náo nhiệt.

Vệ phu nhân mỉm cười nhìn con trai lớn, tự nhiên lúc tiếc rượu sắp tàn đem biểu tình e lệ trên mặt San nhi hướng tới đại biểu ca để vào trong mắt, nương theo náo nhiệt nói: “Ngọc nhi, tuổi con cũng cũng không nhỏ, đệ đệ con cũng bị con làm hư, lấy cớ sự vụ bận rộn, cũng không chịu thành hôn, con làm huynh trưởng thì nên làm gương cho đệ đệ đi chứ, khi nào thì thành hôn?”

Vệ phu nhân vừa nói ra lời, âm thanh dùng đũa trong phòng đột ngột dừng lại, cả phòng lập tức yên tĩnh trở lại. Dĩ vãng mỗi lần nhắc tới chuyện này, kết quả luôn là tan rã trong sự không vui, Thái phó đại nhân là người là một người lãng sang chuyện khác cực kì hay, nhất là nghệ thuật đối đáp, cho dù ở song thân trước mặt cũng là rất lợi hại.

Nhưng mà lần này, Vệ Lãnh Hầu tựa hồ cũng không có qua loa tắc trách, buông đũa sau đó nghiêm túc nói: “Con bất hiếu, luôn làm cho cha mẹ phải bận lòng là con không phải, lần này tới gặp nhị lão cũng có là ý nhắc tới chuyện chung thân đại sự, xin cha mẹ làm chủ cho…”

Lời vừa nói ra, vợ chồng Vệ lão gia thở phào nhẹ nhãng, kia Liễu di cùng San biểu muội cũng không kiềm chế được mà sắc mặt vui mừng, trên bàn cơm lập tức khôi phục không khí vui vẻ, chỉ có tiểu đệ Vệ Vân Chí là hiểu tính cách đại ca, trong lòng thầm cảm thấy khó hiểu.

Vệ phu nhân vừa định nói: San biểu muội của con đã chờ ngày này lâu, nhưng Vệ Lãnh Hầu đã mở miệng nói liền “Nếu như phụ mẫu chấp thuận, thỉnh ngày mai theo con đến biệt quán để cầu hôn.”

Lời vừa nói ra, biểu tình của mọi người đều cứng nhắc, trên gương mặt của San biểu muội đều như dại ra, thống khổ, Vệ phu nhân thậm chí khôngdám nhìn mặt muội muội mình, thật sự là xấu hổ. Nghe ý tứ cái tên vô liêm sỉ kia tuy là muốn thành thân, nhưng lại là thành thân với người khác?

“Vô liêm sỉ! Ngươi cũng đã được định hôn ước với San nhi, tại sao có thể thành hôn với người khác?” Vệ lão gia tức giận đến mức đập bàn cái rầm. Vệ phu nhân giảng hòa, vội vàng hòa giải nói: “Ăn cơm trước, ăn không nói, ngủ không nói, cơm nước xong nói sau.”

Nhưng mọi người làm gì còn tâm tình nào ăn cơm, bữa cơm vội vã ăn cho nhanh rồi tan. Sau bữa cơm chiều, chưa kịp uống trà, Vệ phu nhân đã đem trưởng tử một mình gọi tới nội thất, có mấy lời luôn không dễ để nói trước mặt muội muội cùng San nhi.

“Ngọc nhi, thực ra con đã coi trọng thiên kim của nhà nào? Cho nên ngay cả hôn ước với San biểu muội con, con cũng không thèm để ý?” Vệ phu nhân khẩn trương hỏi.

Vệ Lãnh Hầu nhíu mày: “Hôn ước của nhi tử với San biểu muội đã giải trừ từ lâu rồi, chẳng lẽ người đã quên sao? Về phía Liễu di thì người cùng phụ thân không cần quan tâm, chính nhi tử sẽ giải quyết. sẽ không làm ảnh hưởng tới tình thân tỷ muội của 2 người, về phần người con nhìn trúng… là muội muội của đương kim hoàng thượng: Đại Ngụy Đế cơ Vĩnh An công chúa.”

Vệ Lãnh Hầu vừa nói, lập tức là cho Vệ phu nhân kinh ngạc há hốc, bà cùng phu quân ra hải ngoại đã lâu, tin tức bế tắc, thêm nữa Vệ lão gia tức giận tên nghịch tử không hiếu thuận này luôn cả gan làm loạn, chuyện của hắn vẫn là không muốn tốn tâm tư tìm hiểu. Tự nhiên không nghe được những lời đồn phong lưu giữa nhi tử mình cùng Vĩnh An công chúa. hiện tại đột nhiên nghe tới, liền có chút hoảng sợ.

Cho dù thế nhân không dám nghị luận ẩn tình giữa Thái phó cùng tiên đế, nhưng mà chuyện con trai mình muốn đoạt triều Ngụy thì ai ai cũng biết! hắn sao lại muốn kết hôn với nữ nhi của tiên đế, chuyện này... Hôn phối này nhìn sao cũng không thấy có liên quan đến câu hạnh phúc mỹ mãn!

“Ngọc nhi, nương không cần biết con vì ngôi vị Hoàng đế mà muốn gây nên sóng to gió lớn gì, nhưng riêng chuyện này, mẫu thân ruột của cháu trai của nhà họ Vệ chúng ta, không thể là một nữ nhân mang lòng oán hận căm thì với Vệ gia ta. Nếu là vì hoàng quyền mà vợ chồng bất hòa, thì tương lai con của con sẽ nhìn cha và mẹ nó như thế nào?”

Lời này của Vệ phu nhân vô tình nói đúng điểm lo lắng trong lòng Vệ Lãnh Hầu, khuôn mặt tuấn tú một mảnh lạnh băng, nói như chém đinh chặt sắt: “Nàng sẽ là một người mẫu thân tốt.”

Chỉ một câu này, Vệ phu nhân liền hiểu cuộc hôn nhân này cũng không phải đơn giản chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, ngược lại dường như con trai mình cực kì quan tâm đến người tên Vĩnh An công chúa đó. Kỳ thật nói đến cùng, tính tình vô pháp vô thiên của này Vệ Lãnh Hầu có chút cũng là do Vệ phu nhân cưng chiều, bao che cho hắn mà ra.

Từ nhỏ đến lớn, không cần biết Vệ lão gia đã bao lần giơ cao chày gỗ to đánh hắn, Vệ phu nhân vẫn một lòng bảo hộ cưng chiều con của mình, mặc dù cũng có đôi khi thầm mắng hắn làm mình không bớt lo. Nhưng vẫn là thấy con mình lúc nào cũng thông minh tuyệt đỉnh, trên đời này khó tìm thấy người thứ hai. Con muốn cái gì, bà đều hết sức thỏa mãn cho hắn.

Đến nhân duyên này cũng không ngoại lệ, lúc trước bởi vì bà cứ mãi lo lắng con trai bà không chịu cưới vợ, hiện tại nhi tử cuối cùng cũng mở miệng nói tới, tuy rằng thân phân nữ tử có chút đặc biệt, mặc dù sửng sốt nhưng sau đó lại bình thản tiếp nhận. Bằng không còn muốn thế nào? Con của mình nếu như muốn tự ý làm chủ, ai lại có thể ngăn cản được? Chỉ là muội muội mình bên kia, nếu như San nhi vì Ngọc nhi làm thanh danh bị hủy hoại, không thể không để ý… Oan nghiệt mà, nếu là cưới công chúa, San nhi lại một lòng muốn gả thì cũng chỉ có thể làm thiếp…

Cũng không biết tính tình nàng công chúa kia thế nào, lại đi đồng ý gả cho tên hỗn thế ma vương như con trai của mình?

Bên ngày Vệ phủ gà bay chó sủa tạm thời không đề cập tới, Thiệu Dương công chúa thấy An Xảo Nhi nói Thái phó mang muội muội trở về biệt quán, sau đó mặt đầy vẻ tức giận rời đi, trong lòng nàng liền thấy lo lắng cho muội muội, liền đứng lên đi tìm nàng ấy.

“Sao vậy, sao Thái phó tức giận thế?” Nghe tỷ tỷ hỏi, Niếp Thanh Lân liền đem trâm cài tóc trên đầu gỡ xuống, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo thanh khiết không tỳ vết, nàng kéo tỷ tỷ xuống trước cửa sổ ngồi xuống, xong hướng Đan ma ma nói: “Ma ma lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Đan ma ma cũng biết tỷ muội hai người muốn tâm sự riêng, liền yên lặng lui ra.

Niếp Thanh Lân liền đem việc Thái phó cố ý muốn dẫn mình đi gặp cha mẹ hắn, nói sơ lược. Thiệu Dương công chúa nghe xong nghĩ một lúc lâu mới nói: “Thái phó muốn kết hôn với công chúa, vốn là phải báo cáo với hoàng thượng, lần này cưỡng cầu muốn dẫn muội về Vệ phụ gặp phụ mẫu mặc dù cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, nhưng tâm ý của hắn cũng là ngỏ lời cầu hôn với muội, như vậy là tốt. Chỉ là Thái phó lại không suy nghĩ chu toàn, muội muội nhìn tính tình thì mềm mại, nhưng mà theo Bản cung thấy, lại là ngoài mềm trong cứng, đây là ngang ngạnh hay chưa nguyện ý, hoặc không cam lòng?”

Thiệu Dương công chúa bình thường dịu dàng, ít tâm cơ, nhưng một câu này lại vạch trần toàn bộ tâm tính muội muội nhà mình.

Niếp Thanh Lân tay cầm một miếng ngọc như ý, chậm rãi vuốt ve trong tay: “Đúng vậy, không phải là không nguyện ý, chỉ là không cam lòng thôi?”

Thiệu Dương thấy muội muội lại như nghĩ tới vấn đề gì, nói tiếp: “Tỷ tỷ thấy muội cũng không phải là vô tình với Thái phó, có lẽ là lo lắng con đường làm quan sau này của hắn, nhưng hắn trở thành hiền thần cũng tốt, xưng đế cũng thế, cũng không phải chuyện để dạng nữ lưu như tỷ muội ta có thể ngăn cản, chỉ mong hắn có thể hạ thủ lưu tình, lưu lại tính mạng cho Hoàng đế, coi như là yêu thương tất cả mọi thứ thuộc về muội. Muội luôn khuyên tỷ tỷ phải kiên cường, nhìn chuyện hiểu rõ, sao đến chuyện của mình, lại không biết lý lẽ, bướng bỉnh như gân bò phơi khô xong rồi thắt lại thành dây thừng sau đó ra cho trâu kéo thế?”

Niếp Thanh Lân liền bị phong cách so sánh của vị hoàng tỷ Bắc cương này chọc cười, cười cười hỏi, có phải tỷ tỷ từng chăn nuôi trên đất bắc hay không, sao rành thế?

Bị nàng ấy ngắt lời, đề tài liền bị dời đi, tỷ muội hai người cười đùa một hồi, Thiệu Dương có thai nên có chút mệt mỏi, khuyên giải một hồi, liền trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Niếp Thanh Lân hỏi Đan ma ma Thái phó đã về chưa, được biết là hắn chưa trở lại, có lẽ là sẽ qua đêm tại đó.

Nghe ma ma nói xong, nàng liền không hỏi thêm nữa, đơn giản ăn chút cháo bí đỏ nấu cùng hạt dẻ do ma ma bưng lên, ngồi ngây người một chốc, sau đó liền thay chiếc áo ngủ bằng tơ tằm thoải mái, ngã người lên giường đọc quyển tiểu thuyết còn thơm mùi mực mà hôm nay mới mua trên phố.

Quả nhiên vẫn là những câu chuyện trong sách thoải mái hơn hiện thực nhiều, chỉ xem một lát đã đem phiền não hết thảy quên mất.

Vĩnh An công chúa xem đến đoạn hưng trí, đôi chân ngọc hướng lên đạp một cái, phất phất cổ tay, vung vẫy Ngọc như ý giữa không trung như đangmúa kiếm. Học lời thoại của hiệp nữ đang lưu hành khắp nơi, lớn tiếng quát: “Ta hành tẩu giang hồ, cuộc sống tự tại đã quen, sao có thể dừng chân bởi loại dung chi tục phấn tầm thường này! Xin giã biệt!”

một chiêu thức như ý uyên ương vừa mới thi triển, còn chưa kịp thu hồi, liền bị một bàn tay to cầm lấy. Thái phó luôn xuất thần nhập quỷ híp đôi mắt phượng xuất hiện sau bức màn che. nhẹ nhàng vuốt ve cặp mắt cá chân nõn nà nói: “Công chúa đúng thật là phong lưu, gạ gẫm trái tim người ta xong lại muốn vứt bỏ, không sợ gặp phải người thích dây dưa không buông sao?”

Niếp Thanh Lân nhất thời cả người cứng nhắc, bị Thái phó tóm gáy, liền có chút ngượng ngùng: “Sao Thái phó về sớm thế, không ở cùng người thân lâu thêm chút nữa.”

Trong lòng Vệ Lãnh Hầu vốn còn có chút tức giận, nên khẽ cắn lên lòng bàn chân trắng noãn kia một chút, làm Thanh Lân bất ngờ không kịp phòng ngự vừa động một cái, nhịn không được giật mình nhảy lên một cái. Giãy dụa giống như cá nhỏ vẫy đuôi muốn nhảy ra mặt hồ.

Mặt Vệ Lãnh Hầu vốn đang cứng ngắc, ngược lại vì phản ứng của nàng mà mỉm cười, xoay người liền đem nàng ôm lấy, tay kia nâng khuôn mặt mềm mại lên cắn một miếng: “Ban đầu vốn định ở lại trang viện, nhưng mà nằm xuống, lại nghĩ đến Trứng gà của ta lại lẻ loi ngủ một mình, nên không ngủ được, thừa dịp đêm tối đêm phi ngựa về, nhưng chưa từng nghĩ đến người trong lòng của bản Hầu lại là một nữ hiệp, thật sự là cầm được mà cũng buông được.”

Vốn là ban ngày sau khi đưa nàng trở về dịch quán xong, liền rời đi trong không vui, trong lòng làm sao mà ngủ được? Trằn trọc một hồi liền quyết định về đây. Niếp Thanh Lân nghe được trong lòng liền ấm áp, nhếch cái miệng nhỏ nhắn vươn bàn tay với những ngón tay dài tới cổ áo, khẽ chơi đùa với những nút thắt trên đó.

Thái phó nhìn thấy ý cười trong mắt của giai nhân, lập tức quên hết chuyện ấm ức ban ngày, cãi nhau to vì chuyện gì. Tính tình của Vệ Lãnh Hầu xưa nay vốn ngang tàng bá đạo đã quen, đối đãi với người đối địch với mình thì cứng rắn lãnh huyết, tàn bạo, dùng cứng đối cứng. Nhưng ngược lại liên tiếp cúi đầu chịu thua trước tiểu cô nương mềm mại như nước, tuy vẫn có chút phẫn uất, nhưng chỉ cần nàng hướng về phía mình nhoẻn miệng cười, thì tất cả mọi chuyện đều tan thành mây khói, chỉ mong nàng vĩnh viễn nhu tình như nước nhìn mình mãi như thế này, dù là chết trong đó hắn cũng cam nguyện.

“Trứng gà chơi đùa với nút áo của bản Hầu như thế, là thúc giục bản Hầu nên sớm cởi hết quần áo chờ thị tẩm sao?”Thái phó mím môi mỉm cười nói. Niếp Thanh Lân lúc này mới phát hiện động tác nhỏ theo bản năng của mình là không ổn, lập tức đỏ mặt thu tay lại.

“Sáng ngày mai, cha mẹ ta muốn bái kiến nhị vị công chúa.” Đợi hắn đem nàng nhẹ nhàng thả lại trên giường, đột nhiên nói.

Niếp Thanh Lân nghe xong sửng sốt, cái miệng nhỏ khẽ nhếch nói: “Cái gì?”

Thái phó đưa ngón tay cởi cổ áo bị nàng chơi đùa cả buổi nói: “Nơi này không có trưởng bối của nàng, nên ngày mai phụ mẫu của ta tự nhiên sẽhướng Thiệu Dương công chúa đề cập đến việc hôn nhân, thỉnh nhị vị công chúa chúa có thể thông cảm cho cha mẹ của hạ thần không có công danh, cũng không biết lễ nghi cao quý của hoàng cung mà châm chước cho người trước.” nói xong liền cởi y phục, đem trâm cài tóc trên đầu tháo ra, mặc cho mái tóc đen rối tung ở trên tấm lưng trần cương tráng, một vài sợi tóc tán loạn tại bên má lại cực kì có cảm giác anh hùng chí khí khi hắn cúi đầu thì ánh nến thấp thoáng trong đôi mắt phượng lóe lên động lòng người: “Nhưng tối nay, thỉnh công chúa ân chuẩn cho vi thần thị tẩm, nếu có điểm mạo phạm lễ nghi, mong công chúa thông cảm mà châm chước…”

Thái phó đại nhân trên giường luôn luôn “làm đúng lễ nghi” một cách đáng tin, vào thu thời tiết cũng dị thường sảng khoái, cho dù là có lớp mồ hôi mỏng dính cũng sẽ không làm cho người ta có cảm giác khó chịu. Bởi vì ban đêm hoạt động có chút quá đà, ngày hôm sau ngủ nướng là chuyện đương nhiên, ánh mặt trời chiếu đến hiên cửa sổ mà vẫn chưa tỉnh

Bên kia Vệ phu nhân thừa dịp con trai đi rồi lại khuyên giải trượng phu một phen, đợi cho Vệ lão hết giận nhi tử, hai vợ chồng mới đồng lòng suy tính một phen. Vệ lão gia là người không ham quyền quý, nhưng không phản nghịch ngang tàng như con trai lớn của ông, bất luận vương hầu tướng lĩnh quyền quý như thế nào, ông cũng chỉ coi giống như những gia đình bình dân khác. Nhưng do mình không biết dạy con cho tử tế, đã làm cho họ Niếp gặp tai ương, thấy thế nào cũng là Vệ gia đuối lý trước. Như thế xem ra, ngược lại phải đi bái kiến công chúa một phen thì mới thấy ổn thỏa, về phần chuyện sau này, cứ hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi.

Vì thế sáng sớm phu thê hai người liền tắm rửa thay quần áo, sau đó ngồi lên xe ngựa, theo thị vệ mà Vệ Lãnh Hầu lưu lại đi đến biệt quán.

Nhưng mà vừa đến biệt quán, Đan Thiết Hoa tiếp đãi mời nhị vị lão nhân gia vào khách sảnh, Vệ lão gia hỏi Vệ hầu ở đâu, công chúa có ý định gặp mặt hay không thì bà lại cực kì thành thật bật thốt lên đáp: “Thái phó cùng công chúa vẫn chưa thức giấc.”

Chỉ một câu nói này, phu thê hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt trợn lên thật lớn, trong lòng hung hăng mắng một trận: “Nghịch tử! Nghịch tử mà! Lại dám tiền trảm hậu tấu, quên cả phép tắc cung đình.”
— QUẢNG CÁO —