Giác Tế

Chương 23: H. Hút sữa



Máy hút sữa chạy bằng cơm

Như lời Mã Tu Mông, hài tử trong bụng nàng rất nhanh được sinh ra, điều kinh hỉ chính là Mã Tu Mông lại sinh ra một cặp song thai, tức khắc làm cuộc sống của hai người trở nên náo nhiệt bận rộn lên.

Bởi vì là hậu duệ của thần nên sau khi hai hài tử này sinh ra rất nhanh đã tự trưởng thành nhờ thần lực của bản thân, vẻ ngoài của thần cả đời sẽ bất biến, hai hài tử này cũng không ngoại lệ.

Hai hài tử tuy rằng sinh đôi nhưng diện mạo lại khác nhau hoàn toàn, tính cách cũng khác biệt rất lớn.

Khố Bố Lạp lớn lên tướng mạo nhu mỹ, thân mình mềm mại thướt tha, nhìn như thiếu nữ bé nhỏ khiến người rủ lòng thương, bộ dáng thậm chí có vài phần tương tự Mã Tu Mông, nhưng tính tình lại cực kỳ giống Ách Ất Nỗ.

Nàng tràn ngập tính chiếm hữu, cá tính cũng thập phần cường thế, đối với chuyện của nhân loại có thể nói là hoàn toàn không có hứng thú, chỉ thích ở trong rừng du ngoạn cùng dã thú, hơn nữa có năng lực thân cận cùng động thực vật, có thể sử dụng thần lực khiến động thực vật nghe lệnh nàng, thường xuyên kiến tạo sào huyệt ấm áp kiên cố cho dã thú trong rừng rậm.

Mà đứa con khác của các nàng - Đỗ Bố Lạp, thần thể có phần giống thú nhiều hơn, nàng nửa người nửa trâu giống Ách Ất Nỗ, tóc đen mắt tinh như thú, da trắng nõn như mỡ đông, trên môi luôn thiếu tươi cười.

Nhưng nàng lại vững vàng điềm tĩnh, nàng có lòng đam mê tri thức, nàng không muốn ra ngoài chơi đùa du ngoạn, chỉ thích nghe Mã Tu Mông kể những câu chuyện xưa, sau đó lại sinh ra rất nhiều hứng thú với nhân loại, thậm chí còn tìm văn tự thư tịch của nhân loại để đọc, hoặc cầm giấy bút viết nên chính hiểu biết của mình, học thức hiểu biết mà nàng ghi chép lại đã thành một chồng dày cộm, dốc lòng thu thập chất đầy một góc sơn động.

(Nói chung kết tinh tình yêu của 2 người là một bé thần cục súc và một bé nghé tri thức 🤡🤡🤡)

Tuy rằng hai đứa hoàn toàn khác nhau, nhưng Ách Ất Nỗ và Mã Tu Mông đều toàn tâm yêu thương hai con của mình, Mã Tu Mông truyền đạt hết thảy hiểu biết của mình cho Khố Bố Lạp và Đỗ Bố Lạp, cũng kể chuyện xưa của Ách Ất Nỗ cho các nàng, Khố Bố Lạp rất thích chuyện xưa của Ách Ất Nỗ, luôn bắt Mã Tu Mông kể đi kể lại cho nàng nghe, còn Đỗ Bố Lạp thì dốc lòng ghi chép lại tất cả chuyện xưa.

Bốn người cùng ở trong rừng rậm, dẫu vẻ ngoài hai hài tử rất nhanh đã trưởng thành nhưng sự hiểu biết của các nàng hãy còn ít lắm, là những vị thần còn rất trẻ tuổi, Mã Tu Mông còn phải dạy các nàng nhiều lắm.

Khố Bố Lạp và Đỗ Bố Lạp sống cách sơn động không xa, Khố Bố Lạp thích sống ở bất cứ nơi đâu hoặc hoạt động cùng bầy sói, Đỗ Bố Lạp thì tự xây cho mình một căn nhà có kiến trúc mới lạ chưa từng thấy, ắt phải là Đỗ Bố Lạp tự mình suy nghĩ thiết kế ra.

Các nàng đều ở không xa nên thường xuyên chạy tới tìm các mẫu thân làm nũng ở chung, Mã Tu Mông thực hoan nghênh các nàng, thậm chí còn thường xuyên giữ các nàng ở lại.

Thế nhưng điều này lại làm Ách Ất Nỗ có chút bất mãn, tuy rằng nàng cũng yêu thương hài tử của mình, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể chấp nhận Mã Tu Mông bị những người khác chiếm cứ một thời gian dài, hôm nay Khố Bố Lạp không biết đã chạy chơi nơi nào, mà đứa nhỏ Đỗ Bố Lạp không ưa thích ra ngoài đã chậm rãi đi tới.

Mới vào tới cửa sơn động, Mã Tu Mông còn chưa kịp quay đầu nhìn thấy hài tử tới, Ách Ất Nỗ đã híp ba con mắt lại trừng Đỗ Bố Lạp, ánh mắt kia mang theo cảnh cáo.

Đỗ Bố Lạp thông tuệ hơn người liền không dám thở lấy một hơi, ngầm hiểu ý của mẫu thân Ách Ất Nỗ, cứ cách mấy ngày việc này sẽ lại tái diễn một lần, nàng vô cùng thức thời rời khỏi cửa động, hôm nay vẫn nên ở trong nhà đọc sách thì hơn.

Mã Tu Mông căn bản không để ý là Đỗ Bố Lạp đã tới, nàng đang chải chuốt vuốt lông cho Ách Ất Nỗ xong mới vừa đứng dậy, thấy lạ bèn hỏi "Sao hôm nay Đỗ còn chưa đến nhỉ?" Đứa nhỏ đó hầu như ngày nào vào giờ này cũng đều tới tìm nàng trò chuyện.

Ách Ất Nỗ sáp lại ôm nàng, sừng trâu ánh vàng rực rỡ cọ nhẹ lên vai Mã Tu Mông, hấp dẫn lực chú ý của nàng.

Mã Tu Mông cười khẽ vỗ vỗ nàng, đương nhiên hiểu rõ ý Ách Ất Nỗ, nàng nói "Đêm qua không phải mới làm rồi sao? Ban ngày không được đâu, con sắp qua tới rồi."

Ngày thường Ách Ất Nỗ sẽ rất ngoan ngoãn, nhưng nàng cũng sẽ có những lúc cứng đầu, từ sau khi sinh con Mã Tu Mông bỗng có chút rụt rè, càng ngày càng ít cùng Ách Ất Nỗ ở bên ngoài hoặc ban ngày hoan ái, điều này làm cho Ách Ất Nỗ có chút không vui, cho dù đa số thời gian nàng đều nguyện ý phối hợp Mã Tu Mông, nhưng hiển nhiên không phải bây giờ.

Rất nhanh Ách Ất Nỗ đã lột sạch quần áo trên người Mã Tu Mông, một ngụm ngậm lấy đầu ti non mềm liếm mút, một luồng sữa tươi ngon ngọt liền chảy vào trong miệng Ách Ất Nỗ, nàng cảm thấy mỹ mãn hơi hơi híp mắt.

Từ sau khi sinh con, tình thương của mẹ làm Mã Tu Mông tiết ra sữa tươi dưỡng dục hài tử, đây có lẽ là do nàng hay thân cận với nhân loại mà ra, vì thần vốn không cần cho con mình bú sữa, Khố Bố Lạp và Đỗ Bố Lạp còn chưa kịp bú miếng sữa mẹ nào đã trưởng thành khôn lớn, trái lại người hưởng lợi chính là Ách Ất Nỗ.

Mỗi ngày nàng đều phải bú sạch sữa giúp Mã Tu Mông, ngậm đầu ti bú vang sồn sột, đầu lưỡi còn tinh nghịch dâm loạn hột thịt tròn mềm trong miệng, chọc cho vật nhỏ kia cứng lên rồi lại mềm xuống ngâm mình trong nước sữa.

Mã Tu Mông không nhịn được ưỡn ngực lên, nhét đầu ti mình vào trong miệng Ách Ất Nỗ, thanh âm có chút khó nhịn "Ách, Ách Ất Nỗ, cách nàng bú nhột quá......" Chẳng qua là bị bú vú mà thôi, thế mà trước ngực Mã Tu Mông lại tê tê dại dại.

Tiếc là nàng chưa từng tự mình cho con bú, chỉ có thể thử cho Ách Ất Nỗ bú, cảm giác bị bú sữa lại sắc tình như thế sao?

Lần nào đầu ti Mã Tu Mông cũng bị bú liếm bừng bừng phấn chấn đứng thẳng, nàng đặc biệt thích khoái cảm bị cái lưỡi to quét qua, điều này làm cho đầu ti nàng cao hứng run rẩy, sữa tươi cũng sẽ chảy ra càng nhiều càng nhanh.

Ách Ất Nỗ quá thích hương vị thơm ngọt của sữa, mỗi lần bú xong một bên vú đều muốn ngậm lấy thật lâu, một tay đã không nhịn được vuốt ve thân thể mềm mại của Mã Tu Mông, sữa tươi của Mã Tu Mông với nàng mà nói như thuốc kích dục liều cao, mới bú mấy ngụm mà nàng đã có phản ứng, muốn nhanh chóng tiến vào cái lỗ thịt trơn mềm ướt át của Mã Tu Mông.

Không chống lại được sự cứng đầu của Ách Ất Nỗ, Mã Tu Mông bị nàng vuốt ve vài cái cũng đã bắt đầu thở hổn hển, tay Ách Ất Nỗ chỉ mới duỗi lại mà nàng đã tự động dạng hai chân ra cho Ách Ất Nỗ sờ soạng vào trong, đầu ngón tay để ngay huyệt khẩu xoa nắn, sau đó đút vào huyệt khẩu hãy còn khô khốc một đốt ngón tay, moi tới moi lui vách trong.

"Ớ hớ......" Mã Tu Mông nhón hai mũi chân tựa hồ như muốn thoát khỏi ngón tay kia, nhưng đầu ngón tay Ách Ất Nỗ cứ mãi đuổi theo, dễ dàng bế Mã Tu Mông lên, vừa liếm mút đầu ti vừa dùng ngón tay thọc vào rút ra hoa huyệt Mã Tu Mông.

Huyệt khẩu Mã Tu Mông co rụt lại, không có bất cứ thứ gì bôi trơn mà lại bị thọc vào rút ra cường ngạnh như vậy, tuy không thể nói là đau, nhưng cũng không thể nói là rất thoải mái, cảm giác bị xâm nhập làm mặt Mã Tu Mông đỏ lên.

Nhưng tựa hồ dù Ách Ất Nỗ có đối đãi với Mã Tu Mông thế nào thì nàng vẫn sẽ đáp lại, lúc này chỉ mới dùng ngón tay ra vào huyệt khẩu vài lần mà tiểu huyệt khô khốc kia rất nhanh đã trở nên mềm mại, chậm rãi tiết ra mật thủy ướt át, Ách Ất Nỗ cảm thấy sự biến đổi, ngón tay đột nhiên đâm sâu lút ngón rồi rút ra, ngón tay đã mang theo nước sốt trong suốt ướt nhờn.

Cúi đầu nhìn nhìn nước mật trên ngón tay, Ách Ất Nỗ đưa ngón tay đến bên môi Mã Tu Mông, ba con mắt nhìn đôi môi mê người của nàng ấy như đợi chờ.

Mã Tu Mông cảm giác được đầu ngón tay bên miệng có chút nóng lên, chóp mũi loáng thoáng ngửi thấy mùi dâm thủy của chính mình, khẽ cắn môi một chút sau đó vẫn chậm rãi hé môi, ngậm lấy ngón tay mà Ách Ất Nỗ đưa đến.

Bởi vì có chút thẹn thùng, Mã Tu Mông đỏ mặt làm trong miệng cũng ấm áp hơn, Ách Ất Nỗ dùng ngón tay dính dâm thủy đùa bỡn cọ xát chiếc lưỡi mềm của Mã Tu Mông, thỉnh thoảng câu lấy cuốn lưỡi chuyển động ngón tay dây dưa cùng chiếc lưỡi, cho đến khi nước mật trên ngón tay đã hoàn toàn bị nhấm nháp, nàng mới dùng đầu ngón tay chơi đùa hàm trên và cổ họng Mã Tu Mông một chút.

"Ứm hứm..." Cho dù bị đùa bỡn cổ họng có chút khổ sở, nhưng Mã Tu Mông vẫn thản nhiên dung túng Ách Ất Nỗ, không chỉ dung túng mà còn trông chờ điều sắp xảy ra, tiểu huyệt bên dưới sớm đã ướt át, chậm rãi chảy nước muốn bị đâm sâu.

Ách Ất Nỗ đợi đến khi ngón tay đã ướt đẫm mới rút ra khỏi miệng Mã Tu Mông, nữ thần trong lòng ngực vốn còn chưa thích ứng với ngón tay trong miệng, hiện giờ lại đột ngột rút ra, ngược lại có hơi tiếc nuối hút trở lại, cuối cùng còn cắn khẽ một ngụm vào đầu ngón tay Ách Ất Nỗ.

Trên đầu ngón tay có một dấu răng nho nhỏ, Ách Ất Nỗ hôn lên đầu ngón tay mình, lúc này lại dùng một ngón tay khác lẻn vào trong cái lỗ ướt mềm, chuyển động ngón tay làm cái lỗ ướt kia phát ra tiếng nước, dâm thủy ngượng ngùng chảy vào lòng bàn tay Ách Ất Nỗ, ngón tay vừa lúc móc vào chỗ sướng trong vách, dùng sức moi móc lướt qua vách trong.

Lúc này Ách Ất Nỗ lại đổi sang bên vú còn lại, bú một đầu ti mềm múp hồng hào khác, nơi còn rất nhiều sữa tươi đang chờ nàng hấp thụ......