Phòng bệnh bệnh viện gọn gàng, Lâm Tùy Ý trả công cho điều dưỡng gấp ba giá thị trường. Cơ mà người bệnh quá ngoan ngoãn, điều dưỡng cảm kích nên dọn dẹp phòng bệnh vô cùng sạch sẽ, còn mua một bình hoa.
Bình hoa cắm cẩm chướng, mong người bệnh sớm ngày phục hồi, một đóa màu trắng sữa được đặt nơi đầu giường.
Trong mộng là cảnh tượng quen thuộc. Lâm Tùy Ý đứng ở cửa, ngẩng đầu là có thể thấy ánh mặt trời chiếu qua cửa kính dừng trên bạch cẩm chướng, căn phòng sáng sủa tràn ngập mùi hoa.
Lâu Lệ nhắm mắt nằm trên giường bệnh, yên tĩnh.
Lâm Tùy Ý bước lên phía trước vài bước, rồi cứng đờ dừng bước chân. Theo bước chân, ánh sáng trong phòng tối dần, đóa hoa ấm áp điêu tàn, bức tường trắng tinh xuất hiện vết loang lổ.
Ánh mắt cậu nhìn chăm chú Lâu Lệ, tận mắt nhìn thấy sắc mặt Lâu Lệ dần chuyển tái nhợt, tái nhợt đến mức… Không giống người sống.
Đột nhiên, Lâm Tùy Ý phát hiện tay xách một hộp cơm, trong hộp tỏa mùi canh củ cải trắng.
Là ngày, là ngày Lâu Lệ chết.
Bàn tay vô thức dùng sức siết chặt hộp cơm, khớp xương trắng bệch, mu bàn tay nổi gân xanh.
Lâm Tùy Ý đứng tại chỗ hồi lâu, lâu tới nỗi canh bị thiu, mùi lạ khó ngửi bay ra.
Giấc mộng thứ hai vẫn như thế, sáng sủa sạch sẽ, mùi hoa bốn phía, trong phòng bệnh sinh cơ bừng bừng.
Cậu như cũ đứng ở cửa phòng bệnh, tay xách hộp cơm, hộp cơm tỏa mùi đồ ăn.
Lâm Tùy Ý cắn môi dưới, ngón tay vô thức cấu vào nhau, nhấc chân đi đến trước giường bệnh.
Còn chưa làm động tác khác, chỉ mới tiến lại gần chưa tới cạnh giường, mọi ấm áp chợt thối rữa biến chất, đóa hoa réo rũ mặt tường loang lổ, mặt sàn phủ một lớp bụi dày.
Cậu nhấc bình hoa dịch sang bên cạnh, sau đó đặt hộp cơm lên bàn, mở nắp.
Nước canh màu xám, mùi lạ ập vào mặt. Lâm Tùy Ý như không ngửi được, cậu đổ chút canh vào chén.
Lại nhìn Lâu Lệ. Lâu Lệ không còn yên lành nằm im, cơ thể như đóa cẩm chướng nhanh chóng điêu tàn. Dưới thân loang máu đỏ tươi, thấm đẫm giường bệnh gọn gàng, máu nhỏ giọt xuống sàn nhà, “lách tách lách tách” vang vọng.
Lâm Tùy Ý trầm mặc nhìn cảnh này, nhìn Lâu Lệ trong vũng máu dần khô héo, cuối cùng trở thành một bộ xương khô.
Mộng liên tục tuần hoàn, không ngừng tái hiện cảnh tượng tử biệt.
Không biết bao nhiêu lần Lâm Tùy Ý xách hộp cơm đi vào phòng bệnh, không đếm được lần thứ mấy tận mắt thấy Lâu Lệ trở thành một bộ xương khô lạnh băng. Nhưng lúc này, cậu duỗi tay nắm cánh tay Lâu Lệ, nhìn xương cổ tay.
Như trò chuyện cùng Lâu Lệ, lại như lẩm bẩm tự nói: “Sao nuôi mãi không mập nhỉ.”
Cùng Lâu Lệ ở chung hơn một năm, Lâu Lệ không thêm được mấy lạng thịt.
Thể chất quá kém, nên mới mất mạng vì một cuộc giải phẫu.
Bỗng chốc, Lâm Tùy Ý cảm giác xương khô trong tay giật giật, như muốn tránh thoát. Cậu ngước mắt, thấy xương khô mở miệng: “Không phải tại vì anh à?”
Xương khô nói: “Nếu anh không không can dự cuộc đời tôi, tôi sẽ không chết.”
Lâm Tùy Ý gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Xương khô nói tiếp: “Anh tự phụ hại chết tôi.”
Khi nói chuyện, xương cốt trên dưới va chạm, âm thanh cót két chói tai: “Thiên Đạo, mệnh trời… Anh căn bản không có khả năng gánh vác, anh hại tôi, anh hại Nguyên Dĩ, anh hại toàn bộ Nguyên Thanh Quan, cho nên thanh danh anh quét rác thất bại thảm hại. Đây là báo ứng của anh.”
Lâm Tùy Ý không phản bác, khổ sở nhìn nó.
Nó không nhân Lâm Tùy Ý khổ sở mà buông tha cậu, trách cứ: “Anh chỉ có thể phát tiết sự vô năng của anh lên đầu tôi.”
Trước khi Lâu Lệ chết, Lâm Tùy Ý mắng bé “súc sinh” mắng bé “có mẹ sinh mà không có mẹ dạy” mắng bé “sói mắt trắng”, mỗi một từ ngữ ác độc hóa thành rắn độc, há miệng to như bồn máu, răng nọc đâm vào da thịt Lâu Lệ, nọc độc thẩm thấu tim gan.
Lâm Tùy Ý nhắm mắt, “Anh xin lỗi.”
“Xin lỗi cũng vô dụng, Lâm Tùy Ý.” Xương khô cười lạnh: “Mọi thứ đã… Không thể cứu vãn.”
Đúng vậy, không thể cứu vãn.
Lâm Tùy Ý rốt cuộc tỉnh giấc, hoảng hốt nhìn trước mắt.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng suy sụp khó có thể xuyên thấu cửa sổ, thế giới ồn ào náo nhiệt cách xa rất xa.
Hàng ngày đến giờ này, Lâu Lệ tan học về nhà. Cậu sẽ nhân tiện mang bữa tối hai người về, sau khi ăn xong, Lâu Lệ nằm trên bàn trà làm bài tập. Lâu Lệ có thành tích rất tốt, tự bé có thể hoàn thành bài tập về nhà, không cần hỏi bài Lâm Tùy Ý. Chỉ tới khi Lâu Lệ kết thúc bài tập lấy ra Giải Mã Giấc Mơ mới cẩn thận hỏi: “Mộng hai thận xông ra, hung, kinh nguy hiện ra, tất có việc gấp. Mộng ra phục nhập, tắc vô đại tai.”
“Lâm Tùy Ý, ‘ra phục nhập’ nghĩa là gì?”
Lâm Tùy Ý không thể tin nổi mà quay đầu liếc một cái: “Câu này đọc không hiểu? Em ngốc muốn chết.”
Nói với người ngoài là đồ đệ ngoài biên chế, Lâu Lệ đến chết cũng chưa thể gọi Lâm Tùy Ý một tiếng ‘sư phụ’.
Trong nháy mắt, Lâm Tùy Ý bị tiếc nuối to lớn bao phủ.
Cậu đứng lên, ra cửa mua cơm.
Hàng xóm láng giềng đều quen mặt Lâm Tùy Ý. Lúc trước cậu không biết người ta đánh giá như thế nào, lúc này không buồn quan tâm Bác Vương thấy cậu nên chào hỏi, bác Vương nói: “Tùy Ý à, người chết không thể sống lại, đừng quá đau buồn.”
Lâm Tùy Ý nhấc đầu, cách đó không xa, Lâu Lệ đứng ở nơi đó.
Chỉ có cậu thấy được, những người khác không thấy.
“Ừm.” Lâm Tùy Ý đồng ý, cậu thấy Lâu Lệ trầm sắc mặt.
Về đến nhà, Lâm Tùy Ý ngồi cạnh bàn ăn tối. Cậu mua hai phần, một phần đặt trước vị trí Lâu Lệ thường ngồi.
Cậu thấy Lâu Lệ không ngồi xuống ăn cơm, đứng cách đó không xa mắt lạnh nhìn, trầm giọng chất vấn: “Có tác dụng không?”
Lâm Tùy Ý không muốn thu hoạch lòng thương xót từ Lâu Lệ, ngược lại, Lâu Lệ càng thêm không kiêng nể gì mà chỉ trích.
Cậu lẳng lặng chịu trận.
Giấc mơ và nhân gian lặng yên không một tiếng động chồng lên nhau, không biết là mộng hay là thực, Lâu Lệ gạt đổ bát canh củ cải trắng, chỉ trích: “Ngay từ đầu anh tiếp cận chỉ vì giải tình kiếp của anh, chính hành vi ích kỷ của anh đã tạo thành bi kịch này.”
Canh dính đầy tay Lâm Tùy Ý, bát canh rơi vãi trên mặt sàn phòng bệnh bụi bặm.
Lâm Tùy Ý lấy khăn giấy lau tay, tốt tính nói: “Canh hỏng rồi, vừa lúc, để anh đi nấu lại.”
Lâu Lệ nói: “Tôi sẽ không uống canh củ cải.”
“Không sao.” Lâm Tùy Ý nói bản thân: “Vậy thì nấu canh xương hầm, canh xương hầm lâu.”
Những lời này dẫm thẳng vào điểm nhạy cảm Lâu Lệ, nó nói: “Lâm Tùy Ý, anh biết tôi đã chết.”
Nó từ xương khô biến trở về Lâu Lệ tám tuổi, trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng trưởng thành, từ Lâu Lệ nhỏ tuổi lớn lên thành thiếu niên Lâu Lệ, rồi từ thời kỳ thiếu niên đến thành niên, từ thành niên đến thanh niên.
Hình ảnh dừng ở 25 tuổi.
Đó là một Lâu Lệ mà Lâm Tùy Ý chưa từng thấy, còn cao hơn cậu một khúc, thân hình cao lớn ngũ quan sắc bén.
Lâu Lệ 25 tuổi tàn nhẫn nói: “Nếu không phải anh, thời gian sẽ để tôi trưởng thành, tôi sẽ thuận lợi trưởng thành.”
Lâm Tùy Ý đơ người, lại nhớ tới bài văn ước mơ sau khi lớn của Lâu Lệ. Lâu Lệ nói sau khi lớn bé muốn trở thành Thầy Giải Mộng.
Lâm Tùy Ý chợt duỗi tay nắm lấy cổ tay Lâu Lệ, “Anh dạy em giải mộng.”
Lâu Lệ cười lạnh, “Không có cơ hội, tôi đã chết.”
“Anh biết anh không còn cơ hội dạy Lâu Lệ.” Lâm Tùy Ý nắm chặt cánh tay Lâu Lệ, giương mắt nhìn Lâu Lệ xa lạ lại quen thuộc: “Anh không dạy em ấy, anh muốn dạy em.”
Lâu Lệ ngẩn người, ngay sau đó ý thức được: “Anh phân rõ…”
Lâm Tùy Ý mỉm cười: “Ừm, anh phân rõ.”
Bậc Thầy Giải Mộng chuyên giả mộng yểm chi mộng sao có thể không biết mình đã bị mộng yểm đeo bám, sao có thể không phân biệt được mộng yểm.
Lâu Lệ đã trở thành nắm tro, vĩnh viễn ngủ say dưới phần mộ lạnh băng. Giấc mơ hoặc ảo giác ngoài đời thật đều nảy sinh từ bí mật đáy lòng.
Nó sinh ra để tra tấn cậu, dẫn dắt cậu nhấm nháp đau đớn thống khổ.
Lâm Tùy Ý so với ai khác rõ ràng hơn hết.
Y giả không tự chữa, cậu không thể tự cứu, đồng thời không muốn tự cứu. Mộng yểm giúp cậu gặp lại Lâu Lệ đã không thể gặp nữa.