Giam Cầm Chim Hoàng Yến

Chương 26: Tắm



Từ đầu, tất cả đều được Bạc Đình sắp xếp một cách chu toàn, hắn cố tình làm thân với Liễu Giai, tặng quà để lấy lòng. Sau đó thì giả vờ quan tâm, giúp cô ta đeo dây chuyền, thừa lúc đánh rơi đồ không ai chú ý chính hắn đã bôi chất độc vào sợi dây đó.

Một màn kịch diễn ra theo đúng kế hoạch, hắn trúng độc là thật, nhưng vốn là do hắn tự uống. Hắn không sợ chết bởi trong tay đã có thuốc giải, dùng mạng sống của mình để đổi lấy ngày tàn của những cái gai trong mắt hắn.

Từ việc gán ghép sợi dây chuyền có chứa độc cho đến nhân chứng chỉ tội đều do một tay hắn điều khiển. Dòng tộc Liễu gia cho dù có oan tình cũng phải ôm lấy những nỗi oan này đi xuống địa ngục.

Buổi xét xử nhanh chóng kết thúc, những kẻ nhận hình phạt lưu đày cũng không thể sống yên. Bạc Đình sợ người còn sống sẽ có rắc rối mà âm thầm hạ lệnh xử tử hết tất cả.

Sau buổi xét xử cô gái nhỏ đều ngồi im lặng nghe, cho đến khi kết thúc Bạc Đình gọi cô theo hắn cùng ra ngoài, không rõ là đi đâu nhưng cô vẫn ngoan ngoãn theo sau.

"Ly Nhi."

Hắn vươn tay ám chỉ cho Bạch Ly nắm lấy, cô cẩn thận nhìn ánh mắt hắn, rồi lại nhìn những ánh mắt phức tạp xung quanh.

Dường như, ai cũng đang chỉ trích cô, xem cô như tội nhân thiên cổ, có lẽ vì cô dụ hoặc đức vua tôn quý của bọn họ, nên mới sẵn sàng ra tay với vị hôn thê của mình.

Bạch Ly đứng trước những ánh mắt phán xét, nội tâm bứt rứt không yên. Nhưng đứng trước ánh mắt thập phần tàn bạo của người đàn ông thì cô càng sợ hơn, miễn cưỡng nắm lấy tay hắn.

Bạc Đình đưa cô đến chỗ cao nhất của cung điện, sau đó cho lui tất cả lính canh và nữ hầu theo sau. Hắn ở ngay sau lưng cô ôm chầm, rót vào tai cô mấy lời thì thầm.

"Ly Nhi, em có nhớ không?

Ngày em đến Athen đã bị Liễu An bắt đi bộ, hiện giờ ta bắt hắn trả lại cho em."

"Hãy nhìn xem, bọn chúng ở kia phải chịu sỉ nhục như thế nào?"

Người đàn ông chỉ tay xuống con đường lớn, người dân đang tập trung hai bên, ở giữa là đám người của Liễu gia bị bắt đi thị chúng.

Họ hứng chịu những trận mắng chửi và những trận lăng nhục trên thể xác, không biết có bao nhiêu thứ quăng vào người họ.

Cô gái nhỏ nhìn chẳng thấy vui vẻ, ngược lại cảm thấy sợ hãi, trộm quan sát người đàn ông đang ôm cô. Hắn làm những điều này vì cô sao ? Thật sự vì cô không tiếc xử lí hôn thê của mình ?

- Thật đáng sợ....

Tận đáy lòng Bạch Ly chỉ thấy chán ghét hắn, cách thức trả thù của hắn hiện giờ không khác gì những lũ man rợ. Mà, hắn lại tỏ ra không biết, thích thú khoe khoang với cô.



Ngón tay như ngọc của hắn chỉ vào hướng vị hôn thê của mình, nhẹ hôn lên vành tai lạnh lẽo của Bạch Ly, 3 phần dịu dàng 7 phần nuông chiều nói ra.

"Ly Nhi, ngôi vị hoàng phi từ giờ sẽ là của em, đường đường chính chính là của em.

Liễu Giai gì đó vốn không có tư cách."

"Ly Nhi, hãy nhìn đế quốc của ta, kể từ nay về sau nó cũng sẽ là của em.

Ta muốn em làm vợ ta, muốn em gả cho ta như ước hẹn của chúng ta."

Thanh âm nói ra như có mê lực hấp dẫn, chốc chốc làm Bạch Ly ngơ ngác, không rõ kẻ này thật lòng với cô hay hắn chỉ nổi hứng nhất thời ?

Một cơn gió lạnh thổi qua cuốn theo dòng suy nghĩ của cô, để lại trong lòng là nỗi lo sợ với cách yêu cực đoan của hắn.

Bạch Ly không muốn tiếp nhận lại chẳng có cách nào từ chối, cô sớm đã là con rối trong tay hắn, phản kháng người thiệt thòi lại là người cô yêu thương.

Chỉ cần nghĩ đến đó thì tinh thần cô hoàn toàn suy sụp. Còn Bạc Đình, chẳng nhận ra nỗi lòng của cô gái, theo lối suy nghĩ cường bạo của hắn làm như vậy là yêu thương Bạch Ly, có thể bù đắp lại một chút tổn thương.

Sau buổi thị chúng, tất cả người của Liễu gia đều bị đem đi hành quyết trước máy chém. Bạch Ly đứng trên cao không dám nhìn cảnh tượng rùng rợn này, xoay người liền được Bạc Đình ôm vào lòng.

Hắn vuốt lên mái tóc sương lê của cô, cử chỉ chậm rãi trấn an cô.

"Đừng sợ, có ta ở đây, không muốn nhìn thì đừng nhìn, ôm lấy ta là được."

Đó là câu nói cô nghe được duy nhất, sau đó là tiếng la hét ở phía dưới làm nhiễu loạn đầu óc cô, còn có những tiếng hô hào hùa theo cái chết thảm thương của những người xấu số.

.....

Buổi tối, Bạch Ly ở trong phòng đang chải lại mái tóc sau khi vừa tắm xong, đang mơ mơ hồ hồ suy nghĩ thì bỗng tiếng mở cửa vang lên cắt ngang mọi thứ.

Người đàn ông lại đến, Bạch Ly vẫn như cũ, ngoan ngoãn đến giúp hắn cởi đồ. Bàn tay của cô vừa đặt vào thắt lưng hắn liền bị tóm lấy.

Hắn cao hơn cô rất nhiều, nên khi nhìn cô phải ngước mặt lên hết cỡ, còn hắn thì phải gục đầu xuống. Trong mắt lộ ra một tia mạt ý thâm sâu khó đoán, nhìn cô cười tà nói.

"Ly Nhi, đã bao lâu rồi ta và em chưa quan hệ."

"Hả?"



Sắc mặt của cô gái tức thì đỏ bừng, xấu hổ vô cùng, cô không nhớ hắn đã để không chạm vào cô bao nhiêu ngày. Đại khái ít nhiều cũng đã nửa tháng...cơ mà hắn hỏi như thế là có ý gì ?

Bạch Ly nhìn hắn chòng chọc tỏ vẻ không hiểu, tiếp theo đó nụ cười của hắn nhìn cô càng mất nhân tính, hắn một tay bế xốc cô lên, làm cô hoảng hốt hét toáng.

"Bạc Đình, ngươi làm gì vậy?"

"Gọi ta là A Đình.

Ta không thích em gọi thẳng tên họ của ta.

Bây giờ chúng ta đi tắm rồi vào chuyện chính."

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn lên cô gái đang được hắn bế cao, dứt lời mặc cô giãy giụa hắn liền đem cô vào trong, thả cô vào bồn lớn.

"Đức vua, thần nữ đã tắm rồi, xin ngài."

"Ngồi im!"

Bạc Đình bóp lấy cằm tinh tế của cô, không cho cô cơ hội từ chối tiện tay xả nước lạnh vào bồn.

Cô gái nhỏ bị ướt, lại không dám ở trước mặt hắn cởi quần áo, đôi tay gắt gao khoanh chặt trước ngực như phòng thủ, làm Bạc Đình gai mắt.

Hắn kéo cô đứng dậy, một tay xé nát tấc vải trắng tinh khôi trên người cô, để lộ ra mảng lưng trắng nõn, mịn màng như bông.

Bạch Ly muốn phản kháng lại bị hắn ấn xuống bồn đang dâng nước, lúc cô kịp định thần liền nhìn thấy hắn đang thoát ly y phục trước mắt cô.

"Đức vua, ta nói ta đã tắm rồi, xin ngài tha cho ta đi."

"Đừng nhiều lời.

Ly Nhi, giữa chúng ta có gì mà em phải ngại?

Hai tháng nữa em sẽ trở thành hoàng phi của ta, chúng ta sẽ là vợ chồng hợp pháp, những việc này sớm muộn gì cũng đến thôi."

Biểu tình trên khuôn mặt yêu nghiệt trơ trẽn tột độ, trước mặt một cô gái hắn lại ngang nhiên khoe thân thể cực phẩm của hắn.