Giam Cầm Cô Dâu Không An Phận

Chương 18: Khốn đến mức đáng giết



Khi Bạch Kính Xuyên đỡ Triệu An Ngữ lên phòng, anh có cảm giác cơ thể cô dường như nhẹ hẳn đi, sâu trong đôi mắt mờ mịt kia là một phần linh hồn bị phong ấn, anh rất sợ cô sẽ không thể bước ra được tầng sương mù này.

"Ngữ Ngữ không sao có anh đây." Anh đặt cô ngồi lên giường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô vừa dịu dàng vừa chân thành.

Triệu An Ngữ lặng thinh không đáp lại cũng không có phản ứng, Bạch Kính Xuyên khẽ thở dài một hơi nặng lòng, rời đi để lại cho cô không gian riêng.

Bởi anh biết lúc này lời an ủi của mình với cô không có tác dụng gì cả.

Tiếng bước chân xa dần cùng thanh âm đóng cửa đã lôi Triệu An Ngữ về thực tại.

Đôi mắt cô ngấn lệ, thử hỏi trong dòng nước mắt đó có bao nhiêu căm hận? Giây phút bố nói ra lời kia cô thực sự chỉ mong ông ấy có thể xuống tay được, một phát giết quách mình đi.

Tám phần trăm cổ phần tuy không phải là lớn, nhưng cũng để công ty đối thủ kia chễm chệ ngồi vào chiếc ghế cổ đông, hơn nữa nếu như bọn họ trước đó đã có mục đích thu mua, chắc hẳn số trong tay còn nhiều hơn thế, một khi vượt qua bố cô, mọi chuyện coi như kết thúc.

Mà trong chuyện này chính cô là người đầu sỏ gây ra tội, xưa kia có có nàng công chúa vì tình đánh mất vật thần, nay có cô vì thứ tình cảm mù quáng để Triệu thị rơi vào tay kẻ khác.

Yêu sao? Khốn nạn thật ấy.

Cơ thể Triệu An Ngữ giống như bị điện giật vội vàng lục tìm di động trong túi xách, tìm đến một cái tên chói mắt trong danh bạ, nhấn nút gọi đi.

Triệu An Ngữ không hiểu bản thân còn kỳ vọng điều gì mà gọi cho tên khốn đó trong hoàn cảnh này, chỉ biết lúc này đây cô rất muốn nghe một câu trả lời.



Tại sao lại đối với cô như vậy?

Nhưng dường như Doãn Khiên đang trả thù Triệu An Ngữ, cô gọi mãi vẫn không thấy anh ta bắt máy.

Cô cười một cách điên dại, quăng di động xuống sàn.

Đểu cáng thật đấy, anh ta thấy cô hết giá trị lợi dụng rồi sao? Nên chẳng cần đeo lớp mặt nạ thâm tình nữa.

Trên đời này đáng hận nhất không phải kẻ làm ra chuyện xấu, mà là đã hèn mạt còn đội nốt dưới gương mặt thánh thiện.

Thời gian qua đi thật nhanh, cuộc đời này có mấy cái mười năm đây?

Triệu An Ngữ giơ tay liên tục giáng mạnh vào mặt, cơn đau đớn khiến cô tâm hồn thanh tỉnh.

Nhưng cơn đau có thể dần dần qua đi, còn vết thương khoét sâu trong tim bao giờ mới liền lại đây?

Ánh mặt trời ngoài kia dù có tràn đầy năng lượng, cũng không thể sưởi ấm tâm hồn úa tàn của cô.

Giữa cô và cánh hoa có khác gì nhau đâu, mặc cho cơn gió dịu dàng lướt qua, nhưng một khi hoa đã tàn làm sao có thể giữ được nguyên vẹn?

Triệu An Ngữ để cơ thể mình rơi một cách tự do xuống giường, hai mắt mông lung nhìn vào bóng đèn chùm trên trần nhà, tự thôi miên bản thân mình, chỉ cần nhắm mắt lại khi mở ra cái trước mặt sẽ không còn tăm tối nữa.

Bạch Kính Xuyên xuống dưới nhà, đi lại chỗ đối diện Triệu Anh ngồi xuống, rót trà kính trọng đưa cho ông ta.

Sắc mặt Triệu Anh vẫn chưa hạ hỏa, căng cứng một cách khó gần, vài giây sau ông ta thở dài cầm lấy:

"Ta đã nhắc nó không biết bao nhiêu lần rồi, yêu đương cũng nên dùng cái đầu mà suy nghĩ, đừng cái gì cũng lấy tình cảm ra làm thước đo."

Đúng là giác quan của người từng trải chưa bao giờ sai, ông đã nói nhà đó không đáng tin mà.

Con ông ta sinh ra sao một chút cũng không giống ông ta vậy? Đã không thu về được gì, đằng này còn mất trắng.

"Bác Triệu cháu nghĩ trong chuyện này hẳn có vấn đề, Ngữ Ngữ sẽ không vì tình mà đưa cổ phần cho hắn ta đâu."



Bạch Kính Xuyên biết nhà họ Doãn hiện nay đang cần tiền phục vụ cho tranh cử, nhưng không nghĩ ra tên Doãn Khiên đó lại làm càn đến mức này, âm mưu lừa gạt một cô gái yêu mình.

Nhưng hắn ta không biết mình đã tới số rồi, gây tội càng nhiều sự trả giá càng lớn, lớn đến mức khiến hắn có nằm mơ cũng không nghĩ ra.

Triệu Anh "hừ" một tiếng, mạnh tay đặt chén trà xuống bàn, ngữ điệu âm trầm nói: "Nếu ta không suy nghĩ như thế, đã một phát bóp chết nó rồi."

"Bây giờ nói tới vấn đề này còn có ích gì? Cả đời ta thời gian và sức lực đều đổ hết vào đó, công ty mới vực dậy chưa lâu lại tới chuyện này, thực sự quá kiệt sức rồi." Ông ta đứng dậy, đi đến cửa sổ lớn chắp tay sau lưng bâng khuâng đưa mắt nhìn ra xa.

Bạch Kính Xuyên nhìn bờ vai Triệu Anh, cảm giác được người đàn ông này có bao nhiêu mỏi mệt.

Ông ta cả đời tính toán nặng nhẹ thiệt hơn, không ngờ cũng có ngày bị người khác chơi lại, chẳng phải đau lắm sao?

"Bác Triệu chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết, xin đừng quá bi quan." Bạch Kính Xuyên cất lời.

Đáy mắt Triệu Anh khẽ lay động, phút chốc bắt được luồng ánh sáng, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Bạch Kính Xuyên.

Đúng rồi, sao ông ta lại không nghĩ ra chứ? Thần hộ mệnh của ông ta không phải đang ở ngay trước mặt à?

"Tiểu Xuyên cháu là người thông minh, có thể nghĩ hướng giải quyết giúp ta được không?" Ông ta nhanh chân ngồi lại vị trí ban đầu, giọng điệu mong chờ nói.

Bạch Kính Xuyên mỉm cười, không nói đến sự dặn dò của ông nội trước khi mất, là phải quan tâm nhà họ Triệu, chỉ riêng Triệu An Ngữ thôi, ông ấy không cần nhờ anh cũng sẽ sẵn lòng vươn tay giúp đỡ.

"Mua lại." Bạch Kính Xuyên dứt khoát nói.

Triệu Anh cau mày nghi hoặc: "Lão già Lâm đó không thiếu tiền, nuốt vào sao nhả được ra."

Bạch Kính Xuyên nhấp một ngụm trà, lời nói mang theo tư vị thâm sâu khó lường: "Không thiếu thì làm cho ông ta thiếu, cháu đảm bảo với bác tám phần trăm cổ phần đó một phần cũng không thiếu."

"Vậy thì tốt quá, cảm ơn cháu." Triệu Anh hứng khởi nắm tay Bạch Kính Xuyên, thân thiết còn hơn con ruột.

Sắc thái Bạch Kính Xuyên phút chốc trở nên âu sầu, anh không cầu báo đáp, chỉ mong phần nhiệt tình bỏ ra này đổi lấy một ánh nhìn thiện cảm của cô.

Bạch Kính Xuyên còn có việc cần làm, không thể ở nhà họ Triệu mãi được, trước khi đi cẩn thận căn dặn người giúp việc để ý Triệu An Ngữ, rồi mới an tâm lên xe.



Tại nhà họ Doãn.

Doãn Khiên mang số tiền bán cổ phần đưa cho Doãn Tắc làm vật trao đổi: "Bố thế này đã đủ để giữ lại Khiên Luân chưa?"

Doãn Tắc thay đổi tư thế ngồi, hạ chân xuống nghiêng người ra phía trước, mở va li ra kiểm tra.

Vừa nhìn thấy số tiền có mệnh giá lớn được xếp đầy bên trong, hai mắt ông ta sáng rực còn hơn cả đèn pha ô tô, không giấu được vui mừng nói:

"Đủ rồi."

Một chút cảm giác tội lỗi cũng không có, Doãn Khiên nhận được câu trả lời, hài lòng xoay người đi lên phòng.

Anh ta nằm xuống giường, rút điện thoại trong túi quần ra ném sang một bên, cười khẩy một tiếng.

Triệu An Ngữ.

Cái tên này nghe đáng giận làm sao? Anh ta yêu thương cô ta, cưng chiều thuận theo cô ta như thế, mà có chút lỗi lầm cô ta cũng không bỏ qua được.

Cả đêm qua anh ta không ngủ, dùng thời gian đó để chạy đi tìm cô ta, còn cô ta thì sao? Vui vẻ ở bên thằng khốn đó.

Cô ta nói anh ta đê hèn, nhưng anh chỉ phản bội thân thể thôi, còn cô ta thì sao? Năm lần bảy lượt ở cùng tên đó, chắc gì cả thân lẫn tâm đã còn dành cho anh ta.
— QUẢNG CÁO —