Giam Cầm Cô Dâu Không An Phận

Chương 23: Chuyện năm xưa



Hải Thành tại doanh trại quân khu năm.

Doãn Khang bước ra cổng vừa nhìn thấy người anh trai lâu ngày không gặp của mình, chưa nói năng gì đã tỏ thái độ muốn đuổi người.

“Anh cả sao anh phải khổ vậy, lặn lội đường xa tới nơi này? Số tiền đó đã là tất cả những gì em có rồi.” Biểu cảm trên gương mặt Doãn Khang ngoài phiền ra, chính là quá phiền.

“Chú ba chẳng phải chú còn căn nhà đó sao? Cầm cố giúp anh đi.” Doãn Tắc nắm tay em trai, giọng điệu hết mực thân thiết cầu khẩn.

Nhiều ngày nay ông ta như bị thế lực ngầm nào đó phong sát, từ công việc nhà nước đến kinh doanh toàn diện rơi vào tình thế ngoi ngóp, chạy tất cả các nơi để vay mượn nhưng số tiền gom góp ít ỏi đó sao có thể giúp ông ta vực dậy được?

Ông ta nghe nói đất ở Hải Thành hiện tại đang được giá, nếu như Doãn Khang chịu giúp ông ta thì tốt rồi.

Doãn Khang nhìn nhìn tay Doãn Tắc đặt trên tay mình, chán ghét muốn đẩy ra: “Anh cả, khi anh giàu có làm ăn được em cũng chẳng tới cầu cạnh anh, giờ anh bảo em cầm cố nhà nói nghe được không?”

“Chỉ là tạm thời thôi, sau này anh sẽ trả lại cho chú nhiều hơn thế.”

“Em không cần, đất bố mẹ để lại anh cũng chiếm hết em có đòi hỏi gì đâu, thôi anh về đi tư lệnh sắp tới rồi, em phải vào chuẩn bị đây.” Nghe Doãn Tắc hứa hẹn, Doãn Khang cười khẩy một tiếng, lần này không kiêng nể hất tay ông ta ra.

“Chú ba chú làm thế này không phải quá tuyệt tình rồi sao?” Thấy Doãn Khang chuẩn bị đi vào trong, Doãn Tắc lớn tiếng gọi theo chất vấn, dù gì ông ta cũng vất vả nuôi đứa em trai này ăn học, bây giờ ông ta gặp nạn nó lại quay lưng há chẳng phải quá đáng lắm à?

“Sau này khi anh thất thế không có cơm ăn, lúc ấy cánh cửa nhà em luôn rộng mở chào đón anh.” Doãn Khang quay người lại khẽ nói.

Ông ta nghe phong phanh Doãn Tắc lần này hết đường chạy rồi, đưa tiền vào tay ông ta khác nào cái hố không đáy, con người nên biết dừng đúng lúc, càng cố càng mất nhiều hơn.

“Chú ba…”



“Bíp bíp.”

Doãn Tắc định đuổi theo em trai, sau lưng chợt cất lên tiếng còi xe inh ỏi, ông ta miễn cưỡng dừng bước tránh sang một bên nhường đường.

Phía trước đã không còn vật cản, chiếc xe đen sang trọng từ từ lăn bánh qua cổng an ninh, dưới cái chào cung kính của sĩ quan canh gác.

Doãn Tắc đứng yên bất động biểu hiện trên gương mặt hết sức kỳ lạ, hai mắt mở to hết cỡ chăm chăm đuổi theo chiếc xe vừa qua.

Ông ta vừa nhìn thấy cái gì thế này? Người trên xe kia có phải tên Bạch Kính Xuyên đáng hận đó không? Hắn ta làm cái quái gì mà được hưởng phúc lợi đặc biệt như vậy?

Lòng Doãn Tắc đầy nghi hoặc, tay run rẩy bấm điện thoại gọi cho em trai.

“Anh cả, anh còn gọi nữa em chặn số anh đấy.” Doãn Khang cứ nghĩ Doãn Tắc cố chấp đeo bám mình, lạnh nhạt nói.

Doãn Tắc phủ nhận: “Không phải việc đó, xe vừa vào là ai vậy?”

“Ngài tư lệnh.” Doãn Khang đưa mắt nhìn chiếc xe đang tới gần mình, vội vàng trả lời.

“Hắn ta có phải tên là Bạch Kính Xuyên không?” Lần này ông ta kinh hãi thực sự rặn mãi mới nhả được ra vài từ.

“Đúng rồi không phải em nói với anh rồi sao chỗ chúng em chỉ có một người tên như vậy? Thôi anh về đi.” Doãn Khang nói xong vội vàng tắt máy, đứng nghiêm trang cúi chào.

Sắc mặt Doãn Tắc trở nên u tối, hai chân không còn sức lực để đứng vững cứ thế ngồi bệt xuống nền bê tông.

Lần này ông ta xong đời thật rồi, gây thù nhầm đối tượng rồi.

Doãn Tắc không biết bản thân mình về nhà bằng cách nào, chỉ biết khi xuống xe tài xế phải dốc hết sức mới đưa được người vào nhà.

“Bố về sớm vậy? Vay được tiền chú ba chưa?” Doãn Khiên thấy bố trở về, hớn hở ra đón.

“Cái thằng chết tiệt này.” Doãn Tắc nhìn thấy con trai sức lực khỏe lên gấp bội, nâng tay giơ lên cao vung xuống một đường cong đẹp mắt tiếp xúc nơi vùng mặt Doãn Khiên.

“Chát.”

Trận đánh lần trước vết bầm tím vẫn còn chưa tan, công thêm lần này nữa Doãn Khiên như có thêm diện mạo mới.

Anh ta ôm má, ánh nhìn đầy ai oán đặt trên người Doãn Tắc: “Con đã làm theo lời bố không ra ngoài rồi mà.”

“Mẹ kiếp mày chết luôn đi, mày thích ai không thích lại đi vớ phải cái con bé đó.” Doãn Tắc co chân tặng thêm cho Doãn Khiên một cái đạp.



Doãn Khiên bị đánh nhiều điên luôn rồi, gân cổ lên cãi: “Triệu An Ngữ? Chẳng phải trong những người con dẫn về bố đồng ý mỗi cô ấy thôi sao? Mà có chuyện gì khiến bố nổi nóng? Chỗ chú ba không được à?”

“Mày biết tao tới Hải Thành nhìn thấy ai không? Cái thằng Bạch Kính Xuyên đấy, mẹ kiếp mày bảo nó chỉ là quân nhân tầm thường à? Nó là tư lệnh đấy mày biết không?”

“Tư lệnh sao có thể?” Doãn Khiên không tin vào những gì vừa nghe thấy, cái gì tư lệnh? Thằng đó á không thể nào.

“Bố có nhầm lẫn gì không?”

“Tao cũng mong là vậy.” Doãn Tắc đi lại bàn uống nước ngồi xuống, cả người ngửa ra sau vừa yếu ớt vừa bất lực. Giá như ông ta chưa từng bảo Doãn Khiên cho người xử lý cậu ta, giá như ông ta chưa từng có đứa con dâu chưa qua cửa đã gây họa lớn kia.

Trong bệnh viện Hoa An.

Triệu An Ngữ chán nản đặt quyển sách xuống giường, đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt nhưng không thấy mẹ hoặc Thím Trần ở đâu cả, cô dịch người lại mép giường thò hai chân xuống vịn thành bàn đứng dậy, men theo bờ tường đi ra ngoài.

“Cô Triệu, cô muốn lấy gì cứ bảo tôi được rồi?” Lục Trị ở cuối hành lang đi tới, thấy Triệu An Ngữ trong tư thế đó liền hớt hải chạy lại đỡ tay cô ngồi xuống ghế chờ.

“Sao cậu còn ở đây?” Triệu An Ngữ nhìn Lục Trị có chút ngạc nhiên, Bạch Kính Xuyên trưa nay đã về Hải Thành rồi mà.

“Ngài ấy dặn tôi ở lại chăm sóc cô.” Lục Trị nói.

Triệu An Ngữ nhìn Lục Trị, trông dáng vẻ cậu ta chắc cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, cách cậu ta đối với Bạch Kính Xuyên nói làm sao nhỉ hết mực cung kính.

“Thân phận của Bạch Kính Xuyên thực ra là gì?” Triệu An Ngữ dò hỏi.

“Ngài ấy…”

“Triệu An Ngữ đúng là cô rồi.”

Lời nói của Lục Trị bị một giọng nói khác cắt ngang, Triệu An Ngữ dời điểm chú ý đặt lên người phụ nữ có dáng đi mệt nhọc kia.

Lệ Lam Lam?

“Cô bị bệnh à? Tôi còn nghĩ nhận nhầm người cơ.” Người phụ nữ đỡ eo ngồi xuống bên cạnh Triệu An Ngữ, cất lời.

Triệu An Ngữ không muốn nói với cô ta quá nhiều về nguyên nhân mình vào viện, chỉ gật nhẹ đầu coi như trả lời, sau đó hướng mắt về phía bụng cô ta nói: “Chúc mừng cô.”

“Cảm ơn cô.” Người phụ nữ nét mặt dịu dàng đặt tay lên bụng mình xoa nhẹ.

Đôi mắt cô ta chợt mơ hồ, dường như đang suy tư điều gì đó, một lúc sau mới thấy cô ta lên tiếng: “Tôi đã xem tin tức gần đây rồi, tôi và cô đều may mắn như nhau, thoát được khỏi tên khốn ấy.”



Triệu An Ngữ hơi cau mày, đáng lẽ ra cô ta phải thấy vui mừng khi cô bị hắn ta lừa dối bấy lâu mới đúng.

Người phụ nữ tên Lệ Lam Lam này trước kia cũng từng yêu Doãn Khiên, giống như cô yêu một cách mù quáng.

Cô ta cho rằng vì cô nên Doãn Khiên mới không thích cô ta. Do vậy luôn sinh ra oán hận, xem cô như kẻ thù.

Giờ cô ta ngồi đây, nói ra lời này có phải quá cao thượng không?

Trông dáng vẻ phòng bị của Triệu An Ngữ, cô ta bật cười: “Cô thấy tôi khác lắm phải không? Sau khi kết hôn và làm mẹ tôi đã không còn là người phụ nữ đanh đá trước kia rồi.”

Triệu An Ngữ trầm ngâm, đúng là rất khác, ánh mắt tỏa sáng cùng dịu dàng hơn xưa.

Cô ta xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón tay áp út bâng quơ nói:

“Có điều này tôi luôn giữ kín trong lòng từ lâu, trước đây tôi còn vì bí mật đó mà đắc ý, giờ nghĩ lại thật ngu xuẩn…”

Lệ Lam Lam nói vào năm năm trước khi Triệu An Ngữ và Doãn Khiên đang ở giai đoạn hạnh phúc nhất, có một tối anh ta uống say và đã tìm đến cô ta, đêm đó hai người ở bên nhau rất vui vẻ.

Từ đó về sau anh ta rất hay đến chỗ cô ta qua đêm.

Mối quan hệ mập mờ này kéo dài tận một năm liền, cho đến khi cô ta có thai những tưởng nhờ có nó sẽ trói buộc được anh ta, không ngờ lại bị anh ta nhẫn tâm lừa uống thuốc phá thai.

Mất đi con, cô ta mới nhận ra bộ mặt người đàn ông đó xấu xa biết bao nhiêu, cũng vì lẽ đó mà chấm dứt được đoạn tình đau thương này.

Nghe xong, thần sắc Triệu An Ngữ không rõ là biểu cảm gì nữa, thoát khỏi sao? Tuy thân chưa bị anh ta vấy bẩn, nhưng cô đã cùng anh ta ký tên lên tờ đăng ký kết hôn rồi, theo pháp luật cô là vợ anh ta, vợ của một thằng khốn nạn, đê hèn.
— QUẢNG CÁO —