Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, ngoảnh đi ngoảnh lại đã sắp kết thúc một năm.
Từ ngày gặp lại cô gái trong lòng, Bạch Kính Xuyên đã âm thầm lên kế hoạch tổ chức hôn lễ, từng chút từng chút một đến giờ mọi thứ đã gần như hoàn hảo, chỉ cần chờ Triệu An Ngữ khoác lên người chiếc váy cưới xinh đẹp cùng anh tiến vào lễ đường nữa thôi.
Tuy nhà gái yêu cầu không cao, cũng không muốn mở tiệc đãi khách, nhưng Bạch Kính Xuyên luôn muốn cho Triệu An Ngữ một hôn lễ hoàn mỹ nhất, từ sính lễ đến các phong tục cần có của một cuộc hôn nhân, tất cả anh đều tỉ mỉ thực hiện không sót một bước nào.
Trước khi Bạch Kính Xuyên bước sang tuổi bốn mươi mốt, ngoài tổ chức hôn lễ ra, anh gần như đã thực hiện đầy đủ những lễ chính để đưa Triệu An Ngữ về nhà.
Theo đó mùa tết năm nay đối với Bạch Kính Xuyên là một năm trọn vẹn nhất, bởi anh đã được ở bên cạnh người mình yêu vào khoảnh khắc giao thoa của đất trời, ngắm nhìn pháo hoa nở rộ, trao nhau những lời chân tình ngọt ngào.
“Giữa biển người mênh mông tìm được em chính là may mắn của anh.” Bạch Kính Xuyên mang theo ngữ điệu hạnh phúc, cúi đầu âu yếm nhìn Triệu An Ngữ.
Gương mặt Triệu An Ngữ sáng bừng sức sống, đôi môi giống như đóa hoa xuân vẽ nụ cười tươi tắn, thổ lộ tâm tình: “Em cũng vậy, mong rằng hai ta sẽ mãi cùng nhau đi qua những mùa pháo hoa đẹp nhất.”
Thời điểm chuyển giao giữa năm cũ và năm mới diễn ra, những tia sáng đua nhau lóe trên bầu trời, trong không khí hân hoan, niềm hy vọng tràn ngập khắp muôn nơi, Bạch Kính Xuyên đem đôi môi mình phủ xuống môi Triệu An Ngữ.
Giây phút đôi môi chạm vào nhau, cả hai giống như không còn vướng bận điều gì, mặc kệ tiếng pháo nổ giòn tan vang vọng bên tai, chìm vào trong một thế giới riêng, khăng khít trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn.
Sau tết nguyên đán, chi nhánh nhỏ Triệu thị do Triệu An Ngữ quản lý cũng đi vào hoạt động, cô mỗi ngày đều bận rộn từ sáng tới tận khuya mới trở về nhà, nhìn thấy người chồng của mình mỗi ngày đều đứng trước cửa nhà chờ đợi, lòng cô lại sinh ra tia tự trách.
Triệu An Ngữ mở cửa xuống xe, nhanh chân chạy về phía Bạch Kính Xuyên ngả vào vòng tay ấm áp của anh.
Những lúc mệt mỏi cô thật sự chỉ cần có sự dịu dàng của anh thôi, mọi căng thẳng gần như đều tan biến hết.
“Kính Xuyên em rất tệ phải không? Đáng lẽ nên làm tròn bổn phận một người vợ chăm sóc chồng, thì lại để anh phải cô quạnh.”
Bạch Kính Xuyên cười dịu dàng vuốt ve mái tóc Triệu An Ngữ: “Chỉ cần em vui vẻ là được, anh không sao hết.”
Thực ra anh đâu phải lúc nào cũng ở nhà với cô, chấp nhận làm vợ của một quân nhân đã là thiệt thòi cho cô rồi, số ngày cô về muộn sao có thể sánh bằng số lần anh đi công tác xa nhà, có những khi hàng tháng mới trở về đấy thôi.
Tình yêu không phải là hy sinh và thấu hiểu sao? Anh mới là người cảm ơn cô mới đúng.
“Chờ em một thời gian nữa thôi, khi công ty ổn định rồi sẽ không phải tăng ca nữa.” Triệu An Ngữ khiễng chân lên thơm vào má Bạch Kính Xuyên, nhỏ giọng hứa hẹn.
Triệu An Ngữ ở bên ngoài là lãnh đạo lạnh lùng quyết đoán, khi đứng trước mặt Bạch Kính Xuyên vẫn chỉ như một cô gái nhỏ được anh cưng chiều, mà trở nên vô lo vô nghĩ.
Cô khẽ “Dạ” một tiếng ngọt lịm, rồi đưa tay ôm cánh tay Bạch Kính Xuyên ngọt ngào cùng anh đi vào trong gian bếp ấm cúng.
“Không đâu bằng cơm do chồng em nấu.” Triệu An Ngữ vừa nhai miếng cá sốt tươi ngon trong miệng, vừa khen ngợi tay nghề nấu nướng của Bạch Kính Xuyên.
Cô cảm thấy người tài giỏi như anh nếu như không làm quân nhân, cũng sẽ rất thành công trong những lĩnh vực khác, chính là kiểu đàn ông cực kỳ ưu tú.
Bạch Kính Xuyên mỉm cười động đũa gắp thêm thức ăn đặt vào trong bát cô: “Ngon thì ăn nhiều một chút, em ngày càng gầy đi rồi.”
Triệu An Ngữ khẽ cười, sau đó chọn phần thịt cá ngon nhất đưa qua chỗ anh: “Anh cũng ăn đi, đừng chỉ quan tâm em.”
Bạch Kính Xuyên phối hợp há miệng, ánh mắt trìu mến nhìn đối phương.
“Công ty vận hành tốt chứ? Có chỗ nào trở ngại không?”
“Em thấy cũng tạm, tuy chưa được như ý lắm nhưng mới bắt đầu em không dám hy vọng gì nhiều.” Triệu An Ngữ đặt đũa xuống, tâm sự với Bạch Kính Xuyên về công việc.
Công ty Triệu An Ngữ mới vận hành chưa được bao lâu, nguồn nhân lực chủ yếu đến từ công ty mẹ, phải cần một thời gian nữa nhân viên mới tuyển vào mới cứng cáp được, còn về vấn đề đầu ra…
Triệu An Ngữ cảm động nói: “Anh đấy lần sau không được âm thầm giúp đỡ em nữa đâu.”
“Để em phát hiện rồi.” Bạch Kính Xuyên bật cười.
Anh không phải đang đánh giá thấp năng lực của Triệu An Ngữ, chỉ là sợ cô quá vất vả thôi. Có những chuyện nếu có thể dựa vào đâu nhất thiết phải gồng mình tự gánh vác làm gì? Tuy anh giới thiệu khách hàng, nhưng phần quan trọng vẫn là ở chỗ cô, đàm phán, thuyết phục làm sao để họ bỏ tiền, chứ cái đó anh không ép được người ta.
“Em đi vệ sinh một lát.”
Đang nói chuyện cùng chồng, tự nhiên Triệu An Ngữ có cảm giác cổ họng mình nôn nao khó chịu, liền rời bàn ăn đi về phòng ngủ.
Cô ở trong phòng tắm dùng đủ mọi cách từ đánh răng đến uống nước ấm vẫn không thể nào khá lên được, Triệu An Ngữ nghĩ liệu có phải do dạ dày mình có vấn đề không? Nhưng sau nghĩ lại đầu cô chợt hiện lên một tia suy tư mong manh.
Chu kỳ kinh nguyệt của cô đã qua một tuần không đến rồi, liệu có phải…?
“Ngữ Ngữ em ổn không?” Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, Bạch Kính Xuyên chờ lâu không thấy Triệu An Ngữ ra ngoài, lo lắng đi vào xem thử.
Triệu An Ngữ dùng khăn lau mặt, rồi mở cửa ra ngoài: “Em không sao, ra ăn cơm thôi anh.”
Cô nói xong liền lôi kéo bàn tay Bạch Kính Xuyên xuống bếp, cô không dám chắc mình có em bé hay chưa? Cũng có thể thời gian gần đây ngủ nghỉ không được tốt nên mới dẫn tới trễ kinh, một khi chưa chắc chắn cô không muốn khiến anh hụt hẫng.
Bạch Kính Xuyên quan sát sắc mặt Triệu An Ngữ không mấy yên tâm, nhưng cô đã nói không sao, vì thế anh cũng không muốn hỏi quá nhiều, khiến cô cảm thấy bản thân mình quá phiền phức.
Triệu An Ngữ đem suy nghĩ kia giấu trong lòng, định bụng ngày mai tranh thủ vài tiếng tới bệnh viện kiểm tra. Cô biết anh luôn mong muốn bọn họ có một đứa nhỏ, nếu kết quả mang thai thật thì tốt rồi.
Chưa gì Triệu An Ngữ đã mường tượng ra dáng vẻ Bạch Kính Xuyên khi biết tin mình sắp có con, nụ cười ấy rạng rỡ biết bao.
Bạch Kính Xuyên vươn tay ra nhéo nhẹ vào mũi Triệu An Ngữ, giọng nói ôn hòa cất lên: “Lại thất thần rồi, ăn xong có muốn cùng anh đi dạo một chút không?”
Triệu An Ngữ gật gật đầu, vừa rồi trên đường về nhà cô thấy bầu trời đêm hôm nay rất đẹp, gió vừa đủ dễ chịu không lạnh lắm, thích hợp cho lứa đôi đi dạo nói chuyện tư tình.
Nói là đi dạo cho sang, thực chất hai người chỉ đi quanh quẩn trong vườn, hơn mười một giờ đêm, mọi thanh âm ồn ào thường nhật gần như lặng im, Triệu An Ngữ nắm tay Bạch Kính Xuyên đi trên những ô gạch nhỏ nối tiếp nhau chạy dọc quanh vườn.