Giam Cầm Cô Dâu Không An Phận

Chương 75: Sóng gió



Hương bưởi nhẹ nhàng theo cơn gió bay đi khắp chốn, từng đàn chim én nghiêng mình bay lượn trên bầu trời trong xanh, bên ô cửa sổ đôi vợ chồng nào đó mới trải qua một đêm đầy ngọt ngào kề cận tựa vào vai nhau ngắm bình minh.

Triệu An Ngữ từ từ rời khỏi khuôn ngực Bạch Kính Xuyên, ngẩng đầu lên nhìn chiếc cằm nghiêm nghị của anh nhẹ nhàng nói: “Kính Xuyên sau này anh đừng lạnh nhạt với em có được không? Anh mắng em cũng được nhưng xin đừng không để ý đến em.”

Bạch Kính Xuyên cúi đầu hôn xuống đôi môi chúm chím trước mắt, anh nào có muốn giận cô, mắng cô, chỉ là cảm xúc lúc đó rất tệ, không biết phải biểu đạt thế nào, cho nên mới chọn cách im lặng.

Triệu An Ngữ nhoẻn miệng cười, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Bạch Kính Xuyên kéo xuống, đồng thời chân kiễng cao đáp lại nụ hôn của anh.

Kết thúc sự dây dưa cuồng nhiệt, cánh môi Bạch Kính Xuyên nhẹ nhàng rời đi, để lại tư vị vấn vương nơi bờ môi Triệu An Ngữ, giọng cô có chút thổn thển: “Chúng ta làm lành nhé!”

Bạch Kính Xuyên kề trán mình vào trán Triệu An Ngữ, sắc thái ôn nhuận nói: “Miễn cưỡng tha thứ cho em, sáng nay nghỉ làm đi anh cùng em tới bệnh viện kiểm tra.”

Triệu An Ngữ nhướng mày, cô lao động cực khổ cả đêm đến cái eo cứ di chuyển là đau nhức, chỉ để đổi lấy một câu miễn cưỡng thôi sao?

Nhưng ý nghĩ này không tồn tại được bao lâu đã bị niềm hạnh phúc xóa bỏ, còn gì vui hơn là vợ chồng hòa hợp, Triệu An Ngữ ôm cánh tay Bạch Kính Xuyên cười híp mắt, thôi cũng được miễn sao anh chịu nhìn cô là tốt rồi.

Sau khi ăn sáng xong vợ chồng Bạch Kính Xuyên gấp gáp đưa nhau tới bệnh viện kiểm tra, kết quả so với lúc Triệu An Ngữ đến khám không khác bao nhiêu, điểm chênh lệnh duy nhất ở đây là bọn họ nhìn thấy được tia hy vọng.

“Tần suất sinh hoạt vợ chồng nên hạn chế như vậy sức khỏe người phụ nữ mới được cải thiện, tăng khả năng mang thai.”

Lời bác sĩ nói gương mặt Triệu An Ngữ hiện rõ sự ngượng ngùng, còn Bạch Kính Xuyên lại sa sầm xuống, anh đưa vợ đi khám không phải để nghe những lời này.

“Về thôi em, anh tin rằng ông trời sẽ không phụ người có lòng.” Bạch Kính Xuyên nắm tay vợ, trong hành lang dài vắng vẻ nhẹ nhàng an ủi Triệu An Ngữ.



“Dạ.” Triệu An Ngữ khẽ cười dù nụ cười không được tươi tắn cho lắm, nhưng cô cảm thấy lần này đi khám có anh ở bên nỗi buồn như vơi đi rất nhiều.

Thế mới nói kể cả người phụ nữ cứng rắn nhất cũng có lúc yếu mềm, có một bờ vai để tựa vào thật tốt biết bao.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời bãi đỗ xe bệnh viện hòa vào dòng xe tấp nập trên đường quốc lộ, Bạch Kính Xuyên vừa tập trung lái xe vừa nói:

“Em muốn ăn gì?”

“Đồ anh nấu.” Triệu An Ngữ không hề do dự mà trả lời, kể từ khi cùng anh chung sống, sơn hào mỹ vị hay các món ăn đến từ các nhà hàng nổi tiếng đối với cô cũng không bằng rau xào, thịt kho đơn giản anh làm.

Bạch Kính Xuyên quay sang cười dịu dàng với vợ: “Được chiều theo ý bà xã.”

Nói xong anh đánh tay lái rẽ sang bên kia đường, hướng siêu thị đi tới.

Cả hai người đều thích những món ăn thanh đạm, trên chiếc xe đẩy chất đầy rau củ lác đác vài hộp thịt cá ít ỏi.

“Cô ơi.”

Triệu An Ngữ đang nhặt hoa quả bỏ vào giỏ, bên tai chợt nghe thấy giọng trẻ con non nớt, quay ra tìm kiếm thì phát hiện Lâm An Nam đang kéo tay Phương Liên muốn chạy qua chỗ mình.

Triệu An Ngữ định đáp lại thì nghe được bà Phương Liên nói: “Cô gì mà cô, đi về.”

Đứa nhỏ không được như ý, òa lên khóc giãy dụa thoát khỏi tay Phương Liên chạy tới ôm chân Triệu An Ngữ mếu máo: “Tiểu Nam nhớ cô với bác Kính Xuyên lắm, sao lâu rồi hai người chưa đến thăm con.”

Triệu An Ngữ khom người xoa đầu cưng nựng cậu bé, cô cũng rất muốn nhưng bà cùng mẹ tiểu Nam lại không thân thiện đón tiếp, nên đành chịu thôi.

“Đi về cho bà, nhà còn bao nhiêu việc không nghe lời vứt luôn mày ra đường đấy.” Phương Liên hùng hổ xông tới, lôi tay Lâm An Nam mặc cho thằng bé khóc thảm thương.

“Cô để tiểu Nam ở đây chơi, chiều vợ chồng cháu đưa bé về.” Bạch Kính Xuyên từ quầy gia vị quay lại thấy được cảnh này lên tiếng khuyên nhủ, nhưng Phương Liên dường như muốn rũ sạch quan hệ với bọn họ thẳng thừng đưa Lâm An Nam đi.

Cùng với tiếng khóc của thằng nhỏ là bóng lưng cố chấp của Phương Liên, lần này gặp lại Triệu An Ngữ cảm thấy bà ta đã thay đổi rất nhiều, quần áo đắt tiền cùng đống trang sức phô trương trên người vẫn không thể che đi vẻ quê mùa khó coi đó.

“Em còn mua gì nữa không?” Bạch Kính Xuyên thở dài đặt tay lên vai vợ khẽ nói.

Triệu An Ngữ thu lại ánh mắt lắc đầu: “Về thôi anh.”



“Anh có cảm thấy nhà họ Lâm rất khác lạ không?” Trên đường xuống hầm gửi xe, Triệu An Ngữ vừa đi vừa hỏi Bạch Kính Xuyên.

Ngày trước bà ta cứ cách vài hôm lại gọi điện kêu than đòi hỏi hết thứ này đến thứ kia, dạo gần đây không những ngừng liên lạc còn xem vợ chồng cô như kẻ thù vậy, là do sự xuất hiện của người đàn ông lạ kia, khiến bọn họ trở lên như vậy sao?

“Bản chất con người mà, ôm được cành cao hơn sẽ chẳng ngần ngại mà vứt bỏ người xưa đâu.” Bạch Kính Xuyên chất đồ vào cốp xe, khi nói ra những lời này trong đôi mắt lóe lên tia thất vọng.

Về tới nhà hai người cùng nhau chuẩn bị bữa trưa, Bạch Kính Xuyên đảm nhiệm vai trò bếp trưởng, Triệu An Ngữ đứng bên cạnh phụ chồng làm mấy việc lặt vặt, chẳng mấy chốc cơm đã chín bên chiếc bàn ăn nhỏ ấm cúng trải qua nửa quãng thời gian trong ngày.

Ăn cơm xong, Bạch Kính Xuyên ôm Triệu An Ngữ ngồi trên ghế salon ngoài phòng khách nghỉ ngơi, nhưng bàn tay lại vô cùng linh hoạt luồn vào quần áo cô chu du.

“Anh không nhớ lời bác sĩ dặn, một tuần tốt nhất hai lần thôi.” Triệu An Ngữ giữ cánh tay Bạch Kính Xuyên lại, ngăn chặn hành động tiếp theo.

“Ngữ anh phản đối, hai lần không đủ.” Bạch Kính Xuyên nghiêng đầu ở nơi cổ Triệu An Ngữ nhấm nháp, đàn ông sức lực dư thừa bị hạn chế chuyện kia khác nào bắt người nghiện cai thuốc?

“Vậy ba lần.” Triệu An Ngữ thương xót gia tăng thêm.

“Thích lúc nào thì làm lúc đó đi vợ, lời bác sĩ chưa chắc đã đúng, phải ra sức cố gắng mới thành công chứ?” Bạch Kính Xuyên không thỏa hiệp, ôm Triệu An Ngữ theo kiểu công chúa đi về phòng ngủ, anh mỗi ngày đều muốn cô làm sao có chuyện căn thời gian để sinh hoạt.

Triệu An Ngữ nhanh chóng bị Bạch Kính Xuyên áp đảo trên giường, lời muốn nói cũng bị người ta chặn mắt, cô mở to hai mắt nhìn trên trần nhà, tự hỏi có nên làm anh dỗi vài ngày không? Hôm qua anh mới ăn no xong mà, sao chưa gì đã như hổ đói thế này?

Ăn uống no say, sắc mặt Bạch Kính Xuyên còn tươi hơn cả ánh mặt trời chia tay vợ ngồi lên xe tới quân doanh, để lại Triệu An Ngữ mặt mũi bơ phờ đỡ eo quay vào nhà.

Lúc đầu cô định ăn cơm xong sẽ tới công ty giải quyết công việc, nhưng sau khi soi gương cô đã buông bỏ ý định đó, trên cổ ngực đều là những dấu hôn sâu đậm do Bạch Kính Xuyên cố tình để lại, với thời tiết giữa trưa này cô không thể nào mặc trang phục kín cổng cao tường được, đành chấp nhận ở nhà nghỉ ngơi một hôm.

Quanh quẩn trong phòng cả buổi, hết làm việc rồi lại dọn dẹp ngày dài cứ vậy mà trôi qua, màn đêm lặng lẽ buông xuống, cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi nhưng Bạch Kính Xuyên lại vẫn mãi chưa về, Triệu An Ngữ không muốn làm phiền đến công việc của anh ngồi ở bàn ăn chờ đợi.

Sáu giờ, rồi lại đến tám giờ tiếng động cơ ô tô mà cô trông ngóng chẳng thấy ở đâu, thường ngày nếu có việc phải ở lại cơ quan hoặc đi xa anh nhất định sẽ chủ động báo với cô, nhưng hôm nay sao lại…? Cơ thể Triệu An Ngữ tự nhiên nóng ran, suốt ruột đi về phòng ngủ lấy điện thoại gọi cho anh.

“Tút… tút.”

Đầu dây bên kia truyền tới thanh âm vô vọng, cô thử thêm vài lần nữa cũng không được, chuyển sang gọi cho Lâm Tường thứ nhận lại vẫn chỉ là vài tiếng “tút… tút” lạnh lùng kia.

Giác quan mách bảo cho Triệu An Ngữ biết, Bạch Kính Xuyên gặp chuyện gì đó rồi, đầu óc phút chốc trở nên trống rỗng vơ vội chìa khóa chạy ra ngoài.

Khi vừa ngồi vào xe, thông qua gương chiếu hậu Triệu An Ngữ nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đi qua cổng, ánh mắt lo lắng dần tan đi, gấp gáp mở cửa xuống xe.



“Phu nhân.” Lục Trị dừng xe lại, trước dáng vẻ mong chờ của Triệu An Ngữ lên tiếng chào hỏi.

“Kính Xuyên anh ấy chưa về sao?” Trong xe ngoài Lục Trị ra không còn người nào khác, cô cụp mắt thất vọng hỏi.

Lục Trị quan sát nét mặt Triệu An Ngữ, đắn đo không biết phải mở miệng nói làm sao để giảm thiểu tối đa nỗi đau buồn nơi cô?

“Sao cậu không trả lời? Anh ấy… anh ấy xảy ra chuyện gì rồi sao?” Triệu An Ngữ chờ lâu không thấy Lục Trị hồi âm, ngữ điệu run rẩy nói.

Trước sự truy hỏi của Triệu An Ngữ, Lục Trị rụt rè lên tiếng: “Tư lệnh đang bị điều tra vụ việc có liên quan đến nhiệm vụ tang thương ba năm về trước, đêm nay có lẽ không thể về được đâu, ngày ấy sợ phu nhân lo lắng nên trước khi bị giam lỏng bảo tôi tới nói với phu nhân, yên tâm ngài ấy tự có cách.”

Triệu An Ngữ đơ người tại chỗ, tại sao lại như vậy? Nhiệm vụ ba năm về trước chẳng phải đã suýt lấy đi mạng sống của anh ấy sao? Anh ấy thì có liên quan gì ở đây mà phải giam giữ điều tra?

“Không phải đã qua rồi à? Có gì phải điều tra?” Triệu An Ngữ không hiểu hỏi lại.

“Cha con Trần Hạo Giang xưa nay luôn muốn lật đổ tư lệnh, bọn chúng đã tìm ra một vài chứng cứ cùng nhân chứng bất lợi với ngày ấy.”

Lục Trị nói ba năm về trước có hai mươi người tham gia vây bắt phi vụ giao dịch ma túy lớn ở vành đai biên giới, tuy nhiệm vụ thành công nhưng chỉ có ba người sống sót, một người là Bạch Kính Xuyên, Lâm Tường và người còn lại là Doãn Khang.

Sau nhiệm vụ đó bọn họ cũng lần lượt được thăng chức, cao nhất là Bạch Kính Xuyên từ thượng tá lên thiếu tướng, khiến cho một số người chướng mắt đứng ngồi không yên, qua vài năm yên phận tìm mọi cách hạ bệ lão già Trần Hạo Giang Thượng kia đã móc nối được với Doãn Khang, đứng ra tố cáo Bạch Kính Xuyên năm đó thực chất không có mặt trong đội ngũ, thậm chí còn giả thương tích để lừa gạt nhà nước.

“Bọn họ quá ngông cuồng rồi, chứng cứ thương tích rõ rành rành giả là giả thế nào?” Triệu An Ngữ lo âu cộng thêm bực dọc, không nhịn được mắng cha con họ Trần.

“Mấu chốt nằm ở chỗ đó, bác sĩ Ngô cũng bị cuốn vào rồi, bọn chúng định một mẻ triệt hết vây cánh của tư lệnh.
— QUẢNG CÁO —