Trên giường có một đứa trẻ đang nằm, khoảng 5, 6 tuổi, rất gầy, gần như chỉ còn da bọc xương.
“Anh trai tặng sô cô la!” Đứa trẻ trên giường cười toe toét, đứng dậy dang hai cánh tay nhỏ xíu ra đòi Lễ ôm, rồi gọi Thất Phân là “chị“.
Mẹ bé cảm ơn Lễ và Thất Phân đã dành thời gian đến thăm con bà.
Lễ bế bé một chút, “Chuyện nhỏ thôi.” Sợ làm lạnh bé nên nhanh chóng buông ra, ngồi bên giường lắp khối hình cùng bé chơi.
Thất Phân chưa từng trải qua tình huống này, cười với mẹ bé rồi đứng bên cạnh xem Lễ và bé chơi, liếc nhìn cái bàn sạch sẽ, không có trái cây, kẹo, nước uống.
Điều này phải khó chịu biết bao đối với một đứa trẻ nhập viện, hồi nhỏ Thất Phân phải ăn ngọt mới chịu ngoan ngoãn tiêm thuốc.
“Anh trai, lần trước cho Tiểu Đồng sôcôla nên Tiểu Đồng tăng 0,5 kg, lâu rồi không gặp bác sĩ cũng không chích thuốc.” Bé kể lể vừa xây lâu đài bằng khối hình.
Lễ quay lại nhìn mẹ bé, “Xin lỗi, tôi không biết cậu bé không được ăn đồ ngọt.”
Mẹ rót hai ly nước cho Thất Phân và Lễ, “Thằng bé không ăn, nói đó là món quà tốt nhất từng nhận được muốn giữ lại.” Giọng run run về cuối, không dám ngẩng mặt nhìn con.
Im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng vui vẻ của bé chơi khối hình, cả ba đều nhìn bé xây xong lâu đài.
“Trong đây có hoàng tử và công chúa ở không?” Thất Phân hỏi.
“Trong này có hoàng tử Giáng sinh, sẽ giúp rất nhiều người thực hiện ước nguyện, là người tốt nhất trên thế giới.” Nói xong, bé nháy mắt với Lễ, “Đây là bí mật giữa chúng ta.”
Lễ vuốt tóc bé, “Ừ, bí mật giữa chúng ta.” Người tốt nhất, anh không dám nhận danh hiệu đó.
Do tiêu hóa kém, bé chỉ được ăn cháo lỏng dễ tiêu nhưng cũng dễ mệt, lúc ra về, Lễ ôm bé một cái, nói “Tạm biệt“.
Bé cười toe toét để lộ hàm răng trắng, “Sôcôla anh trai tặng em sẽ giữ mãi, quả cầu thủy tinh em tặng anh, anh cũng giữ nhé?”
Lễ gãi lên mũi bé, “Được.”
Ra khỏi bệnh viện, Thất Phân và Lễ ngồi dưới hàng cây.
“Sao anh chơi với cậu bé thân thiết thế?” Thất Phân nhận ra tâm trạng anh hơi ủ rũ.
“Lần đầu gặp, bé cũng gầy tong teo như vậy, nhìn rất khó chịu.” Lễ dựa vào vai Thất Phân, đột nhiên thích mùi ấm áp trên cổ cô, “Lúc đó anh rất lạnh nhạt với cậu bé, khi cậu bé tặng anh quả cầu thủy tinh, thậm chí anh còn tức giận nhưng không ném đi, lại đem ra an ủi cậu bé khi cậu giận dỗi.”
Giọng anh ngày càng trầm xuống, có thể nghe ra nghẹn ngào, “Những thứ bẩm sinh đè nặng trên vai anh, khiến anh nhận ra đây không phải gánh nặng mà là điều tốt đẹp, anh rất vinh dự. Thất Phân...”
Thất Phân ôm chặt anh, “Đừng nói nữa nhé?”
Cô đã sẵn sàng chấp nhận mọi kết quả nhưng lúc này không muốn buông tay, cho dù cuối cùng tổn thương nặng nề.
Gió thổi qua, ánh mắt tốt bụng chiếu về phía hai người ôm nhau.
Thất Phân bảo vệ luận án thành công, đồng nghĩa với việc cuộc sống đại học của cô sắp kết thúc, vừa bước ra khỏi lớp đã thấy Lễ đứng dưới gốc cây, mặc áo trắng quần dài.
Lòng cô xao động, lấy điện thoại chụp lén một tấm ảnh.
Lễ bắt lấy cô vững vàng, hôn lên khóe miệng cô, “Ừm, ít nhất hai tiếng rồi nhưng không than thở gì cả, ngoan chưa?”
Thất Phân cười ngọt ngào, vỗ vai anh ra hiệu thả cô xuống, “Buồn nôn quá đi.”
Lễ lại hôn cô thêm cái nữa, mới thả cô xuống, lấy cặp trên tay cô, rồi che ô cho cả hai đi ra khỏi trường.
Trời đã bắt đầu nóng Thất phân càng thích dựa vào Lễ vì anh mát lạnh, “Trời nóng thế này, anh có bị khó chịu không?
“Có cái lò sưởi nhỏ này dựa vào mỗi ngày quen rồi.”
“Hừ, vậy thì buông tay đi.” Thất Phân trừng anh.
Lễ cười cười, nắm tay càng chặt hơn, “Từ Quan mời chúng ta ăn cơm.”
“Sao vậy? Anh ấy dạy hư anh rồi, không muốn gặp đâu.”
“Anh ấy từ chối cơ hội thăng tiến, xin thưởng tiền từ lãnh đạo, có vẻ còn yêu đương nữa.”
“Ừ, kĩ năng dụ dỗ của anh cũng do anh ấy dạy mà, bây giờ anh ấy mới yêu, thật kì quặc đấy.” Thất Phân vẫn còn căm giận việc Từ Quan dẫn Lễ đi xem phim người lớn.
Hai người vẫn nhanh chóng tới nhà hàng Từ Quan đặt trước, chỉ có Từ Quan đến trễ một bước.
Thất Phân tựa vào ngực Lễ, chơi trò chơi giải đố, thoảng nhìn anh cầu cứu. Lễ bèn cầm tay cô giúp cô, “Như thế là được rồi.”
“Trời ạ, tôi chưa ăn mà đã no rồi.” Từ Quan nói ở cửa.
Thất Phân không ngẩng đầu lên, “No thì tốt, để hết cho Lễ của tôi ăn.”
Lễ vỗ vỗ Thất Phân, “Rửa tay ăn cơm thôi.” Rồi nói với Từ Quan, “Còn ghim anh lắm đấy đừng nói lung tung nữa, chọc tức cô ấy tôi sẽ không tha đâu.”
Từ Quan cười hô hố, “Thất Phân à, khí phách của cô còn kém đấy.”
Thất Phân mặc kệ anh ta nói gì, rửa tay xong ngồi đó đợi cơm, hai người đàn ông bàn chuyện trượt tuyết, cô thì suy nghĩ từ khi nào mà hai người thân thiết đến vậy, lần đầu gặp mà lạnh nhạt lắm cơ mà.
Từ Quan gọi một chai rượu đỏ.
Thất Phân liền cản lại, đổ lỗi cho mình, “Tôi không cho anh ấy uống rượu.”
“Chai rượu đỏ Lịch Viễn Châu mua cho em, anh uống hết rồi.”
Thất Phân:... Thì ra mất tăm luôn rồi!
Mỗi người một ly rượu.
“Nào, trước tiên mừng em tốt nghiệp.” Từ Quan nói.
“Cảm ơn ạ.” Thất Phân vui vẻ nhận.
“Tiếp theo mừng lớp trượt tuyết của tôi ngày càng thành công.”
“Anh ta không phải thề sẽ chết trên sân trượt tuyết sao? Sao bỗng nhiên lại mở lớp dạy trượt tuyết vậy?” Thất Phân nhìn sang Lễ.
“Cái này phải cảm ơn bạn trai của cô đấy, mở lớp tự do mà, kiếm tiền nhiều nữa, cũng có thể chết trên sân trượt tuyết, lại còn có thể hợp tác với cao thủ trượt tuyết nhà cô này.”
Từ Quan rót rượu mời Lễ.
Thất Phân cũng cầm ly rượu tới trước mặt Lễ, “Đầu óc khôn khéo đấy, một ly nữa nhé, ổn chứ?”
Lễ mím môi, chạm ly cô, “Cô gái xinh đẹp mời rượu sao có thể từ chối được?” Rồi ngửa đầu uống cạn.
Thất Phân cũng không kém uống hết.
“Hai người các cậu cạnh tranh uống rượu ngay bàn của tôi à? Muốn cạnh tranh thì về nhà lọ mọ tiếp đi. Ăn cơm thôi, không uống nữa.” Từ Quan gõ gõ bàn, “Trêu tôi vì không có bạn gái à?”
“Đúng đấy, trêu anh độc thân!
Ăn uống diễn ra, bữa trưa kéo dài đến ba giờ chiều, Thất Phân đã say rượu, Từ Quan cũng uống rượu nên gọi hai xe riêng chở về.
Thất Phân cứ bám lấy Lễ, ôm anh, hôn anh, gọi Lễ Lễ mãi.
Nhiệt độ cơ thể Lễ vốn đã tăng do uống rượu, giờ càng nóng hơn, anh giữ chặt tay Thất phân, “Thất Phân, tỉnh táo đi.”
Thất phân lắc đầu, “Không, em không cho anh đi đâu, em tỉnh dậy là anh sẽ bỏ đi thôi, phải không?” Cô vặn vẹo người muốn hôn anh, “Anh chỉ là kẻ lừa đảo, lừa đảo lớn, em biết hết đấy, hừm.”
Một lúc sau lại khóc, mặt đỏ bừng ánh mắt mơ màng, mi mắt còn vương nước mắt, “Hu hu, muốn hôn hôn, ôm ấp, bồng bồng.”
Lễ bất lực, bèn bế cô ngồi trên đùi, hôn liên tục khiến cô im lặng, cô thỏa mãn liếm môi nhắm mắt ngủ.
Lễ quỳ trước ghế sofa, chải lại mái tóc bị xổ của cô, nhìn cô ngoan ngoãn như thế không nhịn được lại tới hôn thêm cái nữa, “Thất Phân, anh đã đưa ra một quyết định ích kỉ, sẽ không hỏi ý kiến em, sợ em khóc.”
Cô ngủ say, anh nhìn, khóe mắt cười cong.
Ánh sáng trong phòng khách dịch dần sang phía tây, từ vàng óng chuyển thành đỏ tối.
Chụp hình kỉ niệm tốt nghiệp xong đã là 4 giờ chiều, tất cả đều mệt mỏi nhưng vui vẻ.
Thất Phân gọi Diệp Vãn Tiêu, “Lát nữa chụp thêm vài tấm hình cho tớ và Lễ nhé?”
Diệp Vãn Tiêu phát ra tiếng khinh bỉ, “Tớ đơn thân mà cậu cứ làm tổn thương tớ thế này sao? Thôi vì luận văn của cậu, tớ giúp cậu vậy.”
Lễ mang tới hai ly nước ép đá, thưởng cho hai cô.
“Việc nhờ Từ Quan xong chưa?” Thất Phân uống ngụm lớn giải khát.
“Gần xong rồi.” Lễ lau mồ hôi trên mặt cô, “Mệt thế này mà còn chụp nữa à?”
“Để lưu niệm, tưởng nhớ sau này chứ.”
Thất phân cố ý thuê nhiều bộ trang phục, Diệp Vãn Tiêu cũng chụp hết sức chu đáo, còn làm luôn chuyên gia trang điểm.
Dưới gốc phong, bên hồ nước, ngọn đồi tình nhân, trong lớp học, nhiều kiểu hôn hít, ôm ấp, nhìn nhau khiến nhiều bạn học đã có người yêu cũng đỏ mặt.
Chính thức kết thúc cuộc sống đại học bốn phương tám hướng ai nấy đi một ngả, dù hẹn gặp lại nhưng đời này có gặp được nữa không, ai thoát khỏi lời nguyền của cuộc sống?
Nhưng cuộc sống vẫn là cuộc sống, thay đổi muôn hình vạn trạng.
Tháng 8, Thất Phân nhận được thông báo từ mẹ.
“Gì? Mẹ sắp về rồi à? Ba có cùng về không?” Thất Phân bịt miệng người đối diện, ra hiệu đừng lên tiếng.
“À, chỉ về phân loại, báo cáo một thời gian này à? Gì? Vâng, con biết rồi, bye.” Thất phân cúp máy, “Nhanh thu dọn đồ đạc đi ở nhà Từ Quan một thời gian, mẹ em sắp về rồi, còn một tiếng nữa thôi.”
Lễ nhìn cô, ánh mắt rất vô tội.
“Đừng hiểu lầm, không phải anh không được gặp người khác, chỉ là không được ở nhà em thôi, ngày mai em sẽ đưa anh ra mắt mẹ em, được không?”
“Được.” Giọng nhẹ nhàng không giống mọi khi.
Thất Phân:...
Từ Quan tới đón Lễ, “Sao, lại bị đuổi ra ngoài rồi à? Thất Phân tính khí thật là lớn đấy, tôi bảo anh đừng chiều nữa rồi.”
“Tôi thích thế.” Lý trí.
“Thằng điên, sớm muộn gì cũng có ngày anh gánh chịu thôi.”
“Vui lòng chiều theo.”
Từ Quan:... Không hợp môi trường thì hợp cậu vậy!
“Mẹ yêu quý, con chào mừng mẹ về nhà, mẹ lại trẻ ra rồi.” Thất Phân đứng ở cửa như đón khách.
Bà Cát Hân Hạnh liếc nhìn vào trong nhà, “Ai ở nhà ta vậy?”