Vết thương do súng đạn gây ra của Lam Kiều vừa kết vảy, vì cứu Hà Dật Nhiên, cho dù không có bị thương nữa, nhưng bởi vì khi tranh đấu động tác quá mức kịch liệt, vết thương ban đầu đúng vẫn là xé rách rồi.
Sau đó Nam Cung Vũ an bài bác sĩ Bạch giúp Lam Kiều xử lý vết thương, Bạch Dịch An lúc tới, trong phòng chỉ có một mình Lam Kiều.
Lam Kiều thật sự sợ thấy Bạch Dịch An, đặc biệt là biết tâm tư của nàng đối với mình, hận không thể tránh nàng đi đường vòng, cùng với ngược lại, Bạch Dịch An mỗi giờ mỗi khắc không muốn gặp lại Lam Kiều, coi như là cô mặt lạnh không nói một lời cũng tốt.
Cho nên, khi Bạch Dịch An nghe nói vết thương Lam Kiều nứt ra, tâm tình cực kỳ mâu thuẫn, bởi vì có lý do có thể mỗi ngày thấy cô mà sung sướng chờ mong, hay bởi vì Lam Kiều bị thương lâu không khỏi hẳn mà đau lòng không ngớt.
Vết thương bởi vì lôi kéo mà xé rách, ở trong đời hơn hai mươi năm của Lam Kiều, sớm đã thành thói quen, không đáng ngạc nhiên. Nàng gần đây sau khi thu thập sự kiện ám sát đính hôn hỗn loạn, bận tối mày tối mặt, trăm công nghìn việc vẫn không quên vết thương của cô, chủ động an bài bác sĩ, Lam Kiều vẫn không học được làm sao yêu quý chính mình, bây giờ lại có người lo lắng thay cô đau lòng thay cô, giám sát cô chăm sóc tốt chính mình. Loại cảm giác bị người quản này, rất tốt.
Bạch Dịch An bôi thuốc khử trùng cho Lam Kiều, một lần nữa băng bó vết thương, thấy được vết thương thật vất vả vảy kết của Lam Kiều, bây giờ lại bắt đầu thấm máu, Bạch Dịch An sắc mặt rất là trắng bệch, tựa hồ bị thương là nàng.
Lam Kiều không nhiều lời, Bạch Dịch An bởi vì phẫn nộ mà tức giận đến một câu nói cũng không nói được, hai người cứ như vậy trầm mặc, Bạch Dịch An không nói lời nào, Lam Kiều ngược lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ muốn nàng mau nhanh băng bó xong rời khỏi, xem thời gian đại tiểu thư sắp về nhà, cô không hi vọng Bạch Dịch An còn nói một đống lời kỳ kỳ quái quái, bị đại tiểu thư nghe thấy.
Đáng tiếc không như mong muốn, càng là sợ cái gì, càng là đến cái đó.
Sắc mặt Bạch Dịch An khó coi sau khi xử lý xong vết thương, tức giận bất bình ôm oán nói, "Ngươi rõ ràng thương thế chưa khỏi hẳn, đại tiểu thư tại sao phải an bài nhiệm vụ nguy hiểm như vậy cho ngươi?"
Lam Kiều không đáp, có người ở sau lưng nghị luận đại tiểu thư thị phi, đây khiến cô có chút tức giận, cô vốn định trực tiếp đem người đánh đuổi, nhưng mà đại tiểu thư dặn dò cô không thể đắc tội Bạch Dịch An. Thế là, Lam Kiều chỉ đành giữ yên lặng.
Bạch Dịch An rất không dễ dàng thấy Lam Kiều một mặt, đương nhiên không muốn dễ dàng rời khỏi, tiếp theo bất bình dùm Lam Kiều nói, "Đại tiểu thư đây là muốn bốc lột một chút giá trị lợi dụng cuối cùng của ngươi sao? Lệnh ngươi đi cứu chồng chưa cưới của nàng, nàng có được người tình, ngươi tới bán mạng? Nàng có cân nhắc qua sự sống chết của ngươi không?"
"Bạch Dịch An, chú ý chuẩn mực lời nói của ngươi!" Lam Kiều cuối cùng không nhịn được mở miệng cảnh cáo nói.
Bạch Dịch An nhìn ra Lam Kiều tức giận, không dám tiếp tục nói, nói đến nàng luôn luôn là người lạnh lùng, chưa bao giờ sẽ quản việc không đâu, lại càng không từng sau lưng nghị luận chủ nhân thị phi, cũng không biết gần đây làm sao vậy, luôn là nói một ít lời không nên nói, dễ dàng nổi giận, dễ dàng đau lòng dễ dàng mất ngủ.
Dì Phùng bảo mẫu gõ cửa đi vào, trong tay nâng một bó hoa hồng, cánh hoa kiều diễm ướt át, giọt nước còn treo ở phía trên.
"Tiểu Kiều, hoa này là bảo vệ lấy vào, nói là tặng cho ngươi."
Bạch Dịch An chấn kinh rồi, Lam Kiều cũng chấn kinh rồi.
Sắc mặt Bạch Dịch An biến đổi khó lường, có tình địch xuất hiện, không được, đến tột cùng sẽ là ai?
Lam Kiều cũng rất bất ngờ, chỉ là âm thầm suy đoán là đại tiểu thư đưa tới, tâm tình sung sướng đến cực điểm, không khỏi có chút cảm giác lâng lâng, ý cười nhợt nhạt bên miệng làm sao giấu cũng không giấu được.
Bạch Dịch An vừa nhìn, tâm càng là nguội hơn một nửa, nhìn dáng dấp, tình địch này khó đối phó, Lam Kiều lãnh khốc bạc tình như thế, lại sẽ bởi vì thu được một bó hoa không nhịn được ý cười.
Bạch Dịch An nhớ tới Lam Kiều bình thường đối với nàng xa cách thái độ lãnh đạm, trong nháy mắt có chút nản lòng thoái chí, bó hoa hồng kia nhìn làm sao chói mắt như thế, Bạch Dịch An cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa.
Bạch Dịch An đi rồi, đây ngược lại hợp ý của Lam Kiều.
Nói ra, Lam Kiều luôn luôn không thích những đồ vật tiểu nữ sinh thích này, nhưng không biết tại sao, vừa nghĩ tới là đại tiểu thư tặng, những hoa hồng này liền thấy thế nào hợp mắt như thế, kiều diễm long lanh, bóng mượt đáng yêu, như dáng dấp mặt hồng của nàng khi chính mình hôn môi đại tiểu thư.
Đây là Lam Kiều đời này lần đầu tiên nhận được hoa hồng, cô cũng không biết bảo bối nhà mình lúc nào lãng mạn như thế, mấu chốt là gần đây đại tiểu thư còn bận bịu đất trời đen kịt, một chút thời gian nhàn rỗi đều không rút ra được, Lam Kiều mơ hồ cảm thấy có mấy phần kỳ quái.
Lam Kiều cứ như vậy một bên suy tư về, một bên nhìn chằm chằm hoa hồng, thời gian bất tri bất giác qua một canh giờ.
Khi Nam Cung Vũ trở về, thì thấy được một màn kỳ quái như vậy, Lam Kiều vậy mà nhìn chằm chằm một bó hoa hồng đờ ra.
"Đây là người nào tặng?" Nam Cung Vũ giống như vô ý hỏi. Trong lòng đã ghen, Lam Kiều tỷ tỷ dám ở sau lưng nàng tự mình nhận hoa hồng người khác tặng, còn một mặt say sưa, yêu thích không buông tay, nhìn ra đều xuất thần rồi. Hôm nay Bạch Dịch An đến chữa thương cho Lam Kiều, là nàng tặng sao? Lam Kiều tỷ tỷ đây là ý muốn leo tường sao? (Leo tường: Ngoại tình).
Lam Kiều kinh ngạc, nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, nghi ngờ nói, "Đây không phải cô tặng tôi sao?"
Lần này đến phiên Nam Cung Vũ kinh ngạc, gần đây vội đến chân không chạm đất, lại đã xảy ra nhiều lung ta lung tung như vậy, nàng nơi nào có tâm tư tặng hoa cho Lam Kiều, huống chi nàng căn bản không biết Lam Kiều yêu thích hoa hồng!
Nam Cung Vũ đem dì Phùng kêu lại đây, dì Phùng bảo là bảo vệ giao cho nàng, nàng cũng không rõ ràng.
Nam Cung Vũ lại đem Ngụy Huân kêu đến, Ngụy Huân bảo hoa này là Hà Dật Nhiên tự mình đưa tới cửa.
Lam Kiều trong nháy mắt đen mặt, thiệt thòi cô vui vẻ đến nửa ngày, quay đầu lại vậy mà là tình địch tặng cho đại tiểu thư. Hà Dật Nhiên và đại tiểu thư còn có hôn ước, ngày cưới kéo dài đến sang năm, Hà Dật Nhiên vẫn là chồng chưa cưới danh chính ngôn thuận của đại tiểu thư.
"Tặng ta?" Nam Cung Vũ hỏi.
Ngụy Huân sửng sốt một chút, do dự đến nửa ngày mới ấp a ấp úng trả lời, "Hà thiếu gia nói, là.. Là tặng cho Kiều tỷ."
Lần này thì lúng túng rồi.
Nam Cung Vũ và Lam Kiều hai mặt nhìn nhau.
Ngụy Huân nhanh chóng lùi ra.
Hà Dật Nhiên thật sự đến rồi, ở ngay trước mặt chính mình theo đuổi cận vệ của chính mình. Nam Cung Vũ thở dài, có chút không thể ra sức, vị hôn phu của mình theo đuổi người phụ nữ của chính mình, phim truyền hình cũng không dám diễn như thế..
Nam Cung Vũ sâu kín nhìn chằm chằm Lam Kiều nói, "Lam Kiều tỷ tỷ, mối tình không kết quả của chị."
Lam Kiều bị ánh mắt nóng hừng hực của đại tiểu thư nhìn chăm chú đến có chút không dễ chịu, cố ý ho hai tiếng che giấu lúng túng.
Lam Kiều nhà mình mị lực vô cùng, Bạch Dịch An chân trước mới vừa đi, Hà Dật Nhiên gót chân sau đến, hai cái tình địch trái phải, đáp ứng không xuể, Nam Cung Vũ cũng không biết chính mình hẳn là tự hào hay là phát sầu, then chốt một người tình địch trong đó còn là vị hôn phu của mình, đây đều là cái gì cùng cái gì a..
"Vậy hoa này?" Nam Cung Vũ chỉ vào hoa hồng, lời còn chưa nói hết, Lam Kiều lập tức ghét bỏ mà đem hoa ném vào trong thùng rác, tựa hồ đó là bệnh độc vậy, chỉ lo dính vào trên người mình.
Từ ngày đó trở đi, Hà Dật Nhiên mỗi ngày đều sẽ đưa một bó hoa hồng cho Lam Kiều, công tử hào hoa nhất hướng phong lưu giống như là đột nhiên đổi thành một người khác, bắt đầu trở nên thâm tình chuyên nhất. Hà Dật Nhiên là chấp nhất như vậy, gió mặc gió, mưa mặc mưa, liên tiếp một tháng, chưa bao giờ bỏ sót một ngày. Nếu như là xem tiểu thuyết, Nam Cung Vũ đều cũng sắp bị tình yêu của vai nam nữ chính cảm động, chỉ đáng tiếc nam chính là chồng chưa cưới của mình, nữ chính là người yêu là của mình, Nam Cung Vũ trong nháy mắt đã không có tâm tình người ngoài ăn dưa xem náo nhiệt.
Nam Cung Vũ gần đây tâm tình không tốt lắm, Lam Kiều vô tội bị liên lụy, mỗi ngày đều không thể không cẩn thận cẩn thận hầu hạ đại tiểu thư, lại là dỗ lại là hôn, mỗi ngày đưa tới hoa hồng, Lam Kiều ngay lập tức nhanh chóng xử lý xong, chỉ lo không cẩn thận lại bị đại tiểu thư nhìn thấy, bình dấm chua đánh đổ, sân sau cháy.
Khi Hà Dật Nhiên đến giữa tuần tháng thứ hai, Nam Cung Vũ cuối cùng không chịu nổi, ngồi ở trên giường, đem gối ném tới trên đầu Lam Kiều, tức giận nói: "Lam Kiều tỷ tỷ, tôi muốn ly hôn với chị!"
Mắt thấy gối bay đến, Lam Kiều cũng không dám trốn, đại tiểu thư đều tức rồi, chỉ có tùy ý nàng đánh hai lần xả giận. Nhưng mà, ly hôn? Các nàng kết hôn lúc nào? Chẳng lẽ là khi lần trước đính hôn, hai người ăn mặc áo cưới và âu phục chụp ảnh chung, coi như là đăng ký kết hôn?
"Đại tiểu thư, tôi sai rồi." Lam Kiều cũng không biết mình làm sai cái gì, Hà Dật Nhiên tặng hoa cho cô cũng không ngăn cản được, chỉ có điều quản nó ai đúng ai sai, thái độ đoan chính nhanh chóng nhận sai, là tuyệt đối sẽ không ra sai!
Quả nhiên Nam Cung Vũ không có tức như vậy rồi, ôm lấy Lam Kiều để nàng xoa xoa địa phương vừa bị gối ném đến, "Chị ngày mai sẽ đi theo nói rõ ràng với Hà Dật Nhiên!"
"Đại tiểu thư, tuân mệnh!" Lam Kiều hôn khuôn mặt đại tiểu thư một cái. Cô không muốn đi gặp Hà Dật Nhiên, nhưng vẫn tránh cũng không phải biện pháp, đại tiểu thư đều hạ thông điệp tối hậu thư với cô rồi, giải quyết không được mối tình không kết quả nữa, đại tiểu thư thật sự cùng cô ly hôn thì thảm rồi.
Nam Cung Vũ an bài Lam Kiều đi theo Hà Dật Nhiên đơn độc nói chuyện, chính mình thì đi Lạc gia đón Nhạc Nhạc về nhà.
Nhạc Nhạc biết tỷ tỷ hôm nay muốn tới đón mình, sáng sớm không tới sáu giờ liền hưng phấn tỉnh lại rất sớm, khi Lạc Vũ chải tóc cho nàng, ngoan ngoãn nghe lời, khác với thường ngày, an tĩnh ngồi ở trên cái băng tùy ý Lạc Vũ chải bím sừng trâu cho nàng.
Lạc Vũ lén vui, tối hôm qua nàng nói cho Nhạc Nhạc biết, đứa trẻ không nghe lời là không thể về nhà cùng tỷ tỷ. Cho nên Nhạc Nhạc luôn mãi bảo đảm, mình là đứa bé nghe lời hiểu chuyện.
Thời gian quá dài không gặp, Nhạc Nhạc đúng là vẫn còn nhịn không được, nhào vào trong lòng tỷ tỷ khóc, Nam Cung Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của Nhạc Nhạc, nhẹ giọng an ủi, ai biết Nhạc Nhạc khóc bù lu bù loa, thân thể run rẩy càng thêm lợi hại.
Nhạc Nhạc bình thường vẫn nhẫn nhịn, bởi vì ôn nhu sủng nịch của tỷ tỷ giờ khắc này, cuối cùng không cần bức bách chính mình lớn lên, giả vờ kiên cường rồi.
Lạc Vũ nhìn phía sau Nam Cung Vũ một chút, không nhìn thấy bóng người của Lam Kiều, kỳ quái nói, "Vệ sĩ nhà ngươi đâu? Bình thường không phải đều là đi đâu đều đi theo, như hình với bóng sao?"
"Nàng giải quyết mối tình không kết quả!" Nhắc tới đây Nam Cung Vũ liền giận rồi.
"Ai?" Lạc Vũ giật nảy cả mình.
"Hà Dật Nhiên."
"Xảy ra chuyện gì?" Lạc Vũ cả kinh cằm đều phải rơi mất, chồng chưa cưới của Vũ tỷ gian dối trước mặt Vũ tỷ, đối tượng gian dối còn là cận vệ của Vũ tỷ. Lá gan của đại thiếu gia Hà gia cũng quá lớn rồi đó! Lam Kiều nhìn dáng dấp sắp thất sủng, nói không chừng sẽ bị đuổi ra khỏi cửa?
Nam Cung Vũ sớm thì tức sôi ruột, bình thường ở Nam Cung gia căn bản không tìm được người kể khổ, cũng chỉ có ở trước mặt khuê mật thật là tốt của chính mình, Nam Cung Vũ mới có thể nói hết phát tiết một trận.
"Cho nên nói, Hà Dật Nhiên là chuẩn bị chuyện tốt thành đôi, ôm ấp đề huề, chính thê còn không có vào cửa, liền chuẩn bị cưới vợ bé?" Lạc Vũ nghe xong dở khóc dở cười, trêu ghẹo nói.
Lạc Vũ thấy được sắc mặt không thiện của Nam Cung Vũ, mơ hồ có điềm báo phát hỏa, rụt cổ một cái, nhanh chóng giải thích, "Vũ tỷ, ta đùa giỡn."
Cũng không biết có phải ảo giác không, Lạc Vũ luôn cảm thấy, Vũ tỷ lên làm người thừa kế giáo mẫu tựa hồ không giống với lúc trước, càng ngày càng khí độ và quyết đoán của người bên trên, không giận tự uy, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hai người uống Hồng trà, thưởng thức bánh ngọt tinh xảo, hàn huyên ròng rã một buổi trưa.
Mặt trời lặn phía tây, Nam Cung Vũ nhìn đồng hồ đeo tay một cái, Lam Kiều chắc cùng Hà Dật Nhiên bàn luận đến gần đủ rồi, liền đứng dậy chuẩn bị về nhà.
"Nhạc Nhạc, chúng ta về nhà. Nói tạm biệt với Lạc Vũ tỷ tỷ." Nam Cung Vũ bế Nhạc Nhạc lên.
"Cảm tạ Lạc Vũ tỷ tỷ chăm sóc Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc sẽ nhớ ngươi, tạm biệt!" Nhạc Nhạc cười ngọt ngào, phất phất tay, còn cho Lạc Vũ một nụ hôn gió.
Tiểu gia hỏa giảo hoạt, ngươi thì ra sức giả vờ đi! Ở trước mặt Vũ tỷ thì hóa thân làm tiểu bạch thỏ đơn thuần đáng yêu, ở trước mặt mình vốn là hỗn thế đại ma vương không sợ trời không sợ đất!
Trong lòng Lạc Vũ oán thầm như thế, ở bề ngoài vẫn là cười đến mặt mày cong cong, thân thiết thân mật.
Nhạc Nhạc rời đi rồi, trong phòng đột nhiên trở nên trống rỗng, đã không có gấu con nhảy nhót tưng bừng nghịch ngợm gây sự, có vẻ quá mức vắng lạnh một ít, Lạc Vũ đột nhiên có chút không quen, trên mặt hiện ra mấy phần cô đơn.
Lạc Hàn đi vào, phát hiện Lạc Vũ rầu rĩ không vui.
"Làm sao vậy, đột nhiên yêu thích đứa trẻ rồi?" Lạc Hàn hỏi. Quãng thời gian trước, con gái nhà mình còn luôn oán giận với cô, tháng ngày nuôi đứa trẻ làm vú em quá nhức đầu.
"Mammy, nếu không ta cũng sinh đứa bé tới chơi một chút?" Lạc Vũ chống quai hàm ngưng mắt, âm thầm suy tư.
"Không được!" Lạc Hàn không hề nghĩ ngợi, lập tức phản đối nói.
"Hả?" Lạc Vũ ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn phía mẫu thân.
"Chính ngươi cũng còn là đứa trẻ không lớn lên."
"Mammy, ta đùa giỡn. Đối tượng của ta đều không có, làm sao sinh con. Ta có mammny là đủ rồi." Lạc Vũ ôm chặt lấy Lạc Hàn tiến vào trong lồng ngực mẫu thân làm nũng.
"Ngươi bây giờ có người thích rồi sao?" Lạc Hàn thử dò xét nói.
"Có." Lạc Vũ như chặt đinh chém sắt gật gật đầu nói.
"Là ai?" Lạc Hàn mơ hồ có chút bất an, lo lắng con gái nhà mình bị người khác quải chạy, rời khỏi bên cạnh mình, cũng không trở về nữa.
"Đương nhiên là mammy ngươi a." Lạc Vũ nở nụ cười tươi sáng, ở trên mặt mẫu thân hôn một cái. Thích nhất nữ vương đại nhân nhà ta!