Giáo Sư: Trái Tim Em Vẫn Luôn Hướng Về Anh

Chương 52: Kẻ Phản Diện



Thẩm Thảo My sau khi tỉnh giấc thì lại không chịu ăn uống và uống thuốc gì cả,cô ta lúc nào cũng la thét ầm ỉ khiến cho bác sĩ và y tá điều phải đau đầu vì bệnh nhân này.Hơn mấy tiếng đồng hồ la hét thì bác sĩ cũng đành phải tiêm thuốc an thần cho cô ta bởi vì bây giờ chỉ có cách này mà thôi …

Gần tờ mờ sáng thì cô ta cũng tỉnh dậy,cả người có chút đau nhức khó chịu,nước mắt cũng rơi xuống không ngừng.Cô ta không chịu được cái cảnh mỗi ngày điều phải nằm trên giường bệnh như thế này,số phận của cô không được diễn ra tồi tệ như thế …

Hơn 5 giờ sáng,cô ta rút kim tiêm r rồi rời khỏi bệnh viện.Trên người thì không có tiền, không có gì cả.Cô ta đi lang thang trên đường như một người vô gia cư, nhưng cũng may là Thẩm Thảo My không bị mất trí nhớ cho nên có thể tự mình mò đường về đến trung cư của nhà mình.

Khi về đến nhà thì cô ta liền khoá cửa thật chặt rồi chạy vào phòng ngủ của mình,lúc này cô ta đi lại bàn trang điểm ngồi xuống để xem dung nhan của chính mình.Đúng thật là không thể tin được mà,đây chính là cô sao,một cô gái với sắc mặt xanh xao,đầu bù tóc rối đã vậy trên gương mặt còn có vết sẹo lớn. Tay chân thì đầy vết xước khiến cho cô ta không thể tin đây là chính mình được

“Không … không … mình không xấu xí như thế …anh ấy nhất định sẽ bỏ mình …ba mẹ không cần mình …”

Bây giờ cô không có một điểm tựa gì cả,ai ai cũng bỏ rơi cô.Thẩm Thảo My ngồi trước gương lẩm bẩm như một kẻ điên …

Sau đó thì lại cười phá lên khiến cho căn phòng này càng trở nên man rợ hơn. Người con gái này bây giờ vẫn còn mặc bộ đồ bệnh nhân ở trên người,nên lúc này cô ta liền đi vào trong tủ quần áo chọn cho mình một bộ váy mới và áo khoác.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||



Hơn một tiếng sửa soạn thì cũng đã xong,Thẩm Thảo My bước ra ngoài lấy một ít tiền và bỏ vào trong túi áo khoác của mình một con dao găm nhỏ.Sau khi mọi thứ đã xong xuôi thì cô ta liền đi ra khỏi nhà và đi đến nơi cần phải đến.

Trên mạng bây giờ toàn là khắp tin tức xấu xa của cô đã vậy cô còn bị đuổi khỏi trường đại học và cấm dạy vĩnh viễn nữa.Cho nên mối thù này cô ta vẫn còn ghim ở trong lòng,tình cảm và sự nghiệp này đã tiêu tan mất rồi cho nên cô ta cũng không sợ điều gì cả …

Bây giờ chỉ mới hơn 8 giờ sáng mà thôi, không khí ở ngoài đường có chút náo nhiệt và đông người qua lại bởi vì bây giờ đang là giờ cao điểm người thì đi học,đi làm cho nên rất là đông và kẹt xe.Cô ta ngồi trên ghế lái,đầu thì đội nón đen trông rất là bí hiểm.Lúc nãy rõ ràng là mặc một chiếc váy công sở,ấy vậy mà đã thay thành bộ đồ màu đen từ trên xuống dưới,càng nhìn thì càng trông giống sát thủ hơn là cô giáo …

" Đồng Ái Niên … tôi hận cô …hận cô đến chết …"

Giờ này chắc là anh ấy đã đến trường để dạy rồi nhỉ! Ngày hôm nay anh đi dạy học còn tôi sẽ dạy cho người anh yêu nhất một bài học thích đáng.Để xem hôm nay nó có may mắn không,tại sao cùng bị tông xe như nhau mà nó lại xinh đẹp còn cô thì lại xấu xí chứ.Nếu mà biết trước được mọi chuyện thì cô nhất định sẽ tông con nhỏ đó cho đến chết thì thôi,có như vậy thì mới hả dạ được …

Bàn tay cuộn tròn thành nấm đấm còn sau đó thì đập mạnh vào vô lăng,ánh mắt hiện lên đầy sự chết chóc và giết người.Qua mấy phút sau thì cô ta cũng di chuyển xe ra khỏi trung cư rồi lái bon bon trên đường,tốc lực lái không quá nhanh cũng không quá chậm bởi vì cô ta không muốn gây sự chú ý với mọi người ở đây.

Vậy cho nên cách tốt nhất là phải làm như những người bình thường mà thôi để cho mọi chuyện không đi quá xa.Lần trước là do cô sơ ý nhưng lần này thì không,cô nhất định phải bắt được con cá lớn và nắm chắc phần thắng thuộc về mình…