Giáo Sư: Trái Tim Em Vẫn Luôn Hướng Về Anh

Chương 53: Người Lạ Mặt



Hơn 20 phút lái xe thì cũng đến nơi,cô ta đậu xe vào trong gara rồi mới lên trung cư.Lúc này đây cô ta lấy cái khẩu trang màu đen đeo lên để cho không ai thấy được dung nhan của chính mình.

" Đồng Ái Niên …để xem ngày hôm nay ai có thể cứu được cô "

Thẩm Thảo My ra khỏi thang máy rồi đi lại căn trung cư của anh bấm chuông cửa.Ở bên trong,Ái Niên đang ăn sáng thì nghe có tiếng chuông cửa cho nên cô cũng đi ra mở cửa,nhưng lúc này cô lại cảm thấy có chút lo lắng và hồi hộp. Chẳng phải là anh ấy vừa mới đi làm sao,với lại bạn bè của anh ấy cũng sẽ không đến vào giờ này đâu.

Lúc này cô mới mở camera ra và xem là ai đang đứng ở ngoài,thì lúc này cô có chút tá hoả ra bởi vì người đó mặc nguyên bộ đồ màu đen trông giống như là sát thủ vậy,cả người của cô bây giờ vô cùng sợ hãi,hai mắt cũng muốn khóc …

" Bịch …bịch …"

Đột nhiên chân cô không có lực nữa rồi,vô thức cô lại té xuống sàn nhà tạo ra âm thanh lớn.Bây giờ mình phải làm sao bây giờ, mình nên làm gì mới đúng đây …

Tiếng chuông cửa một lần nữa lại vang lên khiến cho cô rơi vào sợ hãi,lúc này cô mới nhớ đến điện thoại của mình đang cầm trên tay cho nên cô liền nhanh chân chạy về phòng gọi điện cho anh …

Ái Niên gọi 2 cuộc nhưng anh vẫn không nghe máy,bây giờ anh ấy đang dạy học hay là đang ở công ty …

" Nghe …nghe máy đi mà …xin anh đấy …Hà Quân Hiên …hức …hức "

Người con gái vừa khóc vừa nhìn lên điện thoại,bây giờ chỉ có anh mới cứu được cô mà thôi.Ngay lúc này cô đang tuyệt vọng thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa …

[ Reng …reng …]



Ái Niên thấy số của anh gọi lại thì liền nhanh chóng bắt máy.

[ Anh …anh ơi …em sợ lắm,anh về nhà được không]

Lúc này Quân Hiên vừa mới họp xong thì liền gọi lại ngay cho cô,nhưng không ngờ lại nghe được giọng nói yếu ớt của người con gái mình yêu, hình như là cô ấy đang khóc thì phải.

[ Niên Niên …em bình tĩnh lại,có chuyện gì thì nói cho anh nghe …]

[ Quân Hiên,ở trước nhà mình có người lạ mặt, người đó cứ bấm chuông từ nãy giờ em sợ lắm,em sợ người lạ mặc áo đen đó lắm ]

[ Em mau tìm chỗ trốn đi,anh sẽ về liền ]

Nói xong anh liền cúp máy rồi chạy ra khỏi công ty,lúc này Vân Khải không biết có chuyện gì nhưng cũng phải chạy theo xem tình hình như thế nào.

" Ting …Ting …"

Cái con nhỏ này nó làm gì mà không chịu mở cửa,từ nãy đến giờ cũng hơn 10 phút rồi.Hừ,nếu mày không mở thì tao đây sẽ tự có cách.Thẩm Thảo My tìm lục lọi ở gần đây có mấy cây sắt cho nên cô ta liền dùng nó đập mạnh cửa vào,hơn 5 phút sau thì cánh cửa cũng được mở ra.

Ở trong phòng Ái Niên nghe được tiếng động lớn và cả tiếng bước chân nữa.Cô vừa hồi hộp vừa sợ sệt,trái tim thì đập thình thịch vang lên từng hồi …

Cô ta lục lọi khắp căn nhà nhưng không thấy ai cả nhưng còn một nơi đó chính là phòng ngủ của Hà Quân Hiên.Cánh cửa đã bị khoá trong,vậy chắc là có người ở bên trong …

" Đồng Ái Niên,cô mau ra đây cho tôi nếu không tôi sẽ đốt căn nhà này đấy "



" Bây giờ cô có muốn ra hay không hay là muốn tôi dùng biện pháp mạnh đây "

Gì chứ,rốt cuộc thì người đó là ai mà tại sao giọng nói lại có chút quen thuộc. Chẳng lẻ là Thẩm Thảo My hay sao …

" Rầm …"

Cánh cửa đã được phá vở một lần nữa,Thẩm Thảo My bước vào rồi nắm tóc của Ái Niên đi ra khỏi căn phòng này.Sức lực của cô ta rất mạnh, cho nên một cô gái nhỏ bé như cô không thể nào là đối thủ của cô ta được.

" Á …a… buông…buông tôi ra. …"

" Hức …Quân Hiên cứu em …cứu …"

" Ha …mày giỏi lắm,lúc này còn dám mong chờ anh ấy cứu mày nữa …"

" Mày nhìn đi nhờ mày mà gương mặt của tao thành ra như thế này,mọi thứ của tao đã bị mày hủy hoại hết rồi.Anh ấy không cần tao nữa và gương mặt này cũng không còn nữa "

Ái Niên nhìn lên gương mặt của Thẩm Thảo My thì có một vết sẹo lớn, cô khá bất ngờ khi thấy dung nhan này.Nhưng từ lúc cô xuất viện đến giờ thì cô cũng không biết tình hình sức khỏe của cô ta ra sao,mà chỉ biết là bị xe tông mà thôi.Dù cô ta có như thế nào thì tự làm tự chịu chứ cô làm sao mà biết được chứ,vậy tại sao mọi chuyện lại đổ lên đầu của cô chứ,cô là người bị hại mà …

Còn về chuyện tình cảm thì hai người họ đã chia tay từ rất lâu rồi mà,cho nên cô yêu anh ấy thì đâu có gì sai đâu.Vậy tại sao cô ấy lại trách mình chứ,có trách thì phải trách Thẩm Thảo My không biết trân trọng tình cảm trước đây của hai người họ …

Cả người của cô bây giờ vô cùng khó chịu và đau nhức,hai tay thì bị dây thừng trói lại đã vậy còn bị cô ta ra tay không thương tiếc lên mặt,tay và chân nữa.Liệu anh ấy có về kịp cứu cô hay không,Ái Niên cứ đưa mắt ra cửa mong chờ sẽ có một phép màu xuất hiện nhưng dường như mọi thứ đã quá muộn rồi.