Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 257: Quý Noãn… thế mà lại là vợ của Mặc Cảnh Thâm?



Editor: Nguyetmai

Quý Noãn lăng xăng chạy tới chạy lui giúp Mặc Cảnh Thâm làm cơm. Trước đây cô còn tưởng rằng có thể dùng tay nghề nấu ăn của mình thông qua dạ dày mà đến với trái tim anh.

Nhưng bây giờ, người làm điều đó lại là anh.

"Anh cần lấy khay không?"

"Cần em rửa rau không?"

"Em thái gừng giúp anh nhé?"

"Cần bóc vỏ tỏi không?"

Lúc này cô toàn làm những việc như vậy. Đây đều là những việc cô tự sốt sắng đề nghị, bằng không Mặc Cảnh Thâm sẽ "bắt" cô ngồi trên sofa xem tivi, không để cô làm bất cứ việc gì.

Cô cảm thấy rất áy náy nên tới giúp anh một tay.

Lúc dùng cơm, Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn Quý Noãn phồng má lên hưởng thụ món ăn ngon rồi nói: "Cuối tuần này lãnh đạo Sở Giáo dục và lãnh đạo Đại học T của em đãi tiệc, anh từ chối mấy ngày nay mà không được. Em có muốn đi cùng anh không?

"Lãnh đạo trường? Em tham dự thì chẳng phải là lộ hết rồi à?"

"Lãnh đạo trường có phải là bạn học của em đâu. Biết em là bà Mặc, miệng họ sẽ càng kín như bưng, em không cần lo lắng về chuyện này."

"Để em suy nghĩ đã."

"Còn phải suy nghĩ? Hiệu trưởng của em sẽ dẫn theo cô con gái vừa tốt nghiệp thạc sĩ của ông ấy đến dự tiệc đấy. Ông ấy muốn giới thiệu con gái cho anh mấy lần rồi, em chắc chắn không đi sao?"

"…"

"Sao lại lườm anh?"

"Mặc Cảnh Thâm, anh có nhiều mối tình qua đường lắm phải không?"

"Anh có mối tình qua đường bao giờ?"

"…"

Quý Noãn cố nhai cơm mạnh hơn. Cô biết, nếu không phải vì cô khăng khăng tới Đại học T, Mặc Cảnh Thâm sẽ không gần gũi như thế với nhà trường. Mà như vậy, thầy hiệu trưởng cũng sẽ không vọng tưởng tới việc giới thiệu con gái mình cho anh.

Nói đi cũng phải nói lại, đây chẳng phải là vì anh quá thu hút phụ nữ hay sao?

Hừ, thật sự là mình rất muốn anh giống như người của một số tôn giáo, che kín cả người, chỉ chừa hai con mắt để nhìn đường. Như vậy anh sẽ ít thu hút ánh mắt của phụ nữ hơn!

"Nếu em đi dự tiệc cùng anh thì có cần phải tự giới thiệu không?"

"Em nghĩ mình là nữ sinh mới nhập học sao?"

"Vậy nếu chẳng may khi hiệu trưởng nhìn thấy lại nghĩ em là sinh viên rồi tống cổ em ra ngoài thì sao? Khi họ hỏi em là ai, em phải trả lời như thế nào?"

"Là vợ của anh."

"… Có cần phải nói thẳng ra như vậy không?"

Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn cô: "Em nghĩ anh đưa em đi cùng để làm gì?"

"Anh bảo em đi cùng là để em chiến đấu sống còn với con gái của thầy hiệu trưởng đúng không?" Quý Noãn nhướng mày: "Anh đánh giá em cao quá rồi đấy!"

Mặc Cảnh Thâm mỉm cười: "Đó là mục đích của hiệu trưởng trường em, nhưng ông ấy không nói ra thôi. Chỉ là một buổi gặp mặt thôi, sau khi hiểu rõ thì ông ấy sẽ không tiếp tục cưỡng cầu nữa. Đây chỉ là một cuộc gặp xã giao thông thường, bà Mặc ngại không dám đi sao?"

"Có gì mà ngại chứ?"

"Vậy em có đi không?"

Quý Noãn đặt bát cơm xuống, thở hắt ra: "Đi chứ, dù sao thì đây cũng vẫn là ông xã em tìm! Bằng bất cứ giá nào em cũng phải kè kè bên cạnh mới được, không thể cho anh cơ hội bậy bạ bên ngoài."

"Hử?"

"Khụ, ý em là, không thể cho người khác có cơ hội tơ tưởng đến anh!" WebTru yenOn linez . com

***

Lúc bữa tiệc bắt đầu vừa khéo cũng là thời điểm Quý Noãn tan học. Ban ngày, Giáo sư Lâm còn đặc biệt nhấn mạnh nói tối nay thầy có việc, các sinh viên có bất cứ thắc mắc nào sau tiết học thì đợi đến ngày mai hẵng gọi điện thoại cho thầy.

Như vậy tối nay Giáo sư Lâm cũng đi.

Tuy gọi là xã giao, nhưng những người dự tiệc đều là người của Sở Giáo dục và lãnh đạo trường, cho nên địa điểm được chọn là một nhà hàng để dùng cơm, chứ không phải là một câu lạc bộ giải trí nhộn nhạo nào đó.

Khi đã sắp đến giờ, hiệu trưởng Đại học T cũng đã tốn không ít nước bọt khuyên nhủ con gái mình cùng đến. Mấy lãnh đạo Sở Giáo dục và lãnh đạo trường đều háo hức chờ đợi Mặc Cảnh Thâm.

Mặc Cảnh Thâm canh giờ rất chính xác, đúng bảy giờ rưỡi đã có mặt trước cửa nhà hàng. Khi anh đẩy cửa bước vào, thoạt tiên hơn chục người trong phòng VIP đều nhìn anh, rồi sau đó theo bản năng đều đổ dồn ánh mắt về phía Quý Noãn. Họ hoàn toàn không ngờ tối nay Tổng Giám đốc Mặc không chỉ đi một mình, mà còn dẫn thêm một người.

Lại còn là một cô gái rất xinh đẹp.

Cô có mái tóc đen suôn dài, làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn, lông mi dài và dày, gương mặt trái xoan trắng ngần, vóc người cân đối. Cô mặc một chiếc váy không rõ thương hiệu nhưng được thiết kế rất tinh tế, đôi chân dài thẳng tắp, thân hình tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân nhưng không quá non nớt. Đó là một nhan sắc tươi tắn được điểm xuyết nét chín chắn khiến người ta phải trầm trồ.

Vừa nhìn thấy cô gái đi phía sau Mặc Cảnh Thâm, theo bản năng, các vị lãnh đạo đều liếc nhìn về phía cô con gái của hiệu trưởng đang ngồi bên bàn. Cuối cùng ánh mắt của họ lại tiếp tục dừng trên người Quý Noãn.

Quý Noãn bình tĩnh đón nhận ánh mắt của mọi người. Cô đưa mắt nhìn lướt qua một vòng, cuối cùng, khi chạm phải ánh mắt của Giáo sư Lâm, cô kính cẩn gật đầu: "Em chào giáo sư!"

Giáo sư Lâm nheo mắt.

Trước đó Giáo sư Lâm đã cảm thấy quan hệ giữa con bé Quý Noãn này và Tổng Giám đốc Mặc không đơn giản. Không ngờ tối nay Tổng Giám đốc Mặc đã dẫn con bé tới đây rồi.

Mấy vị trong Ban giám hiệu nhà trường cũng có đôi chút ấn tượng với Quý Noãn. Trong khoảnh khắc, ánh mắt của mỗi người đều thể hiện một biểu cảm khác nhau, không rõ chuyện này là thế nào.

Trong số các vị lãnh đạo Sở Giáo dục có mấy thanh niên chỉ ngoài ba mươi tuổi, ngồi phía bên kia với hiệu trưởng. Ngay lúc vừa nhìn thấy Quý Noãn, ánh mắt họ đều sáng lên. Quý Noãn ung dung đón nhận ánh mắt của mọi người, sánh bước cùng Mặc Cảnh Thâm đi tới bàn rồi ngồi xuống.

Mấy vị lãnh đạo nam giới ngoài ba mươi tuổi kia thấy Quý Noãn có vẻ như là sinh viên của Giáo sư Lâm, đều bất giác đưa mắt nhìn cô vài lần, rồi dè dặt và lễ độ hỏi: "Tổng Giám đốc Mặc, xin hỏi cô đây là…?"

"Cô ấy là Quý Noãn, vợ tôi." Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, Mặc Cảnh Thâm lập tức không chút do dự giới thiệu.

Trong nháy mắt, nét mặt mọi người ngồi cùng bàn đều hết sức sửng sốt, vẻ mặt của mấy vị lãnh đạo trường có ấn tượng với Quý Noãn càng gượng gạo hơn.

"Vợ?" Hiệu trưởng nhìn Quý Noãn bằng ánh mắt khó tin: "Tổng Giám đốc Mặc kết hôn bao giờ vậy? Nếu tôi nhớ không nhầm, cô Quý hẳn là sinh viên lớp Giáo sư Lâm của trường chúng ta?"

"Vợ tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, tự mình mở một phòng giao dịch ở Hải Thành, lại tự nhận là không đủ năng lực quản lý nên dành chút thời gian đến thành phố T học cách quản lý doanh nghiệp." Giọng Mặc Cảnh Thâm rất bình thản, giống như đang nói đến một việc gì đó rất bình thường.

Nhưng khi lọt vào tai người khác thì những lời này không hề bình thường chút nào.

Đường đường là bà Mặc mà lại đến theo học ở trường Đại học T, nhưng vẫn khiêm nhường không bộc lộ thân phận, thậm chí còn là sinh viên ưu tú trong lớp Giáo sư Lâm, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này Quý Noãn nhìn thấy một cô gái trẻ ngồi bên cạnh hiệu trưởng, chỉ có điều vẻ mặt của cô ta lúc này có phần khó diễn tả thành lời. Xem ra đây là con gái của hiệu trưởng rồi.

"Chào thầy hiệu trưởng, chào các vị lãnh đạo, em thật sự đến quý trường theo học ngành Quản trị kinh doanh. Dù sao, mục đích của em là học thật tốt, cho nên cũng không cần phải giới thiệu quá chi tiết về bản thân. Giáo sư Lâm và ba em là người quen cũ nhưng ông cũng không biết rõ thông tin về cuộc hôn nhân của em, em cũng chưa từng nói với giáo sư về chuyện này." Quý Noãn thong dong từ tốn nói, rồi lại nhìn về phía Giáo sư Lâm, hỏi: "Giáo sư không trách em chứ ạ?"

Đột nhiên nghe thấy cô hỏi, Giáo sư Lâm mỉm cười: "Trách cái gì chứ? Bà Mặc có thể trở thành sinh viên của tôi, đã là vinh hạnh cho tôi rồi. Tuy nhiên, em đúng là che giấu quá kín đáo. Trong lớp có nhiều sinh viên như vậy, em lại là người khiêm nhường nhất. Thầy không ngờ em đã kết hôn với Tổng Giám đốc Mặc rồi."