Chương 495 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (495) WTF! Ông cụ Lệ nhận cháu dâu ngay tại đây á?
Suốt bao nhiêu năm qua, trong đủ thứ tin tức, tin đồn bay đầy trời ở căn cứ XI, còn có tin nào bùng nổ hơn tin tức này nữa?
Đổi lại là Phong Lăng của ba năm trước đây, cô không thể nào tưởng tượng được lại có một ngày mình nghe thấy câu này ở trước mặt mấy ông cụ Lệ và trước mặt nhiều người trong căn cứ như vậy.
Lệ Nam Hành vẫn thản nhiên đứng ở cách đó không xa quan sát, thấy ông còn gấp hơn cả mình, thì phì cười.
Lúc Phong Lăng vẫn đang trong trạng thái chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên giọng nói của người đàn ông truyền đến: "Nếu ông đã mời em tới nhà họ Lệ thì em cứ đồng ý đi. Dù sao, đợt này em cũng đang bận đào tạo người mới, không có thời gian đến ăn cơm cùng mấy ông, cứ đồng ý trước đã, sau này có đi hay không là do em quyết định, không cần phải bận tâm quá đâu."
Lệ Nam Hành vừa dứt lời, Phong Lăng bỗng lườm anh, ông cụ Lệ cũng quay đầu trừng mắt nhìn anh một cái rồi nện mạnh cây gậy ba toong xuống đất: "Thằng nhãi khốn khiếp, ông già này đã phải vứt bỏ cả mặt mũi để lót đường giúp cháu cưới được vợ, vậy mà cháu lại còn tới phá đám à?"
"Cháu đúng là đồ khốn kiếp thật mà, ai cũng biết Lệ Nam Hành cháu từ nhỏ đã khốn kiếp, đây đâu phải là chuyện mới mẻ gì." Lệ Nam Hành bật cười: "Phong Lăng hay thẹn thùng, sớm biết ông sẽ nói những lời này khi cô ấy chưa chuẩn bị gì thì dù thế nào cháu cũng sẽ tìm một chỗ vắng người. Bây giờ, ở trước mặt nhiều người thế này, ông bảo cô ấy nói gì được chứ?"
"Ông cũng không ép buộc con bé phải nói gì." Ông cụ Lệ lại lườm nguýt Lệ Nam Hành một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo anh đây là chủ ý của mình, anh đừng thọc gậy bánh xe nữa.
Lệ Nam Hành cười mà như không nhíu hàng lông mày anh tuấn, thấy Phong Lăng cũng không quá khó xử nên anh cũng không nhiều lời nữa. Anh nhàn nhã đứng khoanh tay trước ngực, ánh mắt hết sức chăm chú nhìn một mình Phong Lăng.
Nếu không phải Lệ Nam Hành dám vì Phong Lăng mà bật lại cả ông mình ngay trước mặt nhiều người như vậy thì có lẽ cả đời này, các thành viên trong căn cứ cũng không thể thấy được mặt… thân thiện này của anh.
Kể cả Phong Lăng cũng vô cùng bất ngờ. Cô vội vàng lên tiếng: "Vì việc đào tào người mới nên quả thật gần đây cháu rất bận, cháu sợ mình đồng ý rồi thật sự bận quá không có thời gian qua đó, ông Lệ sẽ nghĩ cháu không có thành ý. Chuyện đến nhà cảm ơn này vẫn nên..."
"Cảm ơn cái gì chứ, sau này đều là người một nhà cả." A Phong ở phía sau đột nhiên chen vào một câu. Lúc Phong Lăng ngẩn ra nhìn về phía anh ta, A Phong bèn dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc chớp mắt với cô, ý là anh đã cho cô một bậc thang bước xuống rồi đó.
Sau khi nhận được ánh mắt của anh ta, Phong Lăng vội sửa lời đáp: "Cảm ơn lời mời thịnh tình của ông Lệ, cháu nhất định sẽ dành thời gian để qua đó."
Có điều, những lời như người của nhà họ Lệ, cháu dâu, hay người trong nhà gì đó, Phong Lăng đều không nói ra miệng được, chỉ có gật đầu một cái đầy chân thành với ông cụ Lệ.
Ông cụ Lệ hài lòng, cũng gật đầu, đáp: "Được, vậy cứ quyết định như thế đi."
"Quyết định? Quyết định cái gì cơ?" Lúc này, ông cụ hai nhà họ Lệ thấp giọng hỏi ở phía sau: "Chuyện của cái cô Phong Lăng này rốt cuộc là sao vậy? Anh Cả, không phải anh nói cả đời này, cô ấy và Nam Hành không thể ở bên nhau sao? Anh đã nói nếu Nam Hành dám cưới cô ấy vào nhà họ Lệ thì không chỉ sẽ đánh gãy chân nó, còn đoạn tuyệt quan hệ với nó mà? Anh làm thế này… Rốt cuộc là đang có kế hoạch gì vậy hả?"
Lệ Quân Diên không giải thích, chỉ quay đầu thản nhiên đáp: "Hôm nay tôi đến đây để xem tình hình hiện tại của đứa nhỏ này ra sao rồi mới quyết định, quay về sẽ nói với các chú."
Ba cụ ông khác hoàn toàn không hiểu gì nhưng nghe lời này xong cũng chỉ đành để đấy.
Mãi tới lúc tất cả mọi người trong trụ sở đã giải tán, Phong Lăng vẫn chưa nhận thức được rốt cuộc ban nãy mình đã trải qua những gì. Đến khi cô cũng định ra khỏi trụ sở căn cứ, Lệ Nam Hành bỗng vỗ đầu cô một cái, Phong Lăng mới hoàn hồn lại. Lúc xoay người lại, cô suýt đã đâm sầm vào ngực anh.
Cô vội đứng vững rồi đưa mắt nhìn vào bên trong. Các thành viên căn cứ đều đã giải tán, mấy cụ ông nhà họ Lệ lúc này cũng đang ở bên trong nói chuyện với A Phong, Lệ Nam Hành lại không đi vào tiếp chuyện các ông.
Phong Lăng vội đi ra ngoài theo bản năng nhưng Lệ Nam Hành đã kéo người về lại ngực mình: "Tránh cái gì? Em sợ bị nhìn thấy à?"
"Ông Lệ cũng ở bên trong..."
"Ông đã nhận em là cháu dâu rồi, cho dù bây giờ bọn họ có đứng ngay bên cạnh thì anh vẫn có thể ôm em như thường. Em ngoan ngoãn một chút, đừng chỉ chăm chăm chạy trốn." Lệ Nam Hành giam người vào trong lòng, lại nhìn vẻ mặt đang mơ màng này của cô, anh thờ ơ nói: "Đã được người lớn nhà họ Lệ xác nhận danh phận trước mặt mọi người rồi, em cần gì phải tránh nữa?"
Cánh tay của người đàn ông siết chặt lại sau lưng cô, Phong Lăng thuận dựa vào ngực anh, vùng vẫy hai giây rồi cũng trở nên yên lặng.
Lệ Nam Hành hài lòng, khẽ xoa đầu cô rồi hỏi: "Bây giờ có phải em đã xóa bỏ tất cả vướng mắc với nhà họ Lệ rồi hay không?"
Phong Lăng: "Vốn dĩ cũng không có vướng mắc gì cả! Mặc dù trước đây quả thực là mấy cụ ông có hơi tàn nhẫn nhưng họ không cố tình chĩa mũi dùi vào em. Sau khi em rời khỏi căn cứ, họ không để ý tới em nữa, cũng không sai người cản đường. Điều này chứng tỏ hồi đó họ chỉ không chấp nhận việc có con gái ở trong căn cứ mà thôi, chứ không có mục đích gì khác, em còn có thể có vướng mắc gì chứ?" Lệ Nam Hành lại sờ đầu của cô, anh biết cô mạnh miệng, nhưng cũng hiểu cô thật sự không để trong lòng.
"Bây giờ sẽ không còn chuyện gì có thể làm phiền em được nữa, cũng đến lúc giải quyết chuyện của bản thân em rồi."
"Em hả? Em thì có chuyện gì được?" Phong Lăng ngẩng đầu lên hỏi.
Lệ Nam Hành cúi đầu, anh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, nói: "Có nhớ anh từng nói sau khi sát hạch người mới xong, anh sẽ cho em xem một thứ không?"
Phong Lăng gật đầu.
"Buổi tối tới phòng anh, anh cho em xem."
Phong Lăng: "..."
Người đàn ông nhướng mày, nhéo nhéo bả vai cô hỏi: "Nghĩ gì thế? Kỳ sinh lý của em còn chưa hết, anh gọi em qua thì có thể làm gì được chứ?"
Phong Lăng dựa vào ngực anh, buồn chán nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Biết rồi, buổi tối em qua."
Người đàn ông cong môi, thấy cô ngoan ngoãn phối hợp mà không nhịn được, định cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán đối phương.
Kết quả còn chưa kịp hôn thì tiếng ho khan vô cùng không đúng lúc của A Phong đã vang lên từ phía sau.
Nghe thấy tiếng ho của A Phong, gân xanh trên trán Lệ Nam Hành liền giật giật. Anh ấn đầu Phong Lăng vào trong lòng, nhìn A Phong như thể đang nhìn một người chết: "Có chuyện gì nói mau." Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com A Phong hết sức bối rối, vô cùng kiềm chế vẻ hoang mang đáp: "Ông cụ tìm anh chứ không phải là tôi. Phong Lăng ở trong căn cứ cũng đâu thể mất tích được, ông cụ cần thảo luận với anh chuyện bên quân đội, tôi thấy chuyện này cũng khá nghiêm trọng đấy."
Lệ Nam Hành: "..."
Anh lại dùng sức xoa đầu Phong Lăng, cảm thấy cô như đang muốn chui luôn vào người anh để né tránh ánh mắt của A Phong, Lệ Nam Hành khẽ nói bên tai đối phương: "Về đội huấn luyện thanh thiếu niên trước đi, buổi tối nhớ tới tìm anh đấy."
A Phong ở bên cạnh trơ mắt nhìn hai người rắc thức ăn cho chó: Rốt cuộc ông đây đã tạo cái nghiệt gì mà bị tạt tới tấp thức ăn cho chó vào mặt thế này…