Đêm đó, Quý Bắc Chu đi vào phòng Lâm Sơ Thịnh, hai người chẳng nói với nhau được mấy câu, nhưng vẫn bị ba người nhà Ôn Bác vây quanh như đang xem khỉ.
Đợi đến lúc ba người rời đi rồi, hai người đưa mắt nhìn nhau, tựa như chẳng còn hứng thú tình tứ với nhau nữa.
“Đi ra ngoài dạo một lát không?” Quý Bắc Chu đề nghị.
Rừng mưa ẩm ướt nóng nực, hai người vừa đi xa khỏi khu nhà ở, hơi nóng đã đập vào mặt, hai người sánh vai bên nhau, cánh tay có lúc lại chạm vào nhau, vừa mới xác định quan hệ nên vẫn chưa thấy quen lắm, nhất là khi mu bàn tay hai người chạm nhau…
Quý Bắc Chu dừng lại, trở bàn tay nắm chặt lấy tay cô.
Lâm Sơ Thịnh nghiêng đầu nhìn anh, khi ánh mắt chạm nhau, đáy mắt anh có ý cười rõ ràng, cô lại thấy ngại rồi cúi thấp đầu xuống.
Ngón tay anh vẫn cứ vuốt ve nhẹ vào mu bàn tay cô.
Hơi ngứa một chút, khô nóng từng đợt.
…
Gần đây khu bảo hộ không được yên bình, lại có thêm người nhà và nhân viên công tác đài truyền hình nữa, công tác tuần tra ban đêm tuần tra càng phải tiến hành chặt chẽ hơn, trên đường đi hai người gặp được không ít người.
Khi mọi người nhìn thấy hai người, ai nấy đều nở nụ cười trêu chọc, người có lá gan lớn thì đến gần gọi Lâm Sơ Thịnh là chị dâu, lại khiến cô xấu hổ mặt đỏ hết cả lên.
Hai người nắm tay, cũng không đi xa lắm, chỉ đi dạo quanh căn cứ hai vòng.
Sau đó tìm một nơi không có người đến.
Lúc này Lâm Sơ Thịnh mới hiểu rõ vì sao những người yêu đương hẹn hò lại thích tìm những chỗ tối như bưng, những chỗ yên tĩnh không một bóng người để ngồi.
“Anh nói chuyện với lãnh đạo rồi, chú ấy nói sẽ cố sắp xếp cho anh về nghỉ tết mấy ngày.”
Lâm Sơ Thịnh khẽ ừm một tiếng, “Anh vẫn được cho phép nghỉ nữa hả?”
“Anh nói phải về nhà kết hôn.”
“…”
“Em đừng sợ, anh chỉ tìm lý do để được nghỉ phép thôi, cũng không phải lập tức về kết hôn với em luôn, việc hôn nhân là chuyện lớn mà, nhưng nếu lần này được nghỉ phép thật, anh cũng nên đến nhà em để ra mắt, chú dì cũng thích anh, chắc cũng không có vấn đề gì lớn.”
“Nhưng bố mẹ em vẫn chưa biết quan hệ giữa anh và Quý Thành Úc đâu.”
“Chú dì không thích Tiểu Úc à?” Quý Bắc Chu không biết đến chuyện này.
“Chuyện cậu ta theo đuổi em lúc còn đi học ồn ào đến mức cả trường đều biết mà, bố mẹ em sợ ảnh hưởng đến việc học của em, còn cứ lo sợ em yêu sớm nữa, thế nên làm sao mà có ấn tượng tốt với cậu ta được?”
Dù sao nơi này cũng là chỗ hoang dã, có rất nhiều muỗi, ngày thường cô đều mặc quần dài khi ra ngoài, nhưng hôm nay lại mặc váy, cô thấy hơi ngứa ngứa ở chân, có lẽ là bị muỗi cắn rồi.
Nhưng ở trước mặt Quý Bắc Chu mà cúi xuống gãi chân thì ngại lắm, vậy nên cô chỉ đành vỗ nhẹ lên làn váy, cố thử đuổi muỗi đi.
“Đến lúc đó anh bảo Tiểu Úc đến xin lỗi chú dì.”
Ánh mắt Quý Bắc Chu vẫn luôn dừng lại ở trên người cô.
“Bây giờ cậu ta toàn đi đường vòng không dám đi đường đến nhà em nữa, liệu cậu ta có đồng ý không?”
“Anh bảo nó đi, nó dám không đi chắc?”
Lâm Sơ Thịnh dò hỏi, “Anh hay bắt nạt Quý Thành Úc lắm à, chứ không sao cậu ta lại sợ anh như thế.”
“Không phải anh bắt nạt nó, mà từ nhỏ nó đã thích đùa cợt rồi, cứ thi thoảng lại đến chọc ghẹo, anh vẫn luôn cố nhịn, đến lúc không nhịn nổi nữa thì tẫn cho nó một trận, lúc ấy nó mới chịu ngoan ngoãn được nửa tháng.”
Lâm Sơ Thịnh cười thành tiếng, cái tính của Quý Thành Úc đúng là hay làm mấy trò đùa cợt trêu ghẹo thật.
Ngay lúc cô cười lên, Quý Bắc Chu bỗng nhiên buông ra tay ra, rồi vòng đến trước mặt cô.
Bây giờ đã cách xa căn cứ rồi, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, nhờ có ánh đèn ở phía xa, Lâm Sơ Thịnh nhìn thấy anh đang quan sát cô từ trên xuống dưới, không bỏ sót một chỗ nào, sau đó…
Bắt đầu cởi quần áo!
“Quý, Quý Bắc Chu.” Trái tim Lâm Sơ Thịnh đập nhanh như đòi mạng.
Anh lại muốn làm gì đây, đang yên lành lại cởi áo ra làm gì?
Ngày thường Quý Bắc Chu đều mặc quần áo bảo hộ, vừa nãy anh mới về phòng thay một áo khoác dài tay, khi cởi ra chỉ còn một chiếc áo ba lỗ, đang lúc Lâm Sơ Thịnh hốt hoảng, không biết anh định làm gì thì…
Quý Bắc Chu cúi người khụy gối ở trước mặt cô.
“Anh…” Lâm Sơ Thịnh muốn lùi về phía sau theo bản năng.
“Đừng cử động.”
Lâm Sơ Thịnh đứng yên, Quý Bắc Chu vòng áo anh qua eo cô, cánh tay có lúc lại cọ vào, sau đó bắt đầu kéo hai ống tay áo lại.
Anh buộc hai tay áo lại với nhau, hơi thở của Lâm Sơ Thịnh cũng dần nặng nề theo, cuối cùng cũng thắt xong.
Vóc dáng anh cao, quần áo lại dài, tuy rằng không thể che hết toàn bộ chân cô, nhưng cũng có thể chắn được sự quấy rối của mấy con muỗi.
“Ở chỗ này nếu như muốn ra ngoài thì phải mặc áo dài quần dài.”
“Em biết rồi.” Lâm Sơ Thịnh chỉ muốn ăn mặc đẹp để đi gặp anh, cũng đâu có suy nghĩ đến chuyện khác.
“Lần trước ở Vân Nam, khi em mặc váy ấy, anh đã muốn nói với em là…” Quý Bắc Chu hơi cúi đầu lại gần.
“Em mặc váy rất xinh.”
Lâm Sơ Thịnh chỉ cảm thấy trái tim lại căng thẳng lên, càng ngày càng thấy nóng.
Cô cúi đầu cụp mắt xuống, nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở của anh ngày càng đến gần một cách rõ ràng, trong bóng đêm, anh cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Sau đó tiếp tục cúi đầu tìm đến môi cô.
Trái tim Lâm Sơ Thịnh đập thình thịch như nổi trống, khi hơi thở hòa vào nhau, cô chỉ thấy xung quanh là sự nóng bỏng của anh.
Thăm dò, đụng vào…
Đầu quả tim run rẩy, trên người như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Lúc này bỗng nhiên có người đi ngang qua, động tác của Quý Bắc Chu rất nhanh, anh kéo cô đến trốn phía sau một gốc cây, môi anh kề sát lỗ tai cô khẽ nói một tiếng “xuỵt”.
Lâm Sơ Thịnh đâu dám cử động, nhưng mà lúc này người anh cứ dựa sát vào cô, anh chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ, làn da cứ như dán sát vào, như đòi mạng cô.
Có điều hai người đang hẹn hò mà, sao lại giống như đang yêu đương vụng trộm thế kia?
Người đến chính là nhân viên tuần tra ban đêm ở khu bảo hộ.
Ánh đèn chiếu qua gốc cây mà hai người đang đứng, rừng mưa nguyên sơ có rất nhiều loài cây trăm năm ngàn năm tuổi, thân cây to lớn có thể che kín được cả hai người.
“Lúc nãy rõ ràng có tiếng động ở chỗ này.”
“Chắc là con khỉ hay con hươu thôi, nghe thấy tiếng người là bọn chúng chạy rồi, chứ đám kia dù có ngông cuồng đến đâu cũng không dám đến trụ sở của khu bảo hộ đâu, mà đến thật chả khác nào tự tìm đường chết.”
“Cũng đúng nhỉ…”
Hai đội viên đi tuần thấy không có gì khác thường nữa bèn quay người rời đi.
Ai ngờ, lúc này điện thoại ở túi quần Quý Bắc Chu lại vang lên.
“Tút tút tút –”
Hai người kia quay lại với vẻ hoảng sợ, cầm súng ngắm thẳng vào gốc cây rồi hét lớn:
“Ai núp ở phía sau đấy, mau đi ra cho tôi!”
Lại sợ người trốn ở phía sau cây không hiểu, người kia lại hét to bằng tiếng Anh: “Get.out! Out, out!”
Lâm Sơ Thịnh ngây người không dám cử động!
Một người khác lại lấy máy bộ đàm ra:
“Báo cáo báo cáo, cách khu bảo hộ 600 mét về phía nam, phát hiện…”
Người kia còn chưa dứt lời, Quý Bắc Chu đã lấy điện thoại, rồi đi từ phía sau gốc cây ra.
“Đội, đội viên Quý?”
“Thế nào rồi!” Người ở đầu dây bộ đàm bên kia hét to.
“Không, không sao cả.” Đội viên kia cất máy bộ đàm đi, sau đó cũng cất nốt súng đi.
Tiếp theo cười gượng với Quý Bắc Chu hai tiếng, “Đội trưởng à, bọn tôi không biết là anh, nhưng cũng muộn rồi sao anh còn ở chỗ này? Dọa bọn tôi một trận luôn rồi.”
“Kiểm tra công tác, xem các cậu tuần tra có nghiêm túc, có phát hiện ra tôi hay không.”
Người nào đó nói như cây ngay không sợ chết đứng.
Khuôn mặt Lâm Sơ Thịnh đỏ dần lên.
Cô cắn chặt môi, nói thật thì…
Cô chưa bao giờ gặp một người đáng ghét như vậy.
Nói dối mà cũng trơn tru thế kia! Ai nghe cũng tưởng như đang nói thật.
“Đội trưởng, bọn tôi tuần tra nghiêm túc lắm, anh yên tâm.”
Tuần tra ban đêm chỉ sợ gặp phải nhóm trộm săn hoặc thú dữ lớn, khi đó sẽ phải liều mạng thật.
Cho nên khi đội viên mới đến đi tuần ban đêm, cấp trên sẽ cho người đi kiểm tra, chuyện này rất bình thường, hơn nữa gần đây khu bảo hộ cũng không được bình yên, thế nên có cho hai người đi kiểm tra cũng không có gì đáng nghi.
“Vậy các cậu tiếp tục tuần tra đi.”
“Vâng, bọn tôi đi trước đây.”
Hai người kia cũng bị dọa, sợ sẽ gặp chuyện gì thật, vẫn phải tiếp tục đi tuần tra với vẻ sợ hãi.
—
Đợi đến khi hai người kia rời đi, Quý Bắc Chu mới nhận điện thoại, là Hắc Tử gọi đến.
“Đội trưởng, anh không ở căn cứ à?”
“Có việc gì không?”
Nhóm trộm săn mà tối hôm qua bắt được đã bị đưa đến cục cảnh sát thuộc quyền của chính phủ địa phương, bọn anh chỉ làm công việc bảo vệ động vật hoang dã, không phải thuộc ngành chấp pháp nhà nước, có một số việc còn phải giao cho chính phủ địa phương, Hắc Tử vừa đến đấy bàn giao lại công việc.
“Không có chuyện gì cả, chỉ muốn nói em đã về rồi thôi, vừa mới báo cáo công tác với lãnh đạo xong.”
“Đến phòng chờ tôi, tôi sẽ quay về ngay.”
“Được, em đến đợi anh về đấy.”
Quý Bắc Chu cúp điện thoại, sắc mặt hầm hầm:
Đợi tôi về, nhất định tôi phải đánh gãy chân cậu.
Hết chương 59.
Lời của tác giả:
Anh Bắc ghê gớm quá, còn dám nói đi kiểm tra công tác, ha ha