Giọt Lệ Tình

Chương 60: Bán rẻ mạng sống



"Dựa vào khẩu súng trong tay tôi."

Giọng nói âm trầm, nhưng nồng nặc mùi thuốc súng của một người phụ nữ vang lên bên tai, khiến Từ Hanh nhất thời chẳng dám nhúc nhích, vì bên phải thái dương là họng súng vô tình đang cố định nơi đó.

"Đại phu nhân, cô muốn tạo phản à?"

"Tôi chỉ muốn Khiếu Lâm không tiếp tục phạm phải sai lầm. Càng muốn giúp em chồng của mình bảo vệ một tình yêu đẹp đẽ."

"Đại phu nhân, cô dám chống lại mệnh lệnh của Đại thiếu gia sao?"

"Hỏi thừa, nếu không dám thì khẩu súng trong tay tôi đâu có dí vào đầu ông thế này."

Quế An Hi nhếch nhẹ khóe môi và trưng ra nụ cười trào phúng, rồi chuyển mắt nhìn sang Quách Khiếu Nam, hạ giọng tiếp lời:

"Chú vào trong đi, ở đây để chị lo liệu."

"Không được."

"Cản cậu ta lại."



Từ Hanh đanh giọng phản kháng, nhưng xung quanh chẳng có một ai dám đứng ra ngăn cản người đàn ông ấy, bởi thuộc hạ của ông ta đều bị khống chế dưới họng súng tử thần bên nhóm người của Quế An Hi đưa tới.

Cùng lúc này ở bên trong, Diệp An Băng vẫn đang cố sức đánh trả Quách Khiếu Lâm, cả hai tay không đấu võ, trên sàn nhà và vách tường đều in dấu phi tiêu và lỗ đạn để lại, chứng tỏ trước đó họ đã có một khoảng thời gian sử dụng vũ khí để tấn công nhau nhưng không cho ra kết quả.

Quách Khiếu Lâm tấn công không ngừng nghỉ, Diệp An Băng cũng không thua kém, nhưng suy cho cùng thể lực của một người phụ nữ cũng không thể sánh bằng đàn ông. Ngay lúc này, cô đã bắt đầu đuối sức. Thấy vậy, anh ta lập tức được đà xông tới, dứt khoát vung chân đá một phát vào người Diệp An Băng, khiến cô ngã văng ra xa. Nơi khóe môi thiếu nữ đã tứa ra giọt máu, nhưng ánh mắt kia chưa từng dao động trở nên yếu đuối.

Bàn tay run run di chuyển đến đôi boot cổ cao mang trong chân mình, âm thầm tìm ám khí cuối cùng còn sót lại. Trong khi đó, Quách Khiếu Lâm cũng đã tiến tới nhặt lại khẩu súng nằm trên sàn nhà, thật trùng hợp khi anh ta cũng nhìn thấy chỉ còn một viên đạn.

Phóng phi tiêu bằng dao và tốc độ của súng ống, đương nhiên người cầm súng sẽ chiếm được ưu thế, khả năng sát thương đối phương cũng cao hơn.

Khi hai ánh mắt tàn khốc va vào nhau, Quách Khiếu Lâm lập tức bóp cò, Diệp An Băng cũng dứt khoát phóng dao tới.

*Đoàng.

Tiếng súng vang lên, cửa phòng đồng thời được ai đó đẩy vào. Quách Khiếu Nam nghe thấy âm thanh chết chóc kia, mắt nhìn về phía cô gái, rồi hắn chẳng cần nghĩ cũng lập tức lao tới, dùng tấm thân to lớn che chắn cho cô.

Viên đạn kia đã ghim vào đâu, sao cô không thấy đau? Cô chỉ thấy trước mắt mình là khuôn mặt quen thuộc của một người đàn ông, ánh mắt tràn đầu yêu thương và nụ cười dịu dàng của hắn, khiến cảm xúc trong tim cô dần dần bấn loạn.

"Cuối cùng thì anh cũng bảo vệ được em rồi!

Câu nói đó kết thúc, là lúc Diệp An Băng tận mắt nhìn thấy đôi mắt ấy từ từ khép lại, cơ thể to lớn vô thức đổ sầm vào người cô.

Quách Khiếu Nam trúng đạn, giờ thì cô mới thấy cả tấm lưng của hắn lấm lem máu đỏ, ôm hắn trong lòng nhưng tay chân cô bủn rủn, vành môi run lên vì lo sợ hãi hùng.

"Khiếu Nam, đồ ngốc này. Ai mượn anh làm vậy hả? Anh nhất định phải bình an cho em, có nghe không?"

Lúc Diệp An Băng không còn kìm được cảm xúc, Quách Khiếu Lâm thì sao? Anh ta không những không bị thương mà còn đang đứng đó trong trạng thái sững sốt khi nhận ra phát súng vừa rồi đã khiến đứa em trai ruột của mình bị thương.

Bàn tay cầm khẩu súng mất đi trọng lực mà để vật dụng kia hờ hững rơi xuống.



Anh ta khẩn trương bước tới, vội vã gọi tên Khiếu Nam.

"Khiếu Nam."

"Quách Khiếu Nam, tại sao em lại đỡ đạn thay cô ta hả?"

"Người đâu, mau gọi xe cấp cứu."

"Người đâu..."

Anh ta lao tới bằng sự hối hận muộn màng, bằng nỗi lo sợ trước nay chưa từng có. Cuống cuồng hô hoán gọi người tới giúp.

Có lẽ, trong giây phút đưa ra quyết định, người đàn ông ấy chưa từng đắn đo là vì vạn sự đều đã được mặc định sẵn.

Đứng giữa tình thân và tình yêu, hắn chỉ còn cách lấy tính mạng ra làm thước đo để hóa giải mọi thù hận. Dù hôm nay ai là người đứng trước cái chết, hắn cũng sẽ đứng ra ngăn cản.

Thế nhưng trong lúc nguy cấp nhất, hắn vẫn chọn bảo vệ người mình yêu. Chứng tỏ rằng, Diệp An Băng vẫn là người quan trọng nhất.

Từ đầu đã vậy, và hiện tại cũng chưa bao giờ thay đổi. Chỉ có cô, cô chưa từng tin tưởng vào tình cảm của hắn. Tính cách nhạy cảm, vô tình khiến yêu thương bị tác dụng ngược. Yêu hận đan xen, lệ máu hòa lẫn, kết quả vẫn là chia ly.

Vì tình mà bất chấp tất cả, vì người mà mạng sống cũng bán rẻ. Hắn chỉ cần Diệp An Băng, nhưng người con gái ấy luôn cố chấp phũ phàng chỉ vì một chút hiểu lầm oan nghiệt.

Em vì anh mà thay đổi, anh vì em mà hy sinh tất cả! Vậy cuối cùng, thứ tồn tại lại là gì, sau chuỗi ngày tháng đau thương?

...

Bệnh viện K...

Quách Khiếu Nam được đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng hôn mê, chảy máu không cầm được, nghi bị rối loạn đông máu, nhịp tim không ổn định, hô hấp yếu phải chụp o-xy ngay từ khi lên xe cấp cứu.



Nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của người đàn ông ấy, Diệp An Băng lo sợ tới mức run rẩy, cô không thể cất lên lời nói dù rất muốn, nhưng cổ họng lại nghẹn cứng.

Giây phút cửa phòng cấp cứu khép kín, đó cũng là lúc người phụ nữ ấy ngã quỵ, may thay có Thái Vĩnh bên cạnh kịp thời nâng đỡ.

"Bình tĩnh đi, Khiếu Nam phước lớn mạng lớn. Lần trước bị cô bắn trượt qua tim còn không chết, lần này chỉ bắn trúng ở lưng, nó sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu."

Thái Vĩnh rất biết an ủi người khác, bằng cách khơi gợi lỗi lầm khiến họ đau khổ, tự trách.

Sau khi dìu Diệp An Băng ngồi lên ghế, anh ta cũng tự tìm cho mình một vị trí để ngồi.

Trong khi Quách Khiếu Lâm cũng mang tâm trạng nặng nề, day dứt vì hối hận, thì cũng chỉ có Thái Vĩnh luôn tuyệt nhiên bình thản.

Tựa hồ như chuyện gì đến cũng phải đương đầu, dù tệ hại hay tốt đẹp thì cũng đã xảy ra.

Hiện tại, ai dằn vặt tự trách, ai đau khổ hối hận thế nào, chắc tự lương tâm họ rõ. Chỉ có người đáng thương nhất là hắn. Vì tình, mà không màng sống chết, để hóa giải hận thù, đem thân mình làm bia đỡ đạn.

Âu cũng là cái giá phải trả cho hai từ cố chấp, nhẫn tâm và tuyệt tình đầy sai trái.

Có những thứ, mất đi rồi mới thấy tiếc nuối. Có những người, đến không gìn giữ, lúc chia ly lại gào thét xót xa vì trước đó chưa từng trân trọng.
— QUẢNG CÁO —