Giọt Lệ Tình

Chương 68: Chuyện quá khứ



Ngoài cửa tiệm xăm Mộc Băng Nam hôm nay treo bảng tạm nghỉ. Sau đó, là những cuộc hẹn với khách hàng đặt lịch xăm đều bị bà chủ Diệp An Băng dời lại với lý do bị bệnh đột xuất. Cả học viên đến thực tập, cô cũng cho phép nghỉ học tận ba hôm. Mà bệnh ở đây là bệnh yêu đương, bệnh không thể rời xa người yêu.

Nếu để ai đó biết cô vì hẹn hò mà bỏ bê công việc, chắc sẽ bị chê trách thậm tệ.

Lúc này, ở bên trong phòng xăm...

Sau khi trải qua một bữa sáng thật ngọt ngào với những nụ hôn, cái ôm, kèm món điểm tâm, thì đôi bạn trẻ lại quấn lấy nhau vào phòng xăm đặc biệt dành cho khách VIP nằm trên lầu hai, để thực hiện hình xăm chân dung như yêu cầu của người đàn ông.

Nhìn dáng vẻ chăm chú, tận tâm tỉ mỉ của cô, không hiểu sao Quách Khiếu Nam lại cười thầm, rồi khẽ hỏi:

"Anh nghe Thái Vĩnh nói em học nghệ thuật xăm hình tám tháng thì mở tiệm, nhận đào tạo học viên. Mộc Băng Nam lại nổi tiếng nhất Giang Thành sau bốn tháng thành lập. Anh muốn biết động lực nào khiến em từ bỏ tất cả gia sản của anh để chọn lựa công việc này vậy?"

"Vì em thấy bản thân thật sự yêu thích công việc này. Thu nhập tuy không cao nhưng vẫn rất ổn định."



"Thật ra khách đến chỗ em có hơn bảy mươi phần trăm là để che sẹo trên cơ thể. Họ cũng giống như chúng ta, vì một vài sự cố phải để lại những vết sần sùi xấu xí trên da. Xăm hình để che sẹo, vừa thẩm mỹ, vừa khiến một vết tích xấu xí trở thành điểm cá biệt thu hút mọi ánh mắt, khiến người ta cảm thấy tò mò."

"Như anh có một vết sẹo trên ngực, anh cũng xăm hình lên đó để che giấu. Nếu không chạm vào sẽ không biết nơi đó từng chịu đựng tổn thương. Em thì có một vết sẹo trên bắp tay, em chọn hình xăm hoa bỉ ngạn đỏ rực để che đi, như vậy vừa đẹp, vừa có thể giúp chúng ta bớt nhớ đến rồi lại đau lòng vì những chuyện tồi tệ đã từng xảy ra."

Tuy phải giải bày những thắc mắc của Quách Khiếu Nam, nhưng Diệp An Băng vẫn rất hăng say vào những đường kim đang đi trên da đối phương. Chỉ tới khi nói xong, cô mới nhìn hắn, mỉm cười rồi tiếp tục làm việc một cách chuyên tâm.

"Họa sĩ thêu hoa cỏ, nhuộm muôn vẻ muôn màu cho đời thêm tươi. Thợ xăm thêu tuyệt tác trên da, giúp người ta xoa dịu nỗi lòng, thỏa mãn đam mê!"

"Anh biết nói lời hoa mỹ từ khi nào vậy?"

Cô nhìn hắn bằng ánh mắt thú vị bất ngờ. Sau, lại chuyên tâm phát họa chân dung của bản thân lên ngực phải đối phương như yêu cầu.

"Anh học lỏm lão Vĩnh thôi à!"

"Gớm, anh còn chưa nói cho em biết lý do tại sao lại giả chết, rồi một năm qua anh sống như nào nữa?"

Hắn cười hiền, xoa đầu cô gái, rồi nói:

"Không phải anh giả chết, mà tai nạn đó thật sự khiến anh chỉ còn lại nửa cái mạng. Anh không muốn em lo lắng hay vì anh mà chịu khổ nên đã tính toán mọi chuyện từ trước."

"Cụ thể mọi chuyện, chi tiết từng cái một."



Cô giương mắt lên nhìn hắn ba giây, nghiêm túc nói xong, lại lấy mực tiếp tục xăm.

"Thú thật thì từ khi quyết định đưa em tới gặp mặt Quách Khiếu Lâm là anh biết chắc sẽ xảy ra rủi ro, nên trước đó đã lập sẵn di chúc. Quyết định chết thay một trong hai người để hóa giải hận thù, anh cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng nếu chết đi một cách nhẹ nhàng thì dễ rồi, chỉ sợ phải rơi vào tình cảnh sống dở chết dở sẽ càng khổ. Nên trước đó anh lên kế hoạch với Thái Vĩnh thật kỹ càng, nhờ bác sĩ phối hợp nếu anh rơi vào trường hợp sống thực vật hay hôn mê sâu thì cứ báo tử với người nhà."

"Lý do chuyển xuống nhà xác trước khi cho người thân nhìn mặt là để tìm thi thể của một thế thân, rồi dán mặt nạ da mà anh chuẩn bị từ trước để lừa gạt mọi người. Sau đó, để Thái Vĩnh túc trực bên cạnh, tránh trường hợp có người ngoài tiếp cận sẽ sinh nghi, nên đó là lý do em không được phép tới cần linh cửu."

"Trong khoảng thời gian diễn ra tang lễ thì anh đã được bác sĩ sắp xếp đưa qua Mỹ để theo dõi trường hợp hôn mê sâu. Chờ đến khi mọi việc ổn thỏa, Thái Vĩnh lại sang Mỹ chăm sóc anh suốt một năm vừa qua. Sau bao nổ lực cùng ý chí mạnh mẽ, anh đã tỉnh lại vào bốn hôm trước, nhưng do sức khỏe còn yếu nên hôm qua mới lên máy bay về đây. Vốn định gặp em vào tối qua, nhưng thấy em đi cùng Ôn Kiến Hoa. Buồn quá, nên anh đành lủi thủi về nhà."

Lúc này, hình xăm chân dung trên ngực phải của người đàn ông cũng đã hoàn thành. Sau bốn tiếng ngồi cong lưng tỉ mỉ và được lắng nghe sự thật, Diệp An Băng đã lắng đọng thật lâu.

Cô tuyệt nhiên im lặng đến khi vệ sinh sạch sẽ và bôi thuốc chống vi khuẩn vào hình xăm, song mới thờ ơ cất lời:

"Anh thà cho người khác cảm giác tuyệt vọng chứ không muốn họ mang hy vọng dù chỉ là một tia nhỏ nhoi. Anh cho rằng bản thân làm vậy là đúng, nhưng có bao giờ anh nghĩ đến, nếu hôm đó em vì ân hận về những lỗi lầm của mình mà muốn quyên sinh cùng anh, thì hậu quả sẽ thế nào không?". Ra chươ𝗇g 𝗇ha𝗇h 𝗇hất tại + tru𝒎 truy𝗲𝗇.Ⅴ𝗇 +

"Chắc ngày anh trở lại thì mộ phần của Diệp An Băng đã xanh cỏ."

Lời nói cuối cùng phát ra từ miệng cô gái thật rùng rợn. Nét mặt lạnh lùng của cô càng khiến ai kia cảm thấy rén, nên vội vàng phân bua:

"Do em nghĩ nhiều đó thôi, chứ anh đã bảo Thái Vĩnh và Quế An Hi canh chừng em cẩn thận thì làm gì có chuyện để em quyên sinh cùng anh được."

"Vậy nếu họ không cản được em thì sao? Phải chăng do anh quá xem nhẹ tình cảm em dành cho anh, nên mới dám tính toán mọi chuyện như thế? Anh thà nói rằng bản thân đã chết cũng không muốn em bên cạnh chăm sóc cho anh?"



"Không phải vậy! Anh chỉ sợ em lo lắng thôi, càng không muốn vì anh mà lở dở thanh xuân của em, cho nên mới che giấu sự thật."

"Em đừng giận!"

Diệp An Băng bất ngờ cáu kỉnh vì sự bất mãn trong tâm đã quá lớn. Nhưng dù hắn có giải thích thế nào đi chăng nữa thì khi nghe xong, cô vẫn hậm hực bỏ ra ngoài.

Cô nói cũng phải, giận cũng không sai.. Bởi, có ai chịu được cú sốc khi người yêu mất đi, mà còn là vì bảo vệ mình chứ?

Đâu ai biết khoảng thời gian một năm qua cô đã sống khổ sở như thế nào? Nỗi đau hằng đêm dằn vặt ra sao? Tại sao cô phải chọn ngành xăm hình, là vì chỉ cần chăm chú vào một việc đòi hỏi sự tập trung cao độ, cô sẽ không nhớ tới những nỗi đau luôn rỉ máu trong lòng.

Có những đêm cô thức trắng vì nhớ người mình yêu cũng không dám tìm tới bia rượu, vì nghe lời hắn dặn những thứ đó không tốt cho sức khỏe.

Một người luôn tự nhủ lòng phải an nhiên mà sống, nhưng an nhiên đến mức không để ai phải thấy giọt lệ trên mi cô rơi xuống, mạnh mẽ đến đau lòng mà chẳng ai hay biết.
— QUẢNG CÁO —