Giọt tình

Chương 22: Kẻ chủ mưu





Nếu Khương Chí Cang là biển lửa của cuộc đời tôi thì Dương Hân chính là người đã đẩy tôi vào trong biển lửa.

Nếu không phải Dương Hân nhắc thì tôi thiếu chút đã quên mất tôi đã quen biết Khương Chí Cang như thế nào.

Năm đó là Dương Hân nói với tôi rằng cô ấy có một người đồng hương rất đẹp trai muốn giới thiệu cho tôi. Tôi lẽ ra muốn từ chối nhưng chính cô ấy bảo không hẹn hò thì còn gì là thời đại học nên tôi mới miễn cưỡng đồng ý.

Chính vì vậy tôi được sắp xếp gặp gỡ Khương Chí Cang, anh ta trúng “tiếng sét ái tình” với tôi và nhiệt tình theo đuổi tôi.

Dưới sự đưa đẩy của Dương Hân, tôi đã nhận lời Khương Chí Cang. Dần dần tôi đã cảm động trước sự bảo bọc dịu dàng của anh ta và yêu anh ta.


Thật nực cười, thì ra cuộc đời tôi vốn đã bị người khác âm thầm sắp đặt, và kẻ chủ mưu sắp đặt tấn bi kịch này lại là người chị em tốt của tôi! Nhìn nụ cười vặn vẹo của Dương Hân, vẻ mặt tôi bình thản như một đầm nước chết.

“Lý Nhã Hàm, cô không ngờ đúng không? Gô rất cao ngạo mà? Sao? Bị tôi chơi khăm cảm giác có dễ chịu không? Một Dương Hân cuồng loạn thế này với tôi như một kẻ xa lạ, cô ta đã mục rữa từ thể xác đến tâm hồn, chỉ còn lại lớp da mỏng cố chống đỡ mà tôi.

Cô gái tài giỏi ngày xưa trên cuộc thi tiếng Anh đã chết rồi, hoặc là cô ta chưa bao giờ tồn tại. Có lẽ bản chất của cô ta vốn đã mục rữa như thế, chỉ tồn tại nhờ vào lớp bọc hiền lành bên ngoài mà thôi.

Còn tôi lại bị lớp vỏ bọc này lừa gạt khiến nửa đời tôi bị hủy hoại trong tay cô ta.

Tôi là một người trọng tình nghĩa nhưng không ngu ngốc đến mức bị cô ta lừa gạt như vậy mà vẫn xem cô ta là chị em tốt.

“Dương Hân, những gì cô nợ tôi, tôi sẽ lấy lại từng món một từ cô.” Tôi rất bình thản nhưng lời nói lại rất chắc chắn. Cho dù có thua cả nửa cuộc đời còn lại thì tôi cũng sẽ không để cô ta và Khương Chí Cang được yên ổn.

“Cô có bản lĩnh thì đến lấy, năm xưa cuộc thi tiếng Anh tôi thua cô, tôi không tin cả đời này không thắng được cô.” Giọng điệu cô ta nanh nọc, giống như muốn đạp chết tôi thì cô ta mới hả dạ.

Đến bây giờ mà cô ta còn canh cánh mãi chuyện tôi thắng cuộc năm xưa sao? Cái thứ điên cuồng này tôi bây giờ không còn muốn quan tâm nữa. Không còn muốn ngồi lại đây thêm nữa, tôi cầm lấy túi xách và đứng lên rời khỏi, sẵn tiện trả tiền cho cả ly cà phê của cô †a.

Ngày xưa chúng tôi uống cà phê thường hay trả mỗi người một nửa, không phải tình cảm không tốt mà là lần nào tranh nhau trả tiền cũng rất mệt nên thôi thì của ai người nấy trả.


Nhưng hôm nay là tôi hẹn cô ta nên tất nhiên tôi sẽ phải trả tiền.

Ra khỏi quán cà phê, khuôn mặt tôi không làm bộ bình tĩnh được nữa mà nước mắt đã rơi ướt cả mặt, không cách nào lau khô được.

Chính trong lúc tôi đang đau khổ thì điện thoại đã reo lên, hai chữ “ông chủ” hiện ra thì tôi mới nén nước mắt và bắt máy lên.

“Lý Nhã Hàm, cô đi đâu rồi?” Giọng nói của Đường Kiêu lúc này dịu dàng đến lạ, cho dù trong đó có mấy phần trách móc tôi.

Tôi cố giấu đi tiếng nghẹn ngào và nói cho anh ta biết vị trí của tôi. Không lâu sau đó, anh ta đã lái xe đến đón tôi.

Tôi rất cảm động, mỗi khi tôi đau khổ hoặc gặp chuyện thì Đường Kiêu đều an ủi tôi rất đúng lúc. Ngồi trên xe, Đường Kiêu hỏi tôi tại sao lại rời khỏi chung cư.

Tôi kể anh nghe chuyện của Dương Hân, anh ta nhăn mặt hỏi sao bên cạnh tôi toàn là mãnh hổ thú dữ vậy.

Tôi chưa kịp hỏi lý do anh ấy ra khỏi chung cư mà không nói một tiếng thì anh đã bảo là đã đi giúp tôi giải quyết mọi chuyện.

“Giải quyết mọi chuyện?” Tôi khó hiểu nhìn anh ta.

Anh ta thẳng thắn nói cho tôi biết là đã giải quyết xong xuôi Khương Chí Cang và Vương Phàm, tôi có thể an tâm đi làm rồi.


“Giải quyết xong xuôi? Là giải quyết như thế nào?” Anh ta không nhìn tôi nhưng nửa bên mặt của anh rất lạnh lùng.

“Thừa sống thiếu chết.” Khuôn mặt Đường Kiêu tự nhiên có phần đáng sợ.

Trong lòng tôi hoàn toàn không có cảm giác sảng khoái, không chính tay trừng trị Khương Chí Cang thì tôi không cam tâm.

Tôi chưa kịp nói lời nào thì ba tôi đã gọi điện thoại đến.

Tôi vừa nghe máy thì đã bị ba quát mắng ầm trời đến giật mình.

“Đồ bất hiếu, con muốn tức chết cha thì mới vừa lòng đúng không!” Tôi ngơ ngác, muốn khóc mà đã cạn khô nước mắt. Rốt cuộc lại có ai nói gì với ba tôi đây?