Hôm nay là ngày hoàn tất thủ tục ly hôn, từ nay về sau cô và anh không còn bất kì thứ gì liên quan đến nhau nữa.
Tuyết Lệ ngồi ở mép giường, tay vuốt ve nhẫn cưới một lúc lâu. Cuối cùng cô tháo ra, đặt trên mặt bàn.
Cô nhìn lại một căn phòng, nơi đây là phòng ngủ của anh và cô nhưng cô luôn đơn thân gối chiếc.
Anh chán ghét cuộc hôn nhân này cho nên chưa bao giờ ngủ lại, năm năm hôn nhân nhưng những cuộc trò chuyện luôn bắt đầu bằng sự cãi vã và rồi kết thúc là tiếng la hét hất tung đồ đạc của cô và đóng rầm cửa bỏ đi của anh.
Sớm thôi, căn phòng sẽ không còn dáng vẻ như này nữa, tất cả sẽ được thay mới... để anh đón Bảo Nhi của anh về...
Nhìn tấm ảnh cưới ở trên tường, nước mắt cô rơi. Trong ảnh, người con gái cười mỉm ngọt ngào, váy trắng tinh khiết, tay cầm vòng hoa hồng đỏ. Còn chú rể thì lãnh đạm, đôi mắt hằm hằm, cau có hai tay đút túi giữ khoảng cách với cô dâu.
" Tuyết Lệ, anh muốn em sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất..."
Chàng trai khôi ngô tuấn tú hai tay dịu dàng bưng khuôn mặt cô, đầu áp sát vào trán cô mà vui vẻ thổ lộ tình cảm của mình.
Trong ánh mắt của anh đấy chỉ chứa mỗi hình bóng cô.
Chỉ tiếc, cô đúng là cô dâu xinh đẹp nhưng không phải xinh đẹp nhất trong mắt anh. Chỉ tiếc, cô dâu ấy không được hạnh phúc. Và trong ánh mắt ấy đã thay thế hình bóng khác rồi.
Thế nhưng cô vẫn cứ chờ đợi chàng trai năm ấy của cô trở về, vẫn đợi... trong vô vọng.
Tuyết Lệ kéo vali trầm chậm xuống nhà đã thấy anh ngồi ở dưới, ánh mắt hướng lên đang nhìn cô. Ánh mắt lạnh lùng, có chút ghét bỏ đã không còn chút thâm tình năm xưa.
Cô cười nhạt, kéo vali đi, lướt nhẹ qua người anh, đến khi đứng gần cửa, Tuyết Lệ quay người nhìn người đàn ông ấy.
- Dương
Giọng cô nghẹn ngào, run rẩy
- Anh có thể giữ lại vườn hồng kia được không? Giữ cho em khoảng trời riêng ấy....
Giữ lại tình yêu của chàng trai năm xưa.
Kỳ Dương khó chịu, bỏ lên lầu, để lại một mình cô đứng đấy nhìn với bao con mắt cười cợt, khinh thường của người làm.
"Đáng lắm"
"Ác giả ác báo báo, cô ta chia cắt cậu chủ với cô Bảo Nhi, bây giờ thì bị đuổi về"
"Mặt thì rõ xinh đẹp mà lòng dạ lang sói, một góc của cô Bảo Nhi cũng không bằng"
Bác quản gia thấy cô vẫn đứng ngây người ra đấy cũng có chút khó chịu, đến chỗ cô cầm lấy vali lạnh giọng đuổi người.
- Đi thôi cô Tuyết Lệ, xe đã đợi sẵn ở ngoài.
Tuyết Lệ cúi đầu, trầm chậm xoay đi, bác quản gia bỏ vali vào cốt xe, còn cô thì hướng ra phía vườn hồng.
Tay vuốt ve một bông hoa, cô không kiềm được mà rơi nước mắt.
"Tuyết Lệ, vì em thích hoa hồng đỏ nên anh trồng cả một vườn hồng đỏ tặng em. Vườn hồng này làm minh chứng cho tình yêu của anh, anh muốn em theo anh về, cả đời này bên anh chăm sóc nó."
"Tuyết Lệ, gả cho anh nhé? Anh muốn bên em, đời đời kiếp kiếp bên em."
Cô nhớ chàng trai ấy, tay đan tay đưa lên môi hôn nhẹ, thấm thỏng chờ đợi cô trả lời.
Cô cười cười, bước đi
- Dương..
Chúc anh hạnh phúc
______________
Sau khi ly hôn, Kỳ Dương liền đón Bảo Nhi về nhà, trên mặt ai nấy đều vui sướng, cha mẹ hắn niềm nở ra đón cô ta. Trên tay dắt một đứa trẻ 5 tuổi, thằng bé đáng yêu, khuôn mặt giống y như người cha, chính là Kỳ Dương. Bạn bè anh tụ tập đông đủ, chúc phúc cho đôi tình nhân trẻ, căn nhà mở tiệc ngoài trời nhỏ, vui vẻ êm đềm và ấm cúng.
Tuyết Lệ thì dọn ra ngoài ở, không về lại Lâm gia, căn nhà đó không dành cho cô. Tuyết Lệ thôi việc ở công ty Kỳ Dương, một thời gian sau thì chuyển ra nước ngoài ở.