Gửi Anh, Người Ở Phương Xa

Chương 44: Ra mắt (1)



Cô cố gắng pha trà thật nhanh sau đó mang ra ngoài nghe chuyện, vừa mang ra bà Diệu đã cười khoái chí lắm : " được được!! Vậy ngày mai đi...tránh đêm dài lắm mộng "

- " vâng!! " Bạch Thiên Dạ cũng mỉm cười, Diệu Hàn nhíu mày nhìn mẹ cô rồi quay sang Bạch Thiên Dạ.Mẹ cô hình như đã bị Bạch Thiên Dạ thao túng tâm lí rồi...

Bà Diệu lên tiếng: " Tiểu Hàn!! Mai con theo cậu Bạch đi sang hỏi thăm gia đình bên họ đi!! "

Diệu Hàn há hốc miệng, cô biết ngay mẹ cô sẽ thay đổi quyết định mà... không biết Bạch Thiên Dạ đã dùng kế gì khiến cho mẹ cô thay đổi quyết định nhanh đến vậy.Diệu Hàn giậm chân nói: " không!! con không đi "

Bà Diệu nhíu mày: " không nói nhiều!! đi ngủ đi mai còn dậy sớm "

Bà Diệu đứng dậy đẩy Diệu Hàn đi lên phòng , hai mẹ con đi lên phòng cùng nhau để Bạch Thiên Dạ ngồi ở dưới đó một mình.Anh ta mỉm cười vừa đạt được mục đích mà chuẩn cần tốn thời gian , Bạch Thiên Dạ đứng dậy đóng cửa quán lại rồi lên xe đi về

- " Ông chủ...phu nhân vừa gọi điện đến " Tài xế liếc gương chiếu hậu nhìn về phía anh ta , Bạch Thiên Dạ khẽ gật đầu lấy điện thoại của mình ra gọi cho mẹ của hắn

- " Tiểu Dạ!! cô gái con bế kia là ai? Con đừng lừa mẹ...mấy cái phong toả tin tức đó không làm khó được mẹ đâu!! lập tức đưa cô gái đó về ra mắt " Điện thoại vừa kết nối , mẹ hắn đã nói một tràng dài.Anh ta thở dài rồi nói: " mai con dẫn về! Mẹ đi ngủ đi "

Nói xong lạnh nhạt tắt điện thoại đi không để cho mẹ hắn vui mừng

Ở bên phòng của Diệu Hàn , hai mẹ con cùng nhau ngủ trên chiếc giường đơn hơi chật trội một tí , bà Diệu vỗ vỗ lên lưng của cô con gái lớn: " Tiểu Hàn...sao con cùng Thiệu Huy chia tay? "



- " mẹ..con cảm thấy bản thân không xứng với anh ấy " Cô không muốn mẹ cô biết việc Thiệu Huy cùng chị họ xảy ra quan hệ, nếu mẹ cô biết thì bà nhất định sẽ làm ầm ĩ lên cho mà xem

Bà Diệu vẫn tiếp tục vỗ vào lưng của cô nói nhỏ: " Cậu Bạch rất tốt!! Tuy hơi lớn tuổi nhưng người ta có tình cảm với con ,con nên đáp lại người như vậy "

Diệu Hàn không biết nói gì hơn , mẹ cô với anh ta mới nói chuyện riêng với nhau một tí mà đã nói tốt cho anh ta đến vậy rồi : " mẹ... người ta có tình cảm là việc của người ta , tại sao phải mình phải đáp lại tình cảm của người ta nếu không thích chứ? "

Bà Diệu nghe vậy thì đánh nhẹ vào trán Diệu Hàn , bà nhìn thẳng vào mắt con gái rồi nói: " vậy con nói thật cho mẹ nghe! Con có tình cảm với cậu Bạch không? "

Diệu Hàn không trả lời, cô cũng chẳng biết bản thân mình có tình cảm với anh ta hay không, những hành động ấm áp dịu dàng mà anh ta dành cho cô khiến cho cô cũng rung động nhưng anh ta có con lớn rồi làm cho cô suy nghĩ rất nhiều

- " mẹ...anh ta có con rồi con anh ta còn là người yêu cũ của con nữa " Diệu Hàn nhẹ nhàng nói với bà Diệu , bà ừm một tiếng vỗ nhẹ lên lưng cô : " trong tình cảm , con đừng để bản thân mình chịu thiệt!! nghe lời mẹ mai đi ra mắt nhà họ thử xem... được thì được!! Không thì thôi "

Diệu Hàn : " ... " Mẹ cô vừa bảo cô không được để bản thân chịu thiệt vậy mà câu sau bà lại bảo cô nên đi ra mắt nhà họ...cô không muốn

Bà Diệu liền xoay người để lưng mình đối diện với cô , Diệu Hàn nằm ngửa vắt tay lên trán suy nghĩ sâu xa một hồi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết

Sáng hôm sau, bà Diệu đã tỉnh dậy từ rất sớm đi tập thể dục ở bên ngoài tiện thể đi hỏi thăm hàng xóm ở nơi đây.Vừa đi qua những cửa hàng ở quanh đây , bà Diệu nhìn thấy một quán thịt đã sáng điện nên bà đi đến phía đó rồi mua thịt cho cô.Bác Loan đang dọn dẹp cửa hàng , thấy khách đến liền mỉm cười chào đón: " hôm nay cô muốn ăn gì? bên này chúng tôi có thịt vai , ba chỉ..."

- " tôi mua 1kg ba chỉ đi " Bà Diệu mở ví ra chuẩn bị trả tiền, bà mua nhiều như vậy để lúc Diệu Hàn bận sẽ tự bỏ thịt ở tủ ra mà nấu không nên ăn mỳ nhiều



Bác Loan cầm con dao thái thịt một cái chuyên nghiệp ngẩng lên nhìn bà Diệu: " cô ở đâu đến vậy? Tại sao tôi chưa nhìn thấy cô bao giờ? "

- " tôi ở quê lên! Hôm qua mới lên đây thăm con gái ấy mà "

- " à..."

Hai người nói đôi ba câu rồi bà Diệu quay trở về quán của Diệu Hàn , bà mang thịt vào trong nhà bếp sau đó đi lên phòng đánh thức Diệu Hàn dậy

- " ưm...mẹ...con chưa muốn dậy..."

- " dậy nhanh đi!! Chuẩn bị quần áo các thứ đi " Bà Diệu vỗ mạnh vào mông Diệu Hàn sau đó xoay người đi xuống bên dưới chuẩn bị bữa sáng

Diệu Hàn uể oải ngồi dậy rồi đi xuống giường, bà Diệu bận rộn chuẩn bị đồ ăn sáng còn cô thì mệt mỏi trang điểm

Hơn 7 giờ, Diệu Hàn đang ngồi ăn sáng thì ở trước cửa xuất hiện một chiếc xe ô tô , Bạch Thiên Dạ đi xuống rồi thản nhiên đẩy cửa quán đi vào

- " cậu Bạch!! đến rồi sao? Tiểu Hàn đang ăn sáng cậu đợi một tí " Bà Diệu đi ra xem ai thấy là Bạch Thiên Dạ thì mỉm cười, Diệu Hàn bận rộn ăn mỳ không ngẩng lên nhìn anh ta.Ăn được vài miếng thì đã no lắm rồi nên cô dừng lại và không ăn nữa , anh ta ngồi đối diện nhìn Diệu Hàn: " em ăn hết đi! Không được để thừa đồ ăn như vậy!! "

Cô khẽ nhíu mày không trả lời , tiếp tục cầm đũa lên cố gắng ăn hết bát mới thôi.Bạch Thiên Dạ để tay lên bàn mỉm cười nhìn Diệu Hàn: " em đừng lo lắng gì!! Mẹ tôi không khó tính lắm đâu "