Gửi Anh, Người Ở Phương Xa

Chương 45: Ra mắt (2)



Ăn xong , Bạch Thiên Dạ đợi cô sửa soạn lại một chút rồi lái xe rời đi.Cô ngồi trên xe quay sang hỏi hắn: " có cần chuẩn bị quà không? Mà tí anh dừng lại ở quán hoa quả đi tôi mua quà mang đến cho mẹ anh "

Bạch Thiên Dạ nhìn gương chiếu hậu: " tôi mua rồi! Tí nữa em chỉ cần giúp tôi mang vào là được "

Diệu Hàn quay lại ghế sau nhìn là một bó hoa loa kèn rất đẹp , thảo nào lúc nào trong xe cô đã ngửi thấy mùi hoa ở đâu đây nhưng lại không biết mùi hương ở vị trí nào

Ngồi trên xe một hồi , Diệu Hàn chán nản dựa vào cửa kính ngắm nhìn quang cảnh ở bên ngoài.Bạch Thiên Dạ lái xe sau đó liếc nhìn cô: " tí nữa đừng sợ! Chỉ cần phối hợp với tôi là được "

Diệu Hàn gật gật đầu không nhìn anh ta.Ngồi trên xe hơn 1 tiếng mới đến nhà của bà Bạch, Bạch Thiên Dạ mở cửa xe cho Diệu Hàn rồi nắm tay cô đi vào trong nhà

Bà Bạch đi đi lại lại , bà đang rất lo lắng sợ bản thân sẽ doạ con dâu chạy mất.Quản gia ở bên cạnh nói nhỏ: " phu nhân!! ông chủ đến rồi ạ "

- " có cô gái nào đi cạnh nó không? " Bà hỏi lại quản gia để chắc chắn Bạch Thiên Dạ đưa bạn gái đến đây

- " dạ có thưa phu nhân "

Bà Bạch nghe vậy vỗ tay một cái sau đó vui mừng đi ra ngoài cửa , vừa thấy cô gái kia bà mừng đến thiếu chút nữa thì khóc: " đến rồi sao? Trời ơi!! cháu đến rồi mau vào nhà đi "

Bà Bạch đi đến kéo tay Diệu Hàn đi nhanh vào nhà , Diệu Hàn ngượng ngùng nói: " bác...ừm..cháu có món quà này tặng bác ạ! Anh ấy bảo bác rất thích hoa loa kèn nên cháu đặc biệt chọn cho bác bó hoa đẹp nhất "

- " ây da..con bé này!! đến đây là bác vui lắm rồi, cần gì phải mang quà chứ!! mau vào đây , bác chuẩn bị rất nhiều đồ ăn đó...cháu thích cái gì thì cứ tự nhiên nhé "

Bà Bạch kéo tay Diệu Hàn đi nhanh về phía sofa , Bạch Thiên Dạ đưa một túi đồ cho quản gia sau đó đi theo hai người

- " Tiểu Hàn! Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi? "



- " dạ..cháu mới 22 tuổi ạ " Diệu Hàn lễ phép trả lời câu hỏi của bà Bạch , nghe cô nói vậy bà ấy khẽ gật đầu rất hài lòng: " chừng nào hai đứa cưới? Mau mau sinh con nữa "

- " chuyện này bọn con chưa nghĩ đến! Một thời gian sau rồi tính " Bạch Thiên Dạ ngồi bên cạnh vắt chéo chân nhìn hai người, bà Bạch lườm Bạch Thiên Dạ sau đó nói: " năm nay con bao tuổi rồi? Sinh thêm đứa nữa vẫn còn kịp đấy "

Năm nay Bạch Thiên Dạ đã 39 tuổi, sắp 40 đến nơi rồi , từ khi có Thiệu Huy đến giờ cũng hơn hai mươi năm con trai bà không quen các cô gái khác khiến cho bà lo lắng tưởng con trai có vấn đề về sinh lí nên bà thường xuyên bảo người mang đồ bồi bổ sang cho con trai

Diệu Hàn ngượng ngùng cố gắng mỉm cười nhưng trong đầu cô đang kêu gào , kết hôn cái quái gì chứ?cô không đồng ý!! Ai cũng được trừ Bạch Thiên Dạ ra

Ngồi một lúc, Bạch Thiên Dạ kéo cô đi ra vườn hoa ở bên cạnh nhà do bà Bạch trồng.Nhìn những bông hoa nhỏ nhỏ xinh xinh ở trước mắt,Diệu Hàn ngồi xổm xuống sờ bông hoa nhỏ: " đẹp thật đấy!! "

Bạch Thiên Dạ cúi xuống ngắt bông hoa đó rồi đưa cho cô sau đó hắn kéo Diệu Hàn đi đến chiếc xích đu ở gần đó: " mẹ tôi đang nhìn "

Diệu Hàn nghe vậy thì không dám quay đầu vẫn tiếp tục đi đến chỗ xích đu cùng Bạch Thiên Dạ , cô ngồi xuống rồi ngước lên nhìn Bạch Thiên Dạ đang đứng trước mặt: " chú tùy tiện ngắt hoa như vậy! Mẹ chú có bảo gì không? "

- " mẹ tôi không bảo gì đâu " Bạch Thiên Dạ cúi xuống tiến đến môi Diệu Hàn mà hôn.Bà Bạch ở phía sau đang núp sau bức tường nhìn con trai mình đang hôn cô gái kia, bà vui mừng lên tiếng: " trời ơi!! Quản gia mau mau mang máy ảnh ra đây "

Diệu Hàn đỏ mặt trừng mắt nhìn anh ta, cô đưa tay lau môi rồi nói nhỏ: " ...chú đừng được nước mà lấn tới "

Bạch Thiên Dạ mỉm cười giữ lấy tay của cô rồi hôn lên mu bàn tay: " tôi muốn là được "

Diệu Hàn tính đẩy anh ta ra thì cô thấy bà Bạch đang trốn ở bức tường gần đó giơ máy ảnh lên đang chụp bọn họ.Diệu Hàn dịch sang một bên để Bạch Thiên Dạ che bản thân cô đi , anh ta cũng nhận ra hành động này của Diệu Hàn đưa tay vuốt tóc cô nói: " Tí em muốn ăn cơm ở đây hay chúng ta đi ăn ở nhà hàng? "

- " nhà hàng!! " Cô nhất định sẽ chọn nhà hàng rồi, ăn cơm ở đây với mẹ của anh ta khiến cô có chút áp lực

Buổi trưa Bạch Thiên Dạ đưa cô đi , bà Bạch nuối tiếc nhìn hai người rời khỏi sau đó bà nghiêm mặt quay sang nói với quản gia: " điều tra thông tin về con bé cho tôi "



- " vâng thưa phu nhân "

Tuy bà cũng rất thích con gái đó nhưng bà rất tò mò về thân phận của cô, làm thế nào mà hai người bọn họ có thể quen biết nhau.Tối hôm đó , quản gia mang đến tất cả tài liệu về Diệu Hàn cho phu nhân

Bà Bạch đọc qua một lượt đen mặt ném tập tài liệu xuống đất tức giận mà quát: " gọi nó về đây cho tôi "

Bạch Thiên Dạ sau khi nhận được cuộc gọi từ quản gia thì lái xe quay về nhà của mẹ mình.Vừa vào đến cửa đã có một quyển tạp chí bay đến phía anh ta

- " Bạch Thiên Dạ!! Con bị điên à? "

Bạch Thiên Dạ thản nhiên né sang một bên tránh quyển tạp chí đó , bà Bạch vô cùng tức giận cầm lấy mấy quyển tạp chí ném về phía hắn

- " tại sao lại dẫn con bé đó về? Con bị điên đúng không? Chia tay nó đi!! nó là bạn gái cũ của con trai con đấy!!! con đang nghĩ cái gì vậy? mẹ không chấp nhận , chia tay nó đi "

Bạch Thiên Dạ đút tay vào túi quần lạnh nhạt đi đến sofa rồi ngồi xuống: " bạn gái cũ chứ có phải là bạn gái đâu? "

- " ...c..con!! Con muốn tạo phản đúng không? được!! một là con chia tay với nó.Hai là con đừng nhận người mẹ này nữa "

Bạch Thiên Dạ mỉm cười quay sang nhìn thẳng vào mắt bà Bạch sau đó hắn đứng dậy: " nếu mẹ gọi con đến đây chỉ để nghe mẹ nói điều này thì con về trước đây "

- " Bạch Thiên Dạ!!! Con đứng lại đó cho mẹ " Bà Bạch gầm lên khi thấy con trai mình đang từ từ đi về phía cửa

Bạch Thiên Dạ không xoay người, hắn chậm rãi nói: " một là có cô ấy và cháu.Hai là mẹ không phải nhận đứa con này đâu "

Bà Bạch bất lực nhìn con trai mình đi ra ngoài cửa , bà nhíu mày không biết con trai đang nghĩ cái gì mà nhất quyết không chịu từ bỏ...trên thế giới này còn có bao nhiêu cô gái khác xinh đẹp hơn, tại sao nhất quyết phải là bạn gái cũ của con trai mình...