Ai cũng vào chỗ hồi hộp chờ đợi, Nguyễn Thanh Tuấn từ bên ngoài đã không nghe thấy tiếng nhạc gì nữa, anh hoài nghi bước chân thả nhẹ giờ lại nhanh chóng đi vào xem có chuyện gì xảy ra. Nhưng cửa vừa mở ra, bóng tối ngập tràn anh chẳng còn nghe thấy tiếng gì cả, bỗng dưng "phụt" nguyên cái đèn sáng chiếu thẳng vào anh coi anh như trung tâm.
Anh chau mày nghi ngờ, một tràng pháo tay rộn rã, giòn vang đột ngột như cơn mưa rào rơi xuống mái tôn, anh khựng lại mọi hành động. Trong đầu trống rỗng, Trần Hải Yến từ bóng tối đi ra, "phụt" thêm một cái đèn sáng được chiếu tới cả hai, yên tĩnh đến lạ thường. Anh chau mày, chân như đóng đá chôn chân tại đây.
"Anh Tuấn, em thích anh. Anh làm người yêu em được không?".
Nguyễn Thanh Tuấn trợn tròn mắt, một bó hoa hồng tươi lớn ở trước mắt anh, cô rụt rè ánh mắt cứ chẵm chẳm xuống dưới đất như ở dưới có thứ hay ho. Anh không nói gì, cũng không nhận vội. Cả hậu trường đáng lẽ sẽ hô hào như tính toán từ trước nhưng bỗng dưng trở nên yên ắng, không ai dám lên tiếng là sao?
Đám người bọn họ cần một người nói, cần một người dẫn đầu, trong góc một tiếng chậc phát lên đầy khó chịu.
"Đồng ý đi. Mau lên".
Tiếng hét chói tai không ai nhận ra, anh giật mình quay đầy lại tìm người nói. Đám đông nghe thấy tiếng chỉ huy vội hô hào, cổ vũ.
"Đồng ý đi."
"Đồng ý đi."
"Cái Yến nó chờ lâu lắm rồi đấy."
"Đồng ý đi."
"Có thích thì nói một câu đừng ngại."
"Cố lên. Tiến lên phía trước một bước, nếu cảm thấy chưa đủ dũng cảm thì lùi lại hai bước lấy đà."
"Tuan love Yen."
".."
Nguyễn Tùng Khanh trong góc tối không nhìn được nữa, cậu vội vã thu tầm mắt trước mất cậu mơ hồ lại nóng rực nhận ra bản thân không ổn cậu đứng dậy. Vũ Minh Tiến ánh mắt chán đời, chờ đợi thời khắc mà quyết định tương lai, bên cạnh cử động hắn đưa mắt nhìn sang nhưng chỉ toàn là bóng tối bủa quanh lấy.
"Làm gì đấy?".
"Tao đi về đây, chán rồi." Cậu cố kìm xuống giọng nói, đay nghiến chặt hàm răng ngày khi ánh đèn chỉ chiếu đến cả hai không ai để ý cậu, đám người đã bao vây bâu kín lấy nam chính và nữ chính thì cậu lặng lẽ rời đi.
Vũ Minh Tiến không ngăn cản, chán thì thôi. Hắn cũng chán nhưng bộ phim trống rống, nhạt tuếch như nước lã này hắn phải xem cho bằng hết. Mọi người đều đang căng thẳng nín thở chờ đợi thì đôi con ngươi của anh trừng to không nhìn vào bó hoa, mà ban nãy đuôi mắt anh thấy một bóng dáng đơn độc quen thuộc lướt qua, cậu cũng có mặt ở đây?.
Anh không chắc nhưng lại nhìn xuống cuối phòng nơi góc tối nhất, Vũ Minh Tiến đang ngồi vắt chân, khoanh tay nhìn anh. Hắn thấy anh nhìn qua đây thì giơ tay vẩy chào, mỉm cười.
Nguyễn Thanh Tuấn bàng hoàng lẫn hoang mang, anh chưa kịp phản ứng đôi chân đã di chuyển muốn đuổi theo cậu. Nhưng cản trở hiện tại chính là đám người này và cô.
"Anh Tuấn... anh đồng ý làm người yêu em được không?". Trần Hải Yến kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, cả người đều căng thẳng, hai má đã sớm ửng hồng vì xấu hổ đời ai con gái lại đi chủ động trước nhưng nếu không làm trước chờ anh nói thì biết bao giờ.
"Đồng ý đi anh Tuấn, cái Yến nó thích anh lâu lắm rồi."
" Đồng ý đi. Đồng ý đi."
"..."
Tiếng cổ vũ, thúc giục anh đang làm thứ anh không muốn. Trái tim anh muốn nhảy ra tận họng tới nơi, bây giờ anh đã xác định việc mình cần làm và anh phải nhanh lên nếu không sẽ không kịp mất. Nhanh!
"Tránh ra, cút!."
Một tiếng quát lớn mang giận dữ, tức giận, một cỗ phẫn nộ ngập trần đôi mắt anh trừng lên khiến mọi người câm nín. Mọi người tự giác tách thành một đường đi, cho anh. Cô không dám hó hé nửa lời nhìn anh dùng hết sức bình sinh, dồn lực vào chân đạp, nện mạnh xuống nền nhà chạy thục mạng ra ngoài.
Câu trả lời chính là sự im lặng, tức giận bỏ đi.
"Vậy là sao?".
"Thất bại rồi à?".
"Chả thế, người đi rồi còn đâu."
Cô chết lặng, còn mọi người bận rộn bàn tán, xôn xao, Vũ Minh Tiến tay xỏ túi quần lặng lẽ bước ra cái sáng nhạc còn chưa cất thì phải cất. Đều là hai chữ nhưng nghĩ lại khác nhau, hắn nhìn cô đau khổ, cẩn thận rơi nước mắt, tay hắn nắm chặt giấu đi cơn điên trong người mình. Rốt cuộc anh chạy ra ngoài là nhìn thấy cậu hay là không thích cô, tức giận vì điều này? Hắn đều không hiểu.
Vài người bạn cô chạy lại ôm an ủi, hẳn cách đám người từ xa nhìn cô gục xuống, khụy chân xuống đất đứng chẳng vững.
"Không sao, đừng khóc. Không người này thì người khác, trên đời thiếu gì người tốt đẹp hơn."
"Đúng đấy, nín đi. Con gái không được gục ngã trước tình yêu thất bại mà phải vui vẻ tìm cái mới."
Trần Hải Yến đầu lắc mạnh, mái tóc rối bời, cô ôm mặt nức nở khóc, hắn trước đây không biết cô thích anh nhiều như nào? Cứ nhỡ sẽ chỉ là động lòng một chút nhưng giờ hắn hiểu rồi. Trái tim cô tan nát thành từng mảnh vụn, ánh sáng đang chiếu vào kết quả thực tại.