Nếu không phải đột nhiên bị bệnh, Trịnh Ấu An cũng sẽ không về nước trước.
Cô trở về rất gấp, không nói cho bất kì người nào, chỉ có trợ lí bên cạnh. Mà cô đi ra ngoài là cứ như người đang dọn nhà, túi lớn túi nhỏ chất thành hai chiếc xe đẩy. Trợ lý Bùi Thanh bận không hết việc, cô ấy nắm tay cầm, một đường đi ra ngoài sân bay, sau khi tài xế đến đón giúp đỡ cô ấy mới nhẹ nhàng thở ra.
Đèn đuốc ở sân bay vào 3h sáng vẫn sáng trưng, Trịnh Ấu An ngồi trên xe, cánh tay nhức đến nâng không nổi, đeo bịt mắt lên chuẩn bị ngủ tiếp.
Bùi Thanh đưa thuốc đến, mở chai nước khoáng ra, nói: “An An, uống thuốc đi.”
Trịnh Ấu An mỏi tay, không nâng lên nổi, không lên tiếng trực tiếp há miệng.
Bùi Thanh đút thuốc cho cô, cũng dặn dò nói: “Tự mình nuốt đấy, cái này em không thể giúp được chị.”
Trịnh Ấu An không nói chuyện. Qua một lúc lâu, Bùi Thanh mới thấy cổ họng cô giật giật.
Sau khi xe lái khỏi sân bay, tài xế quay đầu lại hỏi: “Đi đâu thế?”
Trịnh Ấu An nhắm hai mắt, không có sức lực nói: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
“4h.”
“4h à…… Đi Bác Thúy Thiên Thần đi.”
Bác Thúy Thiên Thần là nói một căn hộ mà Trịnh Thái Sơ đã tặng cho cô làm quà cưới năm đó.
Ngay từ đầu Trịnh Ấu An còn không hiểu tại sao lại tặng cho cô một căn chung cư ở ngoại thành như thế. Cuộc sống kết hôn một năm này khiến cho cô hiểu rõ ý nghĩ sâu xa đó.
“Khoan đã.” Bùi Thanh nhìn di động, nói: “Lò sưởi ở Bác Thúy Thiên Thần bên kia bị hỏng rồi. Bên văn phòng bất động sản hôm qua mới nhắn tin cho em, nói trưa nay mới cho người đến sửa.”
Tài xế dẫm phanh lại, trong xe yên tĩnh vài giây.
“An An? An An?”
Bùi Thanh lay lay cánh tay Trịnh Ấu An.
“Ngủ rồi?”
“Hửm……?” Trịnh Ấu An mơ mơ màng màng mà ngáp một cái, “Ừm. Nghe thấy rồi! Vậy đến nhà ba mẹ đi.”
Tài xế dẫm chân ga, phía sau lại từ từ truyền đến một giọng nói.
Biệt thự ở bên Hồng Chiếu Loan kia mới là nhà tân hôn của cô và Yến An.
Nhưng số lần cô ở chỉ đến trên đầu ngón tay.
Có lẽ Yến An cũng thế.
Rạng sáng 5 giờ đúng là thời điểm tối nhất trong một ngày.
Chiếc xe thương vụ màu đen ở dưới sự chiếu sáng của ánh đèn đường chậm rãi dừng lại. Một nam một nữ xuống xe mở cốp xe ra, động tác thật cẩn thận không phát ra một chút âm thanh, thoạt nhìn như là đang đi trộm đồ.
“Trước đừng dọn.” Trịnh Ấu An nói: “Đem đồ dùng hằng ngày cho chị là được, mọi người về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai đem đồ đạc đưa đến Bác Thúy Thiên Thần rồi đến đón tôi.”
Yến An tắm rửa xong đi ra, trời thật ra đã sáng, nhưng phòng ngủ được bức màn che chắn ánh sang, một tia nắng cũng không thấy.
Chiều nay anh mới từ Châu Âu trở về, ngược lại không bị chênh lệch múi giờ, cùng vài người bạn đi uống chút rượu, bất tri bất giác cho đến bây giờ.
Trong phòng an an tĩnh tĩnh, như bình thường.
Nằm lên giường trong nháy mắt kia, Yến An cảm giác xung quang có một mùi hương thanh thanh đạm đạm.
Nhưng trong đầu cảm giác say phía trên, anh không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy bản thân xuất hiện ảo giác.
Bức màn kín không kẽ hở, làm ngăn cách với ánh sáng ở bên ngoài, thời gian trôi đi không hề rõ ràng.
Khi chuông báo ở đầu giường vang lên, còn không biết bây giờ là lúc nào.
Cho đến khi hai đôi mắt mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Trong nhà máy sưởi mở vừa đủ, ngay cả hô hấp cũng ấm người. Huồng chi trong chăn còn truyền đến độ ấm cơ thể của đối phương.
Trong đầu hỗn độn ba giây, một tiếng tiếng thét chói tai phá tan bầu không khí.
“A! ——”
Thét chói tai thì thôi đi, Trịnh Ấu An còn theo bản năng đạp một phát cho người trên giường lảo đảo lăn xuống đất.
Yến An kêu lên một tiếng, nửa chống nửa người trên ngồi dậy, khó có thể tin mà nhìn người trước mắt.
Lại là vài giây im lặng, Trịnh Ấu An bình tĩnh lại, ý thức được người đàn ông trước mặt không phải là ăn cướp cũng không phải biến thái, mà là chồng của cô.
“Anh/ Em về khi nào?”
Hai người trăm miệng một lời.
Yến An xoa xoa huyệt Thái Dương bị cô kích thích đến đau: “Sao em lại không nói trước một tiếng với anh?”
“Lúc em về anh cũng không có ở đây mà.”
Trịnh Ấu An hoàn toàn không chú ý tới bản thân hỏi một đằng trả lời một nẻo, còn cúi đầu nhìn nhìn, bản thân còn ăn mặc một áo ngủ bằng ren, mà Yến An nửa người trên trần trụi trên giường. Còn về nửa người dưới có có mặc gì hay không, chăn che rồi nhìn không thấy. Nhưng từ cảm xúc chân thật của một chân đạp lúc nãy thì, hình như là không mặc quần ngủ.
Tình cảnh này, lại làm cô nhớ đến một đêm trước khi ra nước ngoài.
Cái chuyện phát sinh ngoài ý muốn kia, khiến cho cuộc “Hôn nhân hình thức” này thiếu chút nữa đi đến ngã rẽ.
May mắn Trịnh Ấu An nhanh chóng quyết định buổi sáng hôm sau không đợi Yến An tỉnh ngủ đã thu thập hành lý đi đến Bắc Phi mới kéo về quỹ đạo.
Nghĩ đến đây, Trịnh Ấu An cảm thấy vui mừng vì bản thân thông minh.
“Em cho là anh sẽ ở chung cư Danh Thần.”
” Là ở! Nhưng căn hộ này thỉnh thoảng cũng phải có chút hơi người.”
Yến An muốn đứng dậy. Nhưng cũng nghĩ đến việc trên người không mặc gì, nên nhìn cô chỉ chỉ áo tắm dài treo ở phía sau, ý bảo cô đưa cho anh.
Trịnh Ấu An quay đầu nhìn lại theo ngón tay anh. Hiểu ý, gỡ áo ngủ xuống bọc chặt lấy người.
Yến An nhìn xong động tác lưu loát của cô, hít một hơi sâu.
Vậy được thôi.
Yến An nâng cằm liếc cô một cái, trực tiếp đứng dậy xuống giường, ngay trước mặc cô đi vào phòng thay đồ.
Đến lúc đi ra, hai người đều áo mũ chỉnh tề.
Chỉ là ngồi mặt đối mặt với nhau, lại không biết nên nói cái gì.
“Không phải tháng sau mới trở về sao?”
Yến An vừa cầm điện thoại tìm người đưa cơm, vừa nói chuyện: “Muốn ăn cái gì?”
“Tùy ý.” Giọng nói Trịnh Ấu An phát ra, mới nhớ tới Bùi Thanh chắc là cũng sắp đến đón cô rồi.
Chỉ là Yến An hiển nhiên đã sắp xếp xong cơm trưa. Hơn nữa còn đặt điện thoại lên trên bàn.
Trịnh Ấu An nghĩ nghĩ, nhắn một tin cho Bùi Thanh: Bây giờ không vội! Đợi em ăn cơm cái đã, hai giờ hãy đến đón em.
“Trong người hơi khó chịu, về nghỉ một chút.”
Trịnh Ấu An không mặn không nhạt mà nói.
“Không thoải mái?”
Yến An nâng mắt: “Làm sao vậy?”
“Có thể là bị cảm nhẹ thôi.”
Trịnh Ấu An nói nói liền ngáp một cái: “Mỗi ngày đều cảm giác ngủ không tỉnh.”
“Đi khám chưa?”
“Khám rồi! Không có gì to tát, chắc là do gần đây quá mệt mỏi lại không có nghỉ ngơi tốt.”
“Vậy trong khoảng thời gian này cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Ừm! Biết rồi.”
Những đối thoại như vậy thường xuyên phát sinh giữa hai người.
Trịnh Ấu An nhớ tới trước kia bị bệnh nằm viện, chú Yến dẫn Yến An đến thăm cô, anh cũng là nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Dù sao Trịnh Ấu An mười hai tuổi năm ấy đã quen biết Yến An, đó là khi cô mới vừa lên cấp hai. Còn Yến An đã tốt nghiệp cấp ba, với cô mà nói là hai người hoàn toàn thuộc về hai thế giới khác.
Cô khao khát được nhìn thấy cuộc sống của người trưởng thành, mà Yến An tự nhiên cũng xem cô như em gái mà đối đãi.
Sau khi ăn xong, vừa lúc hai giờ, Bùi Thanh không vào, đã nhắn tin cho Trịnh Ấu An.
“Em đi trước đây.”
Trịnh Ấu An đứng dậy muốn đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người nói: “Đúng rồi! Em có mua quà về cho anh, nhưng hành lý đã đưa đến Bác Thúy Thiên Thần. Hôm nào em nhờ người đem đến đây cho anh.”
Yến An buông dao nĩa trong tay xuống, đưa mắt nhìn cô.
“Em muốn đi đâu?”
“Em về Bác Thúy Thiên Thần.”
Trịnh Ấu An nói xong, cầm lấy túi, vẫy tay chào Yến An: “Vậy anh từ từ ăn đi.”
Nhưng cô vừa mới xoay lưng, cánh tay lại bị túm chặt.
“Không phải bảo em ở nhà nghỉ ngơi sao?”
“Hả?”
Trịnh Ấu An xoay người nhìn Yến An, dần dần hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt của anh
“Ở nơi này sao?”
Yến An: “Không thì sao?”
Trịnh Ấu An ngẫm lại cũng đúng. Lần này cô bị bệnh trở về, nếu như một mình về Bác Thúy Thiên Thần ở, lỡ như để người trong nhà biết được sẽ rất đau lòng.
“Vậy được! Em gọi người mang hành lí đến đây.”
Cô nói xong liền cầm di động lên lầu, Yến An nhìn bóng dáng của cô, ánh mắt đen tối không rõ.
Anh không hiểu lắm Trịnh Ấu An rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Sau đêm đó, anh ngủ một giấc thức dậy, biết được bà xã của mình đã bay ra khỏi Châu Á, thật sự chọc cho anh tức giận không hề nhẹ.
Thậm chí anh còn muốn nhìn thử xem người phụ nữ này có để lại tiền boa cho đêm qua không.
Thật ra trước đó hai người chưa từng ở chung với nhau.
Trùng hợp chính là mỗi khi hai người về căn biệt thự này, đều thời gian rời đi. Tôi hôm qua lại là lần thứ hai cả hai cùng ngủ trên một chiếc giường.
“Đúng rồi.”
Trịnh Ấu An đi đến một nửa, từ cầu thang quay đầu: “Anh Yến An, anh ngủ phòng đó sao? Em bệnh rồi, nhường phòng ngủ chính cho em đi. Em cảm thấy ánh sáng mặt trời ở những phòng khác đều không bằng phòng ngủ chính.”
Yến An nghiêng đầu, nâng cằm, nhìn cô vài giây.
Trịnh Ấu An có chút nhút nhát nhìn anh, sờ sờ gương mặt, đang muốn mở miệng, lại nghe anh nói: “Tùy em.”
Trịnh Ấu An tất nhiên là ở phòng ngủ chính.
Nhưng là buổi tối lúc cô đang nằm chơi điện thoại trên giường, Yến An mặc quần áo ngủ đi đến.
Trịnh Ấu An giật mình một cái ngồi dậy: “Anh ——”
Yến An: “Uống thuốc chưa thế?”
Nhìn thấy thuốc và nước trong tay Yến An, Trịnh Ấu An bất ngờ một lát, mới nói: “À, quên mất.”
Nhận ly nước trong tay Yến An, mới vừa nuốt thuốc xuống, Trịnh Ấu An cảm giác một chỗ khác trên giường lún xuống. Ánh mắt cô nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa làm cho bản thân bị sặc chết.
“Anh, khụ, khụ, khụ……”
Yến An lại đành phải đứng thẳng người vỗ lưng cho cô.
“Không ai tranh uống thuốc với em đâu.”
“Không phải ——” Thật vất vả mới lấy lại sự bình ổn, Trịnh Ấu An lại ho khan đỏ lên: “Tối nay anh ngủ ở đây sao?”
Tay Yến An đặt trên lưng cô cứng lại, vẻ mặt dường như vô cùng không hiểu lời cô nói: “Anh không thể ngủ nơi này?”
“Anh đương nhiên…… Có thể, trên giấy tờ nhà đất là viết tên anh mà.”
Trịnh Ấu An không biết bản thân nói lời này có chỗ nào sai. Dù sao Yến An không nói cái gì nữa, trực tiếp xoay người đưa lưng về phía cô mà ngủ.
Đưa tay tắt đèn ngủ ở dưới đất, Trịnh Ấu An cũng nằm xuống, lại chậm chạp không ngủ.
May mắn lần này trở về Yến An không hỏi cô ngày đó tại sao bỏ đi đột ngột. Nếu không cô thật sự không biết nên giải thích thế nào.
Nếu không nói việc khẩn cấp là có người ngoài hành tinh xâm nhập Trái Đất cô cần giải cứu Trái Đất thì cô thật sự không còn lý do nào để người khác tin nữa rồi.
Tóm lại không nói cho tự anh luống cuống đi.
Coi như, họ kết hôn một năm rồi, vẫn luôn cẩn thận đóng vai vợ chồng plastic(hữu danh vô thực).
Mà hôm đó là kỷ niệm kết hôn của hai người, cô chỉ nói đùa một chút, hay là uống rượu chúc mừng.
Kết quả Yến An cũng nói được, khui một chai rượu vang đỏ quý giá.
Hai người vừa uống rượu, vừa trò chuyện.
Nói về từ lúc mới quen biết cho đến bây giờ, ai cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng đối phương xuất hiện trên tờ giấy kết hôn.
Yến An càng không nghĩ tới chính là tửu lượng của Trịnh Ấu An cũng cứ như vậy. Ba ly thôi ánh mắt đã mơ màng, dựa vào trên vai anh mượn rượu làm càn.
Nhưng cô em gái này khi phát điên vì rượu lại rất đáng yêu.
Một lát thì muốn ở trên giường khiêu vũ, một lát thì muốn đi xuống dưới lầu bắt dế.
Đương nhiên anh không thể nào để cô đi xuống dưới lầu vào đêm hôm khuya khoắt, ngăn không được người, dứt khoát khiêng vào trong phòng đóng cửa lại giúp cô tắm rửa đi ngủ.
Chuyện về sau, Trịnh Ấu An nhớ tới thì tim liền đập nhanh.
Nguyên nhân tim đập nhanh là vì cô vô cùng rõ ràng địa vị của mình trong cuộc hôn nhân này.
Một khi cô rung động thì cô xong rồi.
Hết lần này đến lần khác, đêm hôm đó cô còn sót lại một tia lý trí lưu giữ đến sáng hôm sau
Cô là một người trưởng thành, cho nên sẽ có chút không phân rõ khác nhau giữa tình yêu và tình dục.
Nguyên nhân chính là vì như thế, cô biết nếu ngày hôm đó tiếp tục tầm luân phát sinh chuyện tiếp theo sẽ có chuyện gì.
Cho nên sáng hôm sau, cô ở trong sự hoảng loạn mang theo chút bình tĩnh, ngồi ở đầu giường tự đặt một vé máy bay đi Ma Rốc cho mình.
Yes! Còn miễn thị thực!
Ít nhất này ba tháng ở đất khách, cô cảm thấy có thể làm quan hệ của hai người trở lại trước kia.
Là vợ chồng tốt đẹp bề ngoài, tôi lấy tiền mua mua máy chụp hình chụp thỏa thích, anh tùy tiện bỏ tiền bao gái vui vẻ.
Quả thực là một câu chuyện nhân gian lớn người đời ca tụng.
Nhưng hiển nhiên có người không nghĩ như vậy.
Lúc cô trở mình không cẩn thận chen chân đụng vào người bên cạnh. Vài giây sau, độ ấm của người bên cạnh càng lúc càng đến gần cô.
Ngay khi cô mở mắt ra, cô thấy Yến An chống tay, đang nhìn cô.
Bóng đêm như nước, mà ánh mắt anh lại rất sáng.
“Hôm đó tại sao đột nhiên bỏ đi?”
Giờ phút này tiếng nói trầm thấp, giống lúc anh nói chuyện bên tai cô vào ngày hôm đó.
Trịnh Ấu An chớp chớp mắt, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.