Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 262: Đừng Hối Hận



Trong các đại thế gia lại có tin tức mới, được đăng lên đã chắc như đinh đóng cột.

[Lam gia và Khương gia chính thức tuyên bố ngày đính hôn.]

Hạ Nhi nằm thơ thẩn trên sofa, đọc được những tin tức này, cổ họng cô như bị mắc xương cá vậy.

Thế nhưng, một động thái cũng không có, cô lặng lẽ đứng dậy, đi tới tủ quần áo lấy một bộ váy màu trắng thuần mặc vào, xoay người đi ra cửa.

Cô không gọi Kha Viễn tới lái xe, một mình điều khiển chiếc Ferrari lướt nhanh trên đường.

Điện thoại liên tiếp reo lên cuộc gọi đến của An Tranh, còn có cả Hàn Tịch. Hạ Nhi lại không thèm để ý đến, phóng xe tới căn biệt thự trước đây của cô và Khương Tình.

Nhìn hoàng hôn buông xuống, cả bầu trời nhuốm một màu hồng buồn bã ảm đạm, ánh mắt cô cũng trở nên sâu thẳm, rất lạnh.

Khi Hạ Nhi tới nơi, cô nhìn thấy có bóng dáng của không ít phóng viên bị chặn ở ngoài.

Tin tức hai đại thế gia Lam — Khương công bố chuyện đính hôn, quả thật đúng là một tin tức nóng, Hạ Nhi liếc mắt nhìn, sau đó đánh vòng tay lái, len vào một con đường nhỏ bên cạnh.

Cũng không biết đám phóng viên kia khi nào mới chịu giải tán, cô cũng không muốn bản thân trở thành đích ngắm của bọn họ.

Từ cửa sau biệt thự, Hạ Nhi đỗ xe lại, bước xuống.

Người hầu vừa nhìn thấy cô bước vào đã trố mắt há hốc mồm.

Hạ Nhi không nói không rằng, một đường lướt qua đám người hầu, tư thái nữ chủ nhân mạnh mẽ lại không chút áp chế, khiến đám người hầu nhìn thấy mà co rụt cổ lại, không ai dám tiến lên cản bước chân của cô.

Hạ Nhi bước chân vào biệt thự, căn phòng xa hoa tráng lệ trước mặt cô vẫn vô cùng quen thuộc, chỉ là.. bên cạnh cửa sổ, một nữ nhân đang xoay lưng về phía cô.

Kể cả lúc La quản gia tiến lên chuyển lời việc cô đang ở đây, cô ta cũng không quay người lại, vẫn cứ nằm dựa uể oải trên chiếc ghế mây mà cô từng yêu thích nhất.

Một bộ váy dài bằng vải sa màu đỏ trông rất kiều diễm, gió nhẹ từ vườn hoa hồng ngoài cửa thổi qua, lật một góc váy lên, đôi chân trắng như tuyết lộ ra quá nửa, thon dài đẹp đẽ.

Lam Yên vốn dĩ rất xinh đẹp, lông mày mảnh, mắt to, sống mũi cao, cánh mũi tròn, chiếc cằm nhọn. Khuôn mặt như được một bàn tay tỉ mỉ mà tạo thành.

Vẻ ngoài quá mức tinh xảo, cái miệng nhỏ phơn phớt hồng, cười đến mi mắt cũng cong cong.

Quả thật là một mỹ nữ tuyệt sắc, xinh đẹp động lòng người.

La quản gia quay đầu nhìn cô, Hạ Nhi lại chả bận tâm tới.

Lam Yên nằm ườn ra không nhúc nhích, có lẽ là chẳng thèm để ý cô.

Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh, không nói không rằng bước tới, tay lập tức giật cổ áo của cô ta lôi xuống khỏi chiếc ghế.

Lam Yên không nghĩ cô lại cả gan làm loạn như thế, cả người té xuống sàn, giận dữ gào lên:

"Hạ Nhi! Cô dám chạm vào tôi."

Hạ Nhi chả thèm quan tâm Lam Yên hét cái gì với mình, vẻ mặt bình thản không tức giận mà giơ chân lên, móc lấy chiếc ghế mây, ngồi xuống đối diện với cô ta, chặn mọi ánh sáng từ ngoài vào.

"Tới giết cô tôi còn dám. Chạm vào cô đã là cái thá gì?"

Hạ Nhi dứt lời liền cười khẽ, gác chân phải lên chân trái.

Lam Yên sững người giây lát, rất lâu sau mới phản ứng lại, nhìn cô chằm chằm, sau đó ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh, giữ một thái độ cao ngạo:

"Hạ tiểu thư! Cô nên biết là cô đã thua rồi. Tôi hiện tại đang mang thân phận 'hôn thê' của Khương Tình. Còn bản thân cô, hiện tại chỉ là người ngoài, là kẻ qua đường thôi."

Hạ Nhi bật cười, không khách khí đứng bật dậy, một tay nhấc lấy chiếc ghế mây, đập mạnh vào cạnh cửa khiến nó vỡ tan nát.

Lam Yên vốn tưởng Hạ Nhi muốn ra tay với mình, có chút kinh hoảng nhắm tịt mắt lại. Thế nhưng đợi hoài lại không thấy chiếc ghế nện xuống người mình, bên tai lại vang lên âm thanh gãy vụn, mở mắt ra liền trông thấy Hạ Nhi đang đứng đối diện cô ta, dùng một ánh mắt khinh thường cực độ nhìn cô ta.

"Cô.. Cô..." Lam Yên giơ ngón tay run run chỉ vào mặt Hạ Nhi, giận đến muốn thổ huyết.

Lam Yên đang mải nghĩ phải dùng câu gì để mắng người, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên ngoài cửa:

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lam Yên giật nảy mình, quay ngoắt lại.

Khương Tình đã đến, phía sau là La quản gia đang cung kính cúi đầu theo sau.

Lam Yên ngước mắt nhìn lên, bỗng cảm thấy Khương Tình lúc này thật quá mức mê người, sắc mặt tuy lạnh nhạt lãnh đạm nhưng vô cùng hấp dẫn, thần thái quý tộc toát ra từ trong xương cốt.

Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh, thấy đôi mắt Lam Yên sáng rực lên, trong lòng chỉ toàn là khinh thường.

Lam Yên lại liếc nhìn sang Hạ Nhi, sau đó đi nhanh tới trước mặt Khương Tình, quấn lấy cánh tay Khương Tình như một con mèo, không miêu tả cũng biết gợi cảm đến mức nào.

Cô ta nhìn Khương Tình và nói:

"Hạ Nhi đến đập vỡ chiếc ghế mây mà Yên Yên thích nhất rồi."

Hạ Nhi vô thức nhìn sang Khương Tình.

Sắc mặt của Khương Tình không hề thay đổi, vẫn cứ bình thản như mọi khi, chỉ chậm rãi quay đầu nhìn La quản gia.

La quản gia hiểu ý, lập tức đi sắp xếp một chiếc ghế mây khác cho Lam Yên.

"Một lát nữa sẽ có người đem đến cho em." Ngữ khí Khương Tình khiêm tốn, nhỏ nhẹ.

Lam Yên chớp chớp mắt, dáng vẻ mềm mại, rồi nhìn Khương Tình với ý tứ sâu xa:

"Chỉ cần là của Tình đưa cho. Yên Yên đều sẽ rất quý trọng."

Hạ Nhi khẽ nhíu mày.

Chẳng mấy chốc, La quản gia đã cho người mang vào một chiếc ghế mây mới tới, đang định đặt xuống thì nghe thấy Lam Yên uể oải nói:

"Vẫn là để cách xa Hạ tiểu thư một chút, cô ấy có vẻ không thích mấy chiếc ghế mây này lắm."

La quản gia sững người.

Khương Tình dĩ nhiên nghe hiểu ý tứ đằng sau của cô ta, chậm rãi xoay người, giơ tay chỉnh lại cúc tay áo, lạnh giọng nói với La quản gia:

"Đem chiếc ghế lên phòng Lam Yên đi."

Ánh sáng mê hoặc trong đôi mắt Lam Yên lại càng nồng đậm hơn. Cô ta dựa gần vào cánh tay Khương Tình, gần như là áp sát, ánh mắt liếc về phía cô, như đang thể hiện chủ quyền.

"Cảm ơn Tình."

Khương Tình đút hai tay trong túi quần, không né tránh cũng không hùa theo sự gần gũi của Lam Yên, nhẹ giọng hỏi cô ta:

"Em còn muốn gì nữa không?"

Lam Yên ngẩng đầu lên, bờ môi như chạm vào cằm Khương Tình, khẽ nói:

"Đương nhiên là có. Hạ tiểu thư hôm nay đường đột xuất hiện ở đây. Còn doạ cho Yên Yên một phen sợ hãi. Yên Yên thiết nghĩ, không biết Hạ tiểu thư hùng hổ đến nơi này của hai chúng ta là muốn làm gì?"

Hạ Nhi nghe thấy 'nơi này của hai chúng ta' liền bật cười, giây phút ấy cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, nỗi đau đớn không thể nói thành lời dâng lên trong lòng cô.

Nỗi đau mà cô phải chịu đựng lúc này như nước sông chảy ngược nhấn chìm lấy mọi giác quan của cô.

Thế nhưng cô vốn không phải là một người giỏi nín nhịn. Nghe cô ta nói vậy, cô không định để mặc cô ta lấn tới nữa, thấp giọng trêu chọc một câu:

"Chưa gả vào Khương gia đã có hương vị của nữ chủ nhân tương lai rồi. Khương tổng thật là biết chọn."

Vành tai Lam Yên bất giác đỏ lựng lên, ánh mắt tỏ thái độ không vui. Cô ta hắng giọng:

"So với cô, tất nhiên tôi sẽ hợp làm nữ chủ nhân nơi này hơn."

Hạ Nhi bật cười.

Khương Tình quay đầu nhìn cô, hỏi:

"Em tới lấy đồ sao?"

Hạ Nhi cười khẩy, không nhìn Khương Tình mà nhìn về phía Lam Yên, lạnh giọng:

"Đồ của tôi ở đây phiền cô cho người đem đi vứt giùm, đốt cũng được."

Lam Yên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc lẹm.

Ánh mắt Hạ Nhi cũng như hai ngọn đuốc, nhìn thẳng cô ta không chịu lùi bước.

La quản gia thấy không khí có phần căng thẳng, ngước mắt liếc Khương Tình.

Thấy sắc mặt Khương Tình không chút sóng gió gì, ông ta cũng không dám thở mạnh.

Lam Yên lại quay đầu nhìn Khương Tình, sau đó nắm lấy cổ tay Khương Tình kéo một cái:

"Tình, bảo quản gia đem đồ đạc cô ta vứt hết đi."

Khương Tình chậm rãi cúi đầu, tay đưa lên xoa lấy đầu Lam Yên, dứt khoát buông một chữ:

"Được."

Hạ Nhi nghe thấy liền khiếp sợ, một chữ 'được' tàn nhẫn và tuyệt tình kia đâm thẳng vào hệ thần kinh của cô, gần như sụp đổ, máu huyết toàn thân cô như đang chảy ngược dòng, nhất thời cô không nói được gì nữa.

Cô âm thầm cuộn chặt tay lại, nỗi đau bí bách trong tim trở thành một nỗi chua xót, dấy lên là một sự thất vọng đau thương đến ngập trời.

Nữ nhân đang dịu dàng, nhẹ nhàng với Lam Yên như thế trước mặt cô, còn thái độ dành cho cô lại lạnh lùng lãnh đạm, ngay cả đồ đạc của cô cũng muốn tàn nhẫn ném đi.

Trái tim cô như bị một tảng đá lớn đè nặng xuống, ngay sau đó nó nhói lên, cô bước tới trước mặt Khương Tình.

Bản thân cô vì một chữ 'được' của nữ nhân này mà đau đến chết đi sống lại.

Hạ Nhi bật cười, cô vung tay tát một cái thật mạnh.

Âm thanh vang dội ấy khiến bước chân La quản gia khựng lại, cũng giúp Hạ Nhi hoàn toàn tỉnh táo, cô nhìn Khương Tình qua màn nước mắt nhòe nhoẹt, trong ánh mắt cô chỉ còn lại thất vọng.

Khương Tình sững sờ một lúc lâu, đờ đẫn nhìn Hạ Nhi, bàn tay trắng nõn không tiếng động run lên bần bật.

Hạ Nhi loạng choạng như người mất hồn quay đi, nụ cười cứng ngắc trên môi, hai nắm đấm siết chặt, tim gan như bị xé thành nhiều mảnh nát bấy.

Cô đi vài bước thì đột ngột dừng lại, xoay người im lặng nhìn Khương Tình chằm chằm, mím chặt môi, cảm giác từng ngón tay mình đều đau buốt khó chịu, là kết quả của việc móng tay găm quá sâu vào lòng bàn tay, rất lâu sau cô mới nói:

"Khương Tình! Mong rằng cô đừng bao giờ hối hận với những gì đã làm ngày hôm nay."

Hạ Nhi siết chặt nắm đấm, lồng ngực thắt lại, chỉ thấy có một luồng nhiệt sắp trào ra khỏi họng, cô khó khăn làm dịu cơn đau xuống, cố gắng đè nén cảm giác bi thương tột độ trong lòng.

Cô dứt khoát quay đầu rời khỏi căn biệt thự.

_________

Hạ Nhi bước ra xe mới phát hiện lòng bàn tay cô đã thấm máu, móng tay cô bấm quá sâu vào da thịt, máu chảy ra từ lúc nào mà cô cũng chả cảm giác được, cô run run lấy điện thoại gọi cho Kha Viễn, sau đó co ro ôm lấy thân mình, ngồi thụp xuống đất.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt hổ phách nhắm nhẹ hàng mi thật dài, khẽ run rẩy, nhìn vô cùng đáng thương.

Cô quá yêu một người, cả thế giới dường như chỉ còn một mình nữ nhân ấy, nhẫn nhịn, miễn cưỡng, hèn mọn, đến cuối cùng vẫn không túm nổi cái bóng của người mà mình yêu.

Từng giọt nước mắt trong suốt như sương đêm rơi xuống gò má, vô cùng thanh khiết nhưng lại mặn đắng cả môi.

Yêu một người, cô có thể xem người ấy là tâm can mà đối đãi, thế nhưng bây giờ cũng đã đến lúc phải ẩn giấu sâu hơn biển.

Tình cảm của cô bây giờ chỉ nhìn thấy trên mặt biển là sóng gợn cuồn cuộn, nhưng lại không nhìn thấy được bề dày cùng sự sục sôi mãnh liệt dưới đáy biển ấy.

Đau đớn tưởng chết...

Cô nắm chặt cánh tay, bỗng nhiên cười, trong mắt là nụ cười thật sâu, cũng nổi lên một tầng nước mắt lấp lánh.

Giống như một cơn hồng hoang quét qua trời đất, sau đó ngưng lặng vào khoảnh khắc này vậy.

Sự nghi ngờ, không hiểu, đau khổ,... tất cả đều trở thành cát bụi.

Trời đất như lặng im hẳn vậy, chỉ còn lại những hạt bụi li ti đan cài nương tựa vào nhau trong quầng sáng.

Cô muốn cười, thế là cô bật cười.

Một khi cười là không dừng được nữa, thậm chí còn không đứng dậy nổi.

Cô cảm thấy rất nực cười, nực cười vì bản thân mình, cũng nực cười thì hành động không chút lý trí hiện giờ.

Một lúc lâu sau, cô mới phát hiện, nước mắt cô đã ràn rụa từ bao giờ.

Cô lau nước mắt trên má, nhưng nước mắt càng lau càng chảy nhiều, dù cố gắng thế nào cũng không lau hết, không lau sạch.

An Tranh chạy đến, trông thấy cô tựa người vào thân xe khóc đến thương tâm, vội vàng lao tới.

Sau khi đưa Hạ Nhi lên xe, chiếc xe lướt qua một lúc rất lâu, bên góc tường, bóng dáng nữ nhân lãnh đạm như sương tuyết cũng ngã ngồi xuống, ôm lấy đầu đau đớn khóc trong câm lặng.

An Tranh bế Hạ Nhi về giường, nhưng cô vẫn khóc rất thảm thiết, níu chặt lấy áo sơ mi của An Tranh không buông.

Một tay cô vẫn lau nước mắt, vuốt nước mũi, khiến An Tranh nhìn thấy mà không đành lòng, bộ dạng của cô hiện giờ khiến những người sống tại khu chung cư đều nhìn An Tranh với ánh mắt quái lạ.

An Tranh có khổ lại không thể nói, những ánh mắt kia rõ ràng cho rằng An Tranh chính là một kẻ buôn người.

Hạ Nhi khóc, An Tranh liền ở bên cạnh cô, một tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, cũng mặc kệ luôn việc cô chụp lấy chiếc sơ mi của mình mà lau chùi nước mắt nước mũi, trông khó coi đến cỡ nào.

"Sao cô ta có thể ích kỷ như vậy chứ." Hạ Nhi vừa khóc lóc vừa tố cáo.

An Tranh khẽ thở dài.

Hạ Nhi biết rõ Khương Tình muốn đẩy cô ra, nhưng vẫn hết lần này đến lần khác cho Khương Tình một cơ hội. Ngay cả lúc này cũng bất chấp tất cả tới trước mặt Khương Tình tỏ rõ lập trường của mình.

Đổi lại...

Hạ Nhi đưa tay quẹt nước mắt, chồm người bò dậy.

An Tranh muốn kéo cô lại, nhưng cô quả quyết giật mạnh tay ra, một mạch đi tới tủ rượu.

Hạ Nhi cứ thế không cần dùng cả ly, cứ thế mở một chai đưa lên môi uống bằng hết.

An Tranh vừa chạy ra liền trông thấy, vội vàng muốn giật chai rượu từ tay cô.

Hạ Nhi lại vung tay ném mạnh chai rượu xuống đất, cô gào lên:

"Cậu đi ra."

An Tranh nhất định không đi, giẫm lên mảnh vỡ đi tới trước mặt cô, khi hơi thở nóng rẫy của cô và nhịp tim của An Tranh đan vào nhau, khi những lọn tóc mềm mại của cô tung bay nhè nhẹ dưới cơn gió thổi qua cửa sổ, hơi thở của An Tranh đột nhiên trở nên nặng nề.

Một sự căng chặt không thể quen thuộc hơn bắt đầu vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

An Tranh không muốn kiềm giữ mình nữa, bàn tay thon dài vươn ra nắm lấy cổ tay cô, cả người áp sát tới, tay còn lại siết lấy eo cô cũng bắt đầu nóng rực lên.

An Tranh dùng sức đè ép cô lên vách tường bên cạnh, cúi người xuống hôn lên môi cô.

Cho đến khi những tiếng khóc gào của Hạ Nhi biến thành thút thít, môi An Tranh vẫn che lại môi cô đến kín kẽ, không chừa một khe hở nào.

Hạ Nhi dùng tay đẩy vai An Tranh ra, nhưng lúc này sức lực của An Tranh rất lớn, cô làm thế nào cũng không thoát ra được. Muốn dùng chân đá, lại bị An Tranh dùng chân chen vào giữa, chặn lại sự chống cự của cô.

Hạ Nhi bị An Tranh hôn đến toàn thân rã rời, người không còn sức lực nữa, cô muốn ngã quỵ xuống.

An Tranh nhẹ nhàng kéo cô sang bên cạnh, trong cơ thể như có một con thú đang rục rịch muốn xổng ra.

An Tranh tự cảm thấy mình không phải hạng người tham lam nữ sắc, nhưng đối với Hạ Nhi, mỗi khi nhìn thấy cô, trong đầu An Tranh lại dâng lên một loại dục vọng, nó cứ thúc giục bản thân sa vào, không thể kiềm giữ được chút gì.

An Tranh hít sâu một hơi, cố gắng đè nén khát vọng đang sắp sửa thoát ra trong người mình.

Thế nhưng, sự đụng chạm của hai cánh môi, An Tranh lại càng cảm thấy không đủ, môi mỏng quấn quýt dây dưa trên môi cô. Môi Hạ Nhi hơi lạnh, An Tranh không kiềm lòng được, chen đầu lưỡi đi vào.

Bên trong khoang miệng ấm nóng, lưỡi cô mềm mại đến chết người, khiến An Tranh chỉ hận không thể mút cô vào bụng.

Nụ hôn càng lúc càng không thể kiểm soát, An Tranh cả người nóng bừng như lửa, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi cô, rà soát khắp khoang miệng.

Hạ Nhi nhíu mày, một tay bấu chặt bả vai An Tranh đến rướm máu, nghiêng mạnh đầu qua một bên tránh né.

Môi An Tranh rơi xuống vành tai cô, lại không dừng lại chút nào, tiếp tục hôn xuống tóc cô, ngậm mút vành tai cô, lại dùng lưỡi liếm một đường đi xuống cổ.

Hạ Nhi gấp đến phát hoảng, cô gằn giọng nhấn mạnh từng chữ:

"An Tranh! Cậu là bạn tôi."

Nụ hôn của An Tranh đã tới cần cổ cô, nếm mùi vị da thịt ngọt ngào lại trơn nhẵn mềm mại trên người cô, vẫn không có ý tứ dừng lại.

Một tay An Tranh chậm rãi vén áo cô lên, chạm vào vòng eo thon thả, khẽ xoa nắn lại ve vuốt.

Hạ Nhi thở hổn hển vì tức giận, cô không nhịn nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi rống lên:

"Cậu còn dám quá phận. Tôi sẽ căm hận cậu đến chết. An Tranh."

An Tranh sững người, động tác trên tay dừng lại.

Hơi thở nóng bừng hỗn loạn phả lên cần cổ cô, rất nóng, còn đứt quãng.

An Tranh bỗng bật cười, tay buông cổ tay cô ra, trượt người xuống, co gối ngồi trên sàn nhà.

Hạ Nhi nhìn An Tranh vừa cười khổ sở vừa ôm lấy đầu mình như tự trách, đáy lòng cô cũng chẳng vui vẻ gì.
— QUẢNG CÁO —