Hạ Nhi giương mắt nhìn trời, sáng nay tiết trời đẹp thế, trời xanh mây trắng, mà lát sau lại bị mây đen bao phủ, thật giống như tâm hồn đang run rẩy của cô lúc này vậy.
Ánh mắt Hạ Nhi xuyên qua lớp cửa kính nhìn xuống con đường dài hun hút.
Tất cả đau thương và tuyệt vọng trong cô lúc này hóa thành phẫn nộ, rồi đọng lại thành một sự căm phẫn, ghét bỏ, thúc giục cô lao lên trước như điên, cô chạy xuống thang bộ.
Chiếc khăn lụa trùm đầu che kín khuôn mặt cô, thuận lợi đi qua một hàng đám đông phóng viên đang đứng ngay đại sảnh.
Sau khi xuống dưới tầng hầm để xe, ngay lập tức cô chạy đến chiếc Ferrari màu đỏ gần đó, mở cửa tay lái chuẩn bị đi vào.
Tay vừa đặt lên cánh cửa xe, cửa xe sắp mở ra nhưng đã bị nữ nhân sau lưng đột ngột xuất hiện khống chế, bàn tay dùng lực đập mạnh cửa lại.
Hạ Nhi hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Một giây sau cổ tay cô đã bị Khương Tình ghìm chặt. Cả cơ thể cao gầy thanh mảnh đè người cô tựa lên cửa xe, một tay kia vòng qua sau gáy cô, hơi dùng sức một chút ép cô buộc phải ngẩng lên đối diện với mình.
Một cảm giác lạnh đến tận sống lưng, gặm nhấm dần dần cơ thể của cô, ăn mòn xương cốt của cô.
Hạ Nhi muốn rút mạnh tay về khỏi tay Khương Tình, thế nhưng đầu ngón tay ôn nhuận lại lạnh buốt như sương tuyết ghìm giữ cổ tay cô rất chặt.
Bờ môi ấy hơi lạnh còn khẽ run rẩy, giống như một tảng đá lớn đè lên cô, đè thẳng vào trái tim cô.
Nhiệt độ nơi lòng bàn tay đang nắm giữ cổ tay cô rất vừa phải, không quá lạnh, không quá nóng, dùng hai từ 'ấm áp' để hình dung là thích hợp nhất.
Bàn tay còn lại áp chặt sau gáy cô, từng ngón tay gầy có vẻ như hững hờ vân vê tóc cô, luồn qua kẽ tóc, mơn man vuốt ve.
Da đầu cô run lên, toàn thân cũng run rẩy.
Mùi hương trên người Khương Tình rất sạch sẽ, như nước vậy nhưng lại toát ra sự mát mẻ giống như băng.
Môi mát lạnh dán lấy bờ môi cô ấm nóng, lại mang theo chút hương vị của máu rất nhạt, răng môi bị cạy mở, đầu lưỡi ướt át cuốn lấy lưỡi cô, càn quấy lại cuồng dã, không chút cố kỵ.
Cô thở không nổi nữa, đưa tay còn lại đẩy mạnh Khương Tình ra, nhưng dùng lực có mạnh đến mấy cũng không thể đẩy ra được.
Cô chỉ biết cả người mình nhẹ tênh như bay.
Khi gót chân cô mỏi nhừ, Khương Tình đã vững vàng đỡ lấy cô.
Lần đầu tiên cô mới phát hiện ra, dưới bề ngoài ôn nhuận như ngọc, Khương Tình cũng có thể cường ngạnh ngang ngược đến thế, Khương Tình trước đây cho dù có bá đạo cường thế, cũng không bao giờ ép buộc cô đến như vậy, thậm chí cô nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
Cô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, qua thật lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Khương Tình rời khỏi môi cô, sau đó kéo cô rời đi, bước chân vốn nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã trước sau như một, mà lúc này lại cực nhanh.
Một đường lôi kéo cô ra tới đại sảnh.
Hạ Nhi choáng váng mặt mày, nhìn một đám phóng viên đang dùng máy ảnh chớp nháy lia lịa, cô hoảng hốt dùng tay kéo lấy mảnh vải lụa trên đầu, che kín khuôn mặt mình lại.
Tay vẫn không ngừng vùng ra muốn thoát khỏi tay Khương Tình, nhưng làm thế nào cũng không thoát được.
Chẳng mấy chốc đã đến trước chiếc xe Maybach quen thuộc, Khương Tình kéo cô lên xe.
Hạ Nhi đứng ở trước xe không nhúc nhích, lặng yên nhìn Khương Tình.
"Đi lên!" Khương Tình lãnh đạm nghiêm mặt nhìn cô.
"Dựa vào cái gì mà cô nói lên thì phải lên chứ?"
Thân thể Hạ Nhi vẫn không nhúc nhích, vẫn cố chấp dùng sức rút tay ra khỏi tay Khương Tình.
Nhưng tay Khương Tình giam cầm quá chặt, vẫn không nhúc nhích được.
Hạ Nhi nhìn thấy, cô lập tức giận dữ, giận đến ***** **** cả khuôn mặt.
Nhưng lúc này cổ tay của Khương Tình lại dùng sức, kéo cô vào trong lòng, sau đó là trời đất quay cuồng, vừa ôm vừa nhét cô vào cửa xe đang mở sẵn, tiếp sau đó là một nụ hôn như cuồng phong bạo vũ kéo tới.
Hạ Nhi tức giận đến phát rồ, cô không giữ miếng vải lụa nữa, vươn tay ra đánh, lại bị Khương Tình giữ cổ tay, cô lại dùng chân đá, lại bị Khương Tình đè chân lại.
Hạ Nhi tức giận há miệng cắn xuống, Khương Tình lại tránh được, sau đó lại mạnh mẽ hôn cô đến đầu óc choáng váng, môi lưỡi cạy mở răng môi cô.
Sức lực giữa cô và nữ nhân này kẻ ngốc nhìn cũng nhận ra sự chênh lệch, trong lúc nhất thời, cô tức giận đến mắt đỏ ửng lên.
Nhìn thấy đôi mắt hổ phách đỏ rực, Khương Tình dường như có chút không đành lòng, không dám nhìn nên vươn tay che mắt cô lại, răng môi vẫn quanh quẩn giữa răng môi của cô, như cắn nuốt, lại như mút mát triền triền miên miên.
Một lúc sau Khương Tình mới rời khỏi cánh môi cô, cúi đầu nhìn cô.
Hạ Nhi hất mạnh tay Khương Tình ra, gào lên:
"Muốn làm gì? Muốn giam tôi như nô lệ sao?"
Khương Tình nhanh chóng bắt được tay cô, vẫn không động đậy.
"Có ai đối xử với nô lệ của mình như vậy sao?"
Giọng nói Khương Tình hơi bất đắc dĩ, trầm thấp từ tính, mười phần dễ nghe.
Hạ Nhi cảm thấy cánh tay bị ép rất nặng, rất đau.
Cô nhíu mày nhìn lại, thế mới phát hiện ra Khương Tình đang dựa