Những chiếc xe nối đuôi nhau thành một hàng dài, thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng còi chói tai.
Sau khi đèn nhảy tín hiệu, Hạ Nhi một tay nắm vô lăng, điều khiển chiếc xe với tốc độ không nhìn rõ được cảnh vật hai bên đường, tiện tay lôi điện thoại từ trong túi ra, cô lướt qua một dãy số.
[Alo.]
Giọng nữ nhân vang khẽ trong điện thoại.
Hạ Nhi suy nghĩ một lúc rồi quyết định thẳng thừng nói:
"Tôi tới nhà cô lánh nạn vài ngày, được không?"
Đầu dây bên kia dường như bị câu nói đó doạ cho kinh hãi không nhẹ, một lúc sau mới ấp úng trả lời một chữ:
[Được.]
Hạ Nhi nhẹ giọng cảm ơn, sau đó tắt máy.
Cô quyết định lái xe tới thẳng Hạ thị.
Được nửa đoạn đường, lại đụng phải một cột đèn tín hiệu, Hạ Nhi dừng xe lại thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng xì xào bàn tán, cửa kính hơi mở, âm thanh lại càng rõ ràng hơn.
“Đẹp quá.”
“Đúng vậy a.”
“Thật đẹp quá, đẹp đến nỗi tôi muốn ngất luôn a.”
Cô có chút bất an, quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện trên màn hình quảng cáo cực lớn của toà cao ốc lớn nhất thành phố S đối diện đang phát một bản tin trực tiếp khiến mọi người chú ý.
Nữ nhân xuất hiện trước ống kính phóng viên với bộ dạng vô cùng xuất chúng, xung quanh còn thoáng thoáng nghe thấy tiếng hét của đám con gái.
Chỉ là một chiếc sơ mi trắng đơn giản cũng có thể tôn lên vóc dáng cao gầy mảnh khảnh, khí chất quý tộc không áp chế được, trên người như có gắn hào quang tỏa ra những ánh sáng lấp lánh.
Hình như toàn thân đã trải qua một loạt chỉnh trang nghiêm túc lại, nên không còn bộ dạng không thể gặp người như lúc nãy nữa.
Khương Tình xuất hiện nói không nhiều, nhẹ nhàng và vừa phải.
Nhưng mà...
"Không sai. Cô gái vừa rồi chính là nữ chủ nhân của Khương gia."
Giọng nói ôn nhuận bình thản vang lên từ trên màn hình lớn.
Hạ Nhi ngồi trên xe nghe thấy câu nói đó liền hoảng hết cả hồn, vội cụp đầu xuống vô lăng.
Bên ngoài lại vang lên tiếng xì xào vô cùng lớn.
“Nữ chủ nhân Khương gia xuất hiện rồi sao?”
“Ông trời ơi, thần tượng của tôi a, nữ thần của tôi a~”
“Là ai? Là ai? Là ai?”
“Khương gia ba năm trước có tin tức liên hôn với Hạ gia, sau đó huỷ bỏ, giờ đã có nữ chủ nhân, thật tò mò là nữ nhân nào lại may mắn như thế.”
“Tôi nghĩ chắc là Lam gia tiểu thư.”
“...”
Tiếng bàn tán nhỏ dần, một lát sau, Hạ Nhi từ từ ngước mặt lên...
Trên màn hình cực đại, sau khi Khương Tình tuyên bố về sự tồn tại của một nữ nhân sẽ làm nữ chủ nhân của Khương gia. Đám phóng viên nghe thấy như phát điên vậy, vừa thốt lên sửng sốt vừa giơ vội ống kính, chỉ sợ bỏ lỡ mất dù là một chi tiết nhỏ.
Có phóng viên không nhẫn nhịn được nữa, sốt sắng hỏi:
"Chủ tịch Khương, vị đó là...?"
Khương Tình đứng trước một đám phóng viên, chỉ cười không đáp.
Nhưng các phóng viên cũng không buông tha cho một tin tức mang tính bùng nổ như vậy.
Thái độ của Khương Tình nhất thời khiến họ càng sôi nổi.
Nhưng sự sôi nổi này chẳng mấy chốc đã bị Khương Tình áp chế.
Chỉ đơn giản nói mấy câu:
"Việc riêng tư của Khương gia không thể để lộ ra ngoài, tôi chỉ cho các người biết. Khương gia đã có nữ chủ nhân, và ngoài cô ấy ra tôi sẽ không cưới bất kì nữ nhân nào cả."
Bên dưới lại rần rần một hồi.
Các phóng viên rục rịch muốn đặt câu hỏi, cả đống những thắc mắc liên tục được tung ra, sắp không thể kiểm soát được tình hình nữa.
Khương Tình giơ tay lên ngăn toàn bộ sự thiếu kiểm soát ấy.
Rõ ràng là các phóng viên đều rất hứng thú sâu sắc với việc này, nhưng thái độ của Khương Tình rất kín kẽ, chỉ một câu thừa nhận Khương gia đã có nữ chủ nhân, còn lại không nói thêm gì nữa.
Cũng có người lớn mật hỏi đến chuyện Khương Tình lôi kéo một nữ nhân che mặt tại khu chung cư mà hôn thê cũ đang ở, có không ít nghi vấn đặt ra nữ nhân đó có phải là cô không?
Hay là một ảnh hậu hay thiên kim hào môn nào đó?
Nhưng những câu hỏi đó đã nhanh chóng bị một đám vệ sĩ tới cản lại, đàn áp xuống.
Hạ Nhi cắn môi.
Phía sau vang lên tiếng còi inh ỏi thúc giục, lúc này cô mới phát hiện đèn tín hiệu đã bật từ lúc nào, vội đánh tay lái, bởi vì quá gấp, chiếc xe Maybach hoa hoa lệ lệ lãnh đủ một vết xước dài do đâm phải dải phân cách.
Cờ, Mờ, Nờ!!!
Hạ Nhi chửi thầm trong bụng.
Cô còn chưa quên chuyện chiếc xe này là của ai đâu a.
Hạ Nhi tấp xe vào trong lề, đẩy cửa bước ra ngoài đánh giá vết xước vừa dài vừa sâu kia.
Cô vừa nhìn thấy đã thở dài, lấy điện thoại ra từ trong túi, chuẩn bị gọi cho Kha Viễn tới giải quyết, chỉ là ngón tay còn chưa rời khỏi màn hình điện thoại, bỗng nhiên có cuộc gọi đến.
Hai chữ 'An Tranh' lướt qua chưa đầy nửa giây, tay cô đã run run bấm vào nút nhận.
"Á.."
Hạ Nhi hoảng quá kêu lên.
Đầu kia hình như bật cười vì tiếng gọi thảng thốt của cô:
[Á cái gì mà á?]
Hạ Nhi nghe tiếng được tiếng mất, liền nhất quyết bật loa điện thoại lên hỏi lại một lần nữa:
"Cậu vừa nói gì?"
[Nói là nhớ em đấy.]
Chất giọng trầm ấm êm ru của An Tranh lọt vào tai khiến cô nổi da gà.
Cô gằn giọng quát:
"Giỡn đủ chưa?"
Ở đầu kia An Tranh bật cười, giọng rất khẽ:
[Tôi đùa thôi... nhiều lúc tôi cảm thấy, dựa vào cái gì mà tôi thích em đến mức đào tim đào phổi mà em lại cứ coi như không có chuyện gì xảy ra thế, tôi luôn cảm thấy có lẽ phải cho em một chút áp lực mới đúng.]
Hạ Nhi sững người, bỗng dưng bật cười, tâm trạng tồi tệ như mây mù được quét sạch, tràn đầy ấm áp.
Cô không thèm để ý, thở dài nhẹ giọng nói:
"Tớ vừa đâm hỏng một chiếc xe."
An Tranh nghe thấy giọng nói ỉu xìu của cô, vội vàng hỏi:
[Em đang ở đâu? Em không sao chứ?]
Hạ Nhi liếc nhìn vết xước dài ngoằng, chống tay lên mui xe, một tay luồn vào mái tóc, có chút khó xử, thấp giọng hỏi:
"Tớ không sao cả. Nhưng xe thì có vấn đề một chút."
Đầu bên kia An Tranh đã mặc áo khoác vào, lao ra cửa, giọng nói rất gấp:
[Tôi hỏi em đang ở đâu? Xe hỏng tôi đền cho em, muốn mấy chiếc cũng được. Rốt cuộc thì em đang ở chỗ quái nào vậy?]
Hạ Nhi ỉu xìu đáp:
"Vấn đề không phải là đền một chiếc xe. Mà là... xe này..."
Cô hít sâu một hơi, dứt khoát nói luôn:
"Lúc nãy tớ vì muốn thoát khỏi đám phóng viên dưới nhà, còn bị Khương Tình bắt được, trong lúc túng quẫn tớ đã lái xe của cô ta chuồn đi."
"Tớ sẽ gọi Kha Viễn đi mua một chiếc xe y hệt, kêu hắn đem qua Khương thị là được."
An Tranh nghe thấy liền bật cười, một lát sau mới lên tiếng, chất giọng trầm trầm:
[Em nghĩ Khương Tình cần em đền bù cái xe đó à? Em có đâm hỏng của cô ta một trăm chiếc xe, có khi cô ta còn mang tới cho em thêm vài trăm chiếc nữa để đập chơi đấy. Em muốn đền? Cô ta nhận của em chắc? Hạ Nhi. Em mơ đi.]
Hạ Nhi: "...."
Có cần đả kích người như vậy không a.
An Tranh đợi một lúc vẫn không thấy cô nói chuyện, lại tiếp tục nói:
[Em muốn đền thì để tôi. Còn bây giờ mau trả lời tôi. Em đang ở đâu?]
Hạ Nhi không ngờ An Tranh lại nói như vậy, nhất thời sững người, sau đó liếc nhìn con đường phía trước:
"Đang ở gần Hạ thị. Nhưng bây giờ tớ còn có việc phải ghé qua chỗ Bối Lạc, cúp máy đây."
An Tranh liếc nhìn màn hình ti vi đang phát tin tức, sau đó gấp gáp nói:
[Khoan đã, đừng tới Hạ thị.]
Dứt lời, dường như lại suy nghĩ một lúc, thấp giọng dặn dò:
[Phóng viên đã xuất hiện dưới nhà em, thì chắc chắn ở Hạ thị cũng có.]
Hạ Nhi nhướng mày, suy nghĩ một lúc liền lập tức nói:
"Tớ sẽ bảo Hàn..."
Chưa nói hết câu, Hạ Nhi chực nhớ ra... Hàn Tịch lúc này hẳn đang... đánh nhau đi.
[Hạ Nhi.]
Giọng An Tranh có chút gắt.
Cô thở dài một tiếng, thấp giọng nói trong điện thoại:
"Được rồi, tớ sẽ gọi Kha Viễn đến giải quyết đám phóng viên dưới Hạ thị, tớ qua chỗ Bối Lạc."
An Tranh còn định nói gì đó, nhưng Hạ Nhi đã tắt máy.
Khu chung cư Bối Lạc ở khá an ninh, cũng là một nơi thích hợp cho người yêu thích thanh nhã an tĩnh.
Xe bên ngoài không được đi vào bãi đậu xe dưới hầm, thế nên xe của Hạ Nhi phải đỗ bên cạnh đường vòng của tiểu khu.
Hạ Nhi vừa dừng xe lại, đã trông thấy một chiếc xe đỗ ở bên vệ đường, bóng dáng nữ nhân hết sức kiêu ngạo từ bên trong con xe Porsche bước ra.
Là Bối Vy.
Hạ Nhi nhíu mày, cũng không muốn quản tới, cô mở cửa xe chuẩn bị bước ra ngoài.
Thế nhưng chiếc xe Hạ Nhi đang lái dường như lại khiến Bối Vy chú ý, cô ta lắc vòng eo mảnh khảnh, tư thái cao ngạo bước tới, hạ người xuống nhìn vào cửa kính xe, chiếc váy màu xanh ngọc trên người hơi khoét sâu ở cổ, khe rảnh chữ V ẩn hiện đồi núi nhô cao chập chùng:
Hạ Nhi nhướng mày, quay đầu nhìn cô ta, nhếch môi cười lạnh:
"Tôi muốn đi đâu cô quản nổi chắc?"
Bối Vy hừ lạnh, nhìn cô một lượt rồi lại nhìn xung quanh xe một hồi, lại nhìn xuống biển số xe, thấp giọng hỏi:
"Xe này là của Khương Tình mà, tại sao cô lại lái nó, hai người..."
Hạ Nhi không thèm quan tâm tới Bối Vy đang lải nhải không ngừng, cũng chả muốn để tâm, chuẩn bị đẩy cửa xe bước xuống lại bị một câu nói của Bối Vy chặn lại.
"Cô lại muốn leo lên Khương gia lần nữa sao?"
Bàn tay đang chuẩn bị đẩy cửa của Hạ Nhi khựng lại.
Cô vẫn luôn cảm thấy, con người ta khi sống thì nên sống đàng hoàng tử tế. Tại sao cứ phải sống như một con gà chọi, lúc nào cũng có thái độ thù địch với người khác, cuộc sống như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?
Nhưng trước mặt cô hiện tại chính là loại người đê tiện đến cực điểm, là cực phẩm của cặn bã, bản thân cô cũng chẳng cần phải kiêng kị gì nữa.
Hạ Nhi buông bàn tay đang đẩy cửa, hạ kính xe xuống, nhìn Bối Vy từ trên xuống dưới, thấp giọng:
"Cô liên tục khiêu khích tôi hết lần này tới lần khác, điếc không sợ súng, sống đang yên đang lành không muốn, lại cứ muốn tìm đường chết có đúng không?"
Bối Vy cười lạnh, nhếch môi mỉa mai:
"Bị nói trúng tim đen rồi à? Không phải cô ân đoạn nghĩa tuyệt với Khương Tình rồi sao? Bây giờ lại dùng xe của người ta? Hạ gia hiện tại không nuôi nổi cô nữa à? Vừa trở về liền bám lấy Khương Tình, cô có biết bây giờ Lam Yên tiểu thư mới là nữ chủ nhân của Khương gia không?"
Bối Vy còn chưa nói hết câu, Hạ Nhi đột ngột khởi động xe, chiếc xe Maybach lao thẳng tới trước đâm vào chiếc Porsche của Bối Vy bên vệ đường đến biến dạng.
Bối Vy chỉ nghe 'ầm' một tiếng vang dội, mắt trợn ngược há hốc nhìn khung cảnh trước mặt.
Hạ Nhi nhìn chiếc xe Porsche móp méo lồi lõm không ra hình dạng, cũng chả quan tâm chiếc xe hiện tại cô đang lái sau cú va chạm kia trở nên thế nào, bình thản đẩy cửa bước xuống xe.
Nữ nhân tuyệt diễm ngang tàng hống hách từng bước đến trước mặt Bối Vy, dùng bản mặt thiếu đòn nhìn cô ta.
Hạ Nhi nhướng mày, lãnh đạm bình thản nói:
"Xe của cô chắn đường tôi."
Bối Vy không tin vào mắt mình, nửa ngày vẫn há hốc mồm không thốt nổi nên lời, một lát sau mới hồi thần lại chút đỉnh, tay cô ta run run đưa lên chỉ vào mặt Hạ Nhi quát lớn:
"Cô.. cô... dám.."
Hạ Nhi nhếch mép, cười quái dị:
"Có gì mà không dám? May là cô không ở trên xe nha, nếu không là tôi đã đâm cả xe lẫn người rồi."
Bối Vy không biết nên dùng từ gì để miêu tả tâm trạng bây giờ, dạng người gì cô ta cũng gặp rồi, nhưng kiểu người như Hạ Nhi, cho dù là đang hống hách ngang ngược, hay vô sỉ đến trắng trợn vẫn một bộ dạng đàng hoàng đứng đắn như thế này thì đúng là cô ta chưa từng gặp.
"Hạ Nhi! Cô đường đường là người thừa kế một đại gia tộc, làm thế này thì tính là gia giáo cái gì hả? Cô dám..."
Hạ Nhi bật cười thành tiếng, đôi mắt như nước giếng thanh tĩnh, vô cùng âm u diễm lệ, lạnh lẽo mà thâm trầm mở miệng:
"Tôi đây quang minh chính đại đâm vào xe cô đấy. Thì thế nào? Bổn tiểu thư chướng mắt nhất chính là những người tự cho rằng mình thông minh, bản thân lại như một con vượn đội lốt người, trước mặt tôi cô như một con hề đang nhảy múa vậy. Thật vô cùng đáng ghét."
Ngữ khí ghét bỏ cùng khinh miệt đến cùng cực, Hạ Nhi lại bước đến gần Bối Lạc, từng câu từng chữ đều là trào phúng:
"Bối Vy tiểu thư, nhìn cô, tôi lại nhớ đến một câu chuyện. Cô biết câu chuyện 'con vịt xấu xí' chứ? Một con vịt xấu xí sở dĩ biến thành thiên nga trắng là vì từ trong xương cốt của nó có dòng máu của thiên nga, nhưng con vịt xấu xí như cô cho dù có giống thiên nga đến thế nào thì cũng không thể trở thành thiên nga được đâu, dù có bị quăng vào đám thiên nga, thì cô vẫn chỉ là con vịt xấu xí thôi. Đừng nghĩ mình cắm lông thiên nga lên người liền nghĩ mình đúng là thiên nga nữa."
Cả người Bối Vy run lẩy bẩy, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, bộ dạng rõ ràng là đang tức đến sắp hộc máu tại chỗ.
Hạ Nhi tiến tới sát Bối Vy, chép miệng khinh bỉ:
"Bối Vy à, cô vĩnh viễn không xứng đấu với tôi."
Dứt lời, không đợi Bối Vy nổi điên, Hạ Nhi khoanh tay lại, nhún vai nói:
"Tiền bồi thường tôi sẽ cho người đưa đến Bối gia cho cô. Sẽ không thiếu một xu.”
Bối Vy một bộ dạng uất hận đến phát rồ, cô ta quay sang nhìn cái xe mới của mình, vốn dĩ là một chiếc xe sang trọng đẹp đẽ, giờ thì thành cục sắt vụn mất rồi.
Cục tức này cô ta làm thế nào cũng không xả ra được, phẫn nộ giậm chân hét lên một tiếng. Sau đó lao như điên tới muốn liều mạng với Hạ Nhi, chỉ là còn chưa xông tới được, đã bị cô dùng chân đạp cho một cước bay ra xa, cả người ngã nhào chổng vó, vô cùng chật vật.
Bối Vy một tay ôm bụng, lồm cồm bò dậy, giọng nói oán độc cùng căm phẫn đến cực điểm:
"Hạ Nhi, cô đúng là hống hách ngang ngược, cô dựa vào cái gì mà dám..."
Hạ Nhi chậm rãi bước đến, khom người xuống, ngón tay trắng nõn đưa ra nâng cằm Bối Vy lên, cười tựa như ma quỷ dưới địa ngục, giọng nói âm hàn rét buốt tận tim phổi:
"Dựa vào cái gì ư? Dựa vào tôi giàu, đã vậy còn là vừa giàu vừa có quyền có thế. Cô có giỏi thì cũng giàu cũng có quyền có thế như bổn tiểu thư đi. Bổn tiểu thư giàu đến mức có thể dùng tiền đập chết cô, sau đó dùng quyền thế chèn ép chết gia tộc của cô. Tin không? Còn cô? Cô làm được như bổn tiểu thư không? Nếu mà làm không được thì câm cái mồm vào."
Mắt của Bối Vy trông như một con rắn độc nhìn chằm chằm cô, miệng lắp bắp, rõ ràng cảnh tượng và những câu nói bá đạo ngang ngược này đã làm cho cô ta khiếp đảm không nhẹ.
Hạ Nhi lại vô cùng thản nhiên thu tay về, mặc kệ Bối Vy đang toàn thân giận run, xoay người bước vào cổng lớn chung cư, vừa đi vừa rút điện thoại ra gọi cho Kha Viễn.
[Hạ tổng, có chuyện gì ạ?]
Hạ Nhi vẫn bước từng bước chậm rãi, vô cùng bình thản, nói:
"Tôi không cẩn thận đâm phải xe của Bối Vy. Mang tiền bồi thường đến Bối gia cho cô ta đi."
Kha Viễn há hốc mồm.
Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn vội đáp lời:
[Vâng ạ, tôi sẽ đi làm ngay.]
Kha Viễn vừa mới dứt lời, dự định tắt máy liền nghe thấy đầu bên kia bổ sung thêm một câu nữa:
"Sẵn tiện mang một chiếc Maybach sang Khương thị."
Đầu bên kia ngay lập tức có tiếng sặc nước.
Kha Viễn cảm thấy như thể mình vừa bị người ta đập một phát vào đầu, buột miệng hỏi:
[Hạ tổng... sao... sao lại dính đến Khương thị ạ?]
Hạ Nhi nhướng mày, nhưng vẫn giải đáp thắc mắc của Kha Viễn:
"Tôi dùng xe của Khương Tình đâm nát xe Bối Vy. Xe hỏng rồi, phải đền."
Kha Viễn vốn đang muốn tát cho mình một phát vì tội nhiều chuyện, nghe thấy vậy liền run tay một cái, tí nữa thì quỳ xuống luôn, hắn cắn răng đánh bạo định hỏi thêm một câu:
[Hạ tổng, tại sao...]
"Tôi bảo sao thì theo lệch mà làm." Giọng Hạ Nhi ẩn ẩn chút hăm doạ.
Kha Viễn vội vàng ngậm chặt miệng.
Hạ Nhi nhấn mạnh lại lần nữa:
"Trong hôm nay phải mang xe đến Khương thị."
Kha Viễn đầu bên kia đang toát mồ hôi hột.
Hắn chính là nghĩ đến việc bản thân đem tiền bồi thường tới Bối gia oai phong thế nào, sang Khương thị với danh nghĩa bồi thường lại chiếc xe sẽ thê thảm như thế đó, đáy lòng phút chốc đau đớn.
Vị kia có nhận không a~?
Hắn nghĩ vị kia chắc chắn sẽ không nhận, có khi sẽ dùng chính chiếc xe đem sang bồi thường ấy đập chết hắn.
Hoặc tàn bạo hơn, có lẽ sẽ dùng thêm một đống tiền cùng với chiếc xe dồn cả lại đập chết hắn.
Đường nào cũng chết a.
Kha Viễn khóc không ra nước mắt, nhưng lời bà chủ đã ra lệnh, phận làm cấp dưới không thể không tuân theo, đành ngậm ngùi nuốt nước mắt đi làm.
Hạ Nhi tắt máy Kha Viễn, sau đó thong thả bước đến thang máy.
"Hạ tiểu thư thật phách lối." Giọng nam nhân xen lẫn ý cười trêu chọc nồng đậm vang lên phía sau cô.
Hạ Nhi đang nhìn thang máy đi lên bỗng thở 'phù' một hơi, hơi thổi đó của cô đã thổi bay vài sợi tóc mai màu nâu nhạt, cô phát hiện, dường như mỗi lần cô chỉnh người, sẽ luôn bị người khác bắt gặp.
Đây đạo lý gì a?
Không thể để yên cho cô chỉnh người một cách đàng hoàng sao?
Hạ Nhi chậm rãi xoay người lại, nhìn nam nhân đứng trước mặt, ngữ khí có chút lạnh:
"Tinh thiếu gia cũng thật có nhã hứng, đến đây đi dạo sao?"