Hạ Nhi quay đầu nhìn về phía giọng nói truyền tới, là một gương mặt vô cùng quen thuộc.
La quản gia.
Hạ Nhi thu hồi lại ý thức đã bay xa, cười nhạt nói:
"Nếu các người còn không đổi cách xưng hô, tôi không chắc có thể kiềm giữ được sự phẫn nộ lúc này của mình đâu."
La quản gia cúi đầu cười khổ, rất biết điều liền đổi lại:
"Hạ tiểu thư, đồ đạc của cô vẫn được giữ lại ở tầng ba."
Hạ Nhi bật cười, đáy mắt còn hiện lên cảm xúc như có thâm ý, giọng nói lãnh ngạo:
"Ông đang nhắc nhở tôi phải đem tất cả đi đốt đúng không?"
La quản gia nghe thấy, có chút sững sờ, sau đó thở dài đáp:
"Hạ tiểu thư, ba năm qua chủ tịch không lúc nào thôi nhớ đến cô. Thật sự sống rất khổ sở, tôi biết mình không có tư cách nói đỡ cho chủ tịch, nhưng..."
"La quản gia. Khương Tình trôi qua ba năm qua như thế nào không liên quan đến bổn tiểu thư."
Hạ Nhi dứt lời liền cười lạnh, nắm lấy tay Lương Hạ lôi vào nơi tổ chức tiệc.
Lương Hạ hoảng hốt, quay đầu nhìn La quản gia đang cung kính khom người không nói, bóng dáng ấy tựa hồ có chút tang thương.
"Hạ Nhi, lời La quản gia nói..."
"Cậu đến đây mục đích là gì? " Hạ Nhi đột ngột quay đầu lại hỏi.
Dứt lời liền trấn an vỗ tay của Lương Hạ, sau đó kéo Lương Hạ bước lên lầu hai.
Theo cửa chính mở rộng ra, bên trong có chút động tĩnh, là tiếng nhạc du dương, và tiếng nói cười của khách mời trong phòng tiệc, từng ánh mắt đều dồn dập kéo tới.
Hạ Nhi kéo tay Lương Hạ bước vào.
Cả hội trường đang huyên náo thoáng một cái đã không còn ai nói năng gì nữa, yên tĩnh đến mức hơi thở cũng không nghe được, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân không theo quy luật từ xa dần dần đến gần của hai người.
Hạ Nhi hạ tầm mắt, dưới ánh sáng rực rỡ nhưng vì khoảng cách từ cửa chính tới nơi tổ chức tiệc khá xa, mọi người không nhìn thấy khuôn mặt cô, chỉ nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh yểu điệu kia, giống như dải ngân hà trên trời cao, rơi xuống mặt đất toả ra từng tia sáng.
Một cơn gió thổi qua, vô số cánh hoa từ đâu bay tới, rơi xuống phất qua mái tóc cô, chạm đến chiếc váy nhạt màu, đôi mắt hổ phách như thu lấy mọi ánh sáng trong trời đất, diệu ảo sáng ngời, rung động lòng người, càng thêm thanh thoát.
Thoạt nhìn thanh tú mảnh mai như vậy, nhưng cũng cực kỳ mâu thuẫn như thế, hài hoà như thế, tự nhiên như thế, tất cả tập trung trong một con người.
Những ánh mắt phức tạp nhìn về phía Hạ Nhi và Lương Hạ.
Hạ Nhi bỗng cúi người, hạ giọng nói nhỏ bên tai Lương Hạ:
"Đi đi."
Lương Hạ gật mạnh đầu, nhân lúc mọi ánh mắt đổ dồn vào cô, xoay người vòng qua phòng tiệc.
Phòng tiệc ở lầu chính hết sức rộng rãi, hai bên là khu vực tự phục vụ rượu, ở giữa là ngọn đèn rực rỡ, vách tường trắng sáng như gương.
Đại sảnh rất lớn, chiếc đèn pha lê ở giữa khiến cho căn phòng càng lộng lẫy, tráng lệ.
Bàn ăn là chiếc bàn tròn lớn thường gặp, được trải khăn lụa, bên trên là lớp kính có thể xoay tròn để mọi người tùy ý lựa chọn món ăn mình thích.
Ngồi trong bàn đều là những người chức cao vọng trọng, họ chỉ ngồi uống, trò chuyện, dường như không mấy ai quay bàn.
Lúc các khách mời đang đứng giữa sảnh tiệc chú ý tới cửa chính đang mở, thì đã bắt đầu không hẹn mà cùng tản ra hai bên tạo thành một con đường trống từ cửa chính.
Hạ Nhi nhấc váy đi ở giữa các khách mời đang dần tản ra, còn có thể nghe thấy âm thanh hai bên thấp giọng bàn luận:
"Là Hạ tiểu thư Hạ gia phải không?"
"Hạ tiểu thư trở lại rồi sao?"
"Cô gái vừa rời đi là ai a?"
"Hạ tiểu thư có phải là vị hôn thê sắp cưới của Khương chủ tịch trước đây không? Nghe nói mất tích ba năm rồi."
"Cô ấy trở về, vậy Lam tiểu thư thì sao a? Thời gian vừa qua tin đồn Lam Yên tiểu thư sắp đính hôn với Khương chủ tịch rất rầm rộ mà."
"Cái đó là tin đồn thôi. Tôi lại nghe được tin Khương chủ tịch vì Hạ tiểu thư mà đợi ba năm, không hề quen nữ nhân nào đấy."
Dần dần thân phận của cô càng bị nhiều người bàn luận, phòng tiệc cũng dần nhiều thêm vài âm thanh.
Nhưng một lát sau thì vẫn yên tĩnh như cũ, ở Khương gia trước giờ không ai dám lớn tiếng ồn ào.
Hạ Nhi nhìn Lương Hạ biến mất một lúc lâu, sau đó chậm rãi đi qua một bàn khuất xa buổi tiệc nhất, ngồi xuống.
Ngay lúc cô yên vị trên bàn tiệc, trong tay còn đang cầm một ly rượu vang lay động nhẹ nhàng, cửa chính lại một lần nữa mở ra.
Là Lam Yên.
Một thân lễ phục màu vàng nhạt, nữ nhân dung mạo quốc sắc thiên hương, làm cho người khác có một loại ảo giác như sắp dung nhập vào bộ lễ phục đẹp đẽ trên người, như thể cô ta là một bông hoa được thêu trên gấm, tinh xảo đến mức làm người khác không thể dời mắt nổi.
Hạ Nhi nhướng mày, buông đôi mắt sáng như làn thu thuỷ xuống, bàn tay ngọc mảnh khảnh lay động ly rượu trên tay.
Lam Yên liếc mắt đã nhìn thấy cô, ngay lập tức rải bước đi tới.
Trên người vốn mặc chiếc váy màu vàng nhạt, thoạt nhìn như nụ hoa chớm nở mùa xuân, tươi mát hợp lòng người, đôi mắt cô ta to sáng long lanh, phá lệ thiên chân trong sáng.
Lam Yên bước đến gần cô, tươi cười nhã nhặn, khuôn mặt dịu dàng dễ thân cận, có vẻ càng thêm sự hoạt bát:
"Hạ tiểu thư, ba năm không gặp, cô vẫn khoẻ chứ?"
Vừa nói vừa chớp đôi mắt động lòng người, không cười cũng ẩn tình, giọng nói trong trẻo ôn hoà.
Hạ Nhi thở dài không nói, xem Lam Yên trước mặt như không khí.
Lam Yên không vì thế mà lùi bước, cô ta đi đến cạnh cô, vươn tay cầm lấy ly rượu vang phục vụ mang đến, cười đến rạng rỡ:
"Hạ tiểu thư hình như vẫn còn chút hiểu lầm với tôi."
Vốn dĩ đôi mắt hổ phách không hề nâng lên nhìn Lam Yên lấy một cái, lúc này đột nhiên nâng nhẹ, đôi đồng tử như hai viên đá quý toả sáng trong ánh đèn, giọng điệu Hạ Nhi mười phần nhạo báng:
"Cô thấy phiền chán tôi, tôi cũng chướng mắt cô, hai bên đều đã ghét nhau, mời Lam tiểu thư sau này có gặp tôi, thì lui lại ba thước được chứ?"
Dứt lời liền đứng dậy, xoay người bước đi.
Không ít khách mời đều nhìn về phía này, dù sao một người từng là hôn thê sắp cưới trước đây của Khương chủ tịch, một người có khả năng là nữ chủ nhân của Khương gia tương lai, hai nữ nhân đối đầu nhau cũng thật kịch tính.
Lam Yên không buông tha cô, vẫn nhanh chân bước tới chặn đường cô lại, không tiếng động nhìn đám người đang đổ dồn ánh mắt về phía hai người.
Lam Yên bỗng mím chặt môi, đôi mắt mơ màng như phủ một tầng sương khói, lộ ra mỹ cảm không thể hình dung được, hai hàng lông mi lay động như thể nước mắt chốc lát sẽ rớt xuống, càng có vẻ đẹp của hoa lê trong cơn mưa, lay động lòng người:
"Hạ tiểu thư, tôi chỉ muốn chào hỏi cô thôi. Dù sao cũng từng là chỗ quen biết."
Hạ Nhi tức giận vì sự dai dẳng của Lam Yên, lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô ta:
"Cô cứ bám dính lấy tôi là có ý gì?"
Lam Yên sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng:
"Chuyện trước đây giữa tôi và cô chỉ đơn thuần là hiểu lầm, tôi không có ý cướp đi Khương Tình đâu. Hạ tiểu thư.."
Cô ta cắn môi, thân thể yếu đuối run lẩy bẩy, tròng mắt ngập nước, dáng vẻ quả thật khiến người ta đau lòng.
Không ít khách mời đều đổ dồn ánh mắt về hướng hai người, bàn luận xôn xao.
Hạ Nhi nhíu mày, nữ nhân diễn xuất vai diễn tiểu bạch thỏ này thật sự quá xuất thần mà.
Môi cô cong lên nụ cười lạnh, đôi mắt hổ phách trong trẻo chớp động, lông mi dài cong nhẹ nhàng uyển chuyển, đáy mắt ẩn sau bóng đêm trầm tĩnh, cuối cùng cô cười khẽ, ngữ khí lại không chút nể tình:
"Nói xong chưa? Xong rồi thì biến khuất khỏi mắt tôi. Bổn tiểu thư không chào đón động vật."
Lam Yên cứng đơ người, sửng sốt.
Hạ Nhi tiến tới, hạ thấp giọng:
"Bổn tiểu thư vốn là người tốt nên không chấp nhất cô, nhưng cô còn lượn qua lượn lại trước mặt tôi, sẽ khiến tôi biến thành kẻ ác, lúc đó chỉ sợ cô sẽ không chịu nổi. Bớt diễn tuồng trước mặt tôi đi."
Vẻ mặt Lam Yên lại càng uỷ khuất:
"Hạ tiểu thư. Ba năm qua cô biến mất khỏi nước S. Tôi vẫn luôn cảm thấy mình có lỗi với cô, chỉ vì sự xuất hiện của tôi mà khiến tình cảm của cô và Tình đổ vỡ. Hạ tiểu thư, tôi vẫn luôn day dứt không yên, chỉ muốn bù đắp một phần lỗi lầm ngày hôm đó đã gây ra cho cô thôi."
Dung mạo Lam Yên vô cùng xinh đẹp, cho nên nói chuyện cũng thấy tao nhã, huống chi là còn đang cố dùng ngữ khí nhu nhược yếu đuối.
Nhưng những câu nói đó lọt vào tai Hạ Nhi, lại thấy giả nhân giả nghĩa cùng đáng ghét không lời nào nói hết.
Hạ Nhi cười lạnh, không chút khách khí:
"Cô một hai mở miệng là muốn bù đắp cho tôi, nếu mà cô đã có lòng muốn bù đắp đến như vậy, thì được thôi, chết đi cho tôi xem?"
Dứt lời, cô chậm rãi bước đến trước mặt Lam Yên, cúi sát mặt vào khuôn mặt đang tái nhợt của cô ta, trầm trọng nhấn mạnh:
"Nếu cô chết thật thì tôi sẽ tin lời của cô!"
Thân thể Lam Yên run lên, yếu ớt mở miệng nói:
"Chỉ cần tôi chết, cô sẽ tha thứ cho tôi sao?"
Hạ Nhi cười tươi rói, gật mạnh đầu:
"Phải, chết thử cho tôi xem nào."
Lam Yên môi run lên bần bật, bộ dạng rất đáng thương.
Ngay sau đó, Lam Yên run rẩy đưa tay ra cầm lấy ly rượu, một tiếng 'choang' vang lên.
Hạ Nhi nhướng mày.
Lam Yên cầm lấy một mảnh thủy tinh sắc bén từ đống miểng vỡ, cắn răng cắt một nhát ở cổ tay mình.
Mọi người kêu lên, không ai nghĩ tới Lam Yên sẽ làm thật, việc cắt cổ tay tự sát, đâu phải ai cũng dám làm chứ.
Lam Yên nhu nhược yếu đuối, im lặng rơi lệ, từng giọt từng giọt từ tròng mắt lăn xuống, khiến xung quanh quanh một khối kẻ thương tiếc, kẻ đồng tình.
Hạ Nhi cười lạnh.
Từ biểu hiện ngày hôm nay của Lam Yên, cũng thấy rõ tâm cơ thủ đoạn của cô ta đã cao minh hơn khi xưa rất nhiều, trước kia thì giả bộ ngây thơ, còn bây giờ, ngay cả khổ nhục kế cũng lôi ra dùng với cô rồi.
Sau buổi tiệc ngày hôm nay, cô sẽ nghiễm nhiên mang cái danh độc ác vô tình, đem một tiểu thư hào môn đáng thương bức bách đến chết.
Thật cao tay làm sao a..
Lam Yên dùng chiêu này bởi vì cô ta biết trước mặt nhiều người như vậy sẽ không ai để cô ta phải chết cả.
Thứ nhất — đây là Khương gia.
Thứ hai — cô ta biết ra tay nặng nhẹ thế nào.
Dù sao thủy tinh có sắc đến mấy cũng không bằng dao, dùng mảnh vỡ cứa vào, vết thương thoạt nhìn thì máu me đáng sợ chứ thực chất cũng chẳng sâu lắm.
Thế nhưng một nữ nhân có cam đảm cắt một đường ở cổ tay quả thật cũng rất đáng để khâm phục, cái này không những cần tới dũng khí, còn cần đến cam đảm, mà nữ nhân đa số đều không có cái dũng khí để ra tay với chính bản thân mình.
Hạ Nhi nhìn thấy máu chảy ra từ cổ tay Lam Yên, sắc mặt cô ta ảm đạm dần, cả người lảo đảo muốn ngã, yếu ớt tựa như liễu rũ trong cơn mưa.
Thật sự đáng thương không lời nào tả hết.
Hạ Nhi vẫn rất thản nhiên nhìn Lam Yên, bộ dạng cười cợt uể oải, cô lấy tay che miệng ngáp một cái, lạnh giọng:
"Nếu cô muốn chết thật thì nên cắt vào cổ mới đúng. Cô cứa nhẹ một cái vào cổ tay làm gì? Trước mặt nhiều người như vậy, cô cắt cổ tay chả khác gì đang hô lên cho tất cả mọi người ở đây biết cô sắp chết, mau tới cứu cô vậy..."
Lam Yên nghe thấy, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
"Hạ Nhi! Cô thật quá đáng!!!" Giọng nữ nhân bén nhọn gay gắt quát lớn.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên.
Xem đi, một nữ nhân bám dính lấy cô, ý đồ ám toán cô.
Bây giờ lại xuất hiện thêm một nữ nhân bao đồng hùng hổ muốn tính sổ với cô.
Nhân sinh của cô thật đáng thương mà.
Hạ Nhi khoanh hai tay lại, nghiêng đầu nhìn Bối By:
"Bối tiểu thư, tôi quá đáng chỗ nào?"
Bối Vy bước tới, vươn tay chỉ vào mặt cô gào lên:
"Lam tiểu thư chỉ chào hỏi cô thôi, cô lại ép người ta phải chết. Không quá đáng thì là gì?"
Hạ Nhi bật cười.
"Tôi ép cô ta?"
Bối Vy tức đến nghiến răng nghiến lợi:
"Cô không ép, chả lẽ Lam tiểu thư tự mình muốn chết sao?"
"Đúng rồi đấy. Cô cũng có chút thông minh." Hạ Nhi gật đầu thừa nhận.
Bối Vy đứng thẳng người, tay run run chỉ vào mặt cô, mắng đến khó nghe:
"Lam Yên hồn nhiên lương thiện, thuần khiết trắng trong, còn cô đúng là một nữ nhân độc ác đáng sợ, tâm tư thâm độc, tàn bạo hung ác. Nữ nhân như cô mà xứng được Khương Tình yêu thương xem trọng sao? Cô một góc cũng không bằng Lam Yên."
Hạ Nhi dùng tay xoa cằm, tựa hồ có chút buồn cười:
"Nếu Bối Vy tiểu thư đã cảm thấy tôi đáng sợ, vậy nhắm mắt vào đừng nhìn tôi nữa, tôi sợ mình sẽ ác đến mức doạ chết Bối Vy tiểu thư mất."
Dứt lời, Hạ Nhi cười rộ lên:
"Còn nếu mà cô muốn làm thiên sứ chính nghĩa, tôi khuyên cô trước tiên nên xem lại bản thân cô có xứng hay không đã."
Bối Vy trợn tròn mắt nhìn cô, sau đó quay đầu nhìn Lam Yên đang nắm cổ tay chảy máu đầm đìa, vội vàng bước tới đỡ lấy cô ta, giúp cô ta đứng vững, giận dữ hướng về phía Hạ Nhi, cay nghiệt đay nghiến nói:
"Lam tiểu thư đừng quan tâm cô ta. Từ xưa đến giờ bản tính cô ta đã hung hăng càn quấy như vậy, thế nên Khương Tình mới không cần cô ta nữa. Đã vậy cô ta còn câu ba đáp bốn. Nữ nhân như vậy, đúng là chỉ làm mất mặt gia tộc của cô ta thôi."
Hạ Nhi nghe thấy liền bật cười, chậm rãi bước từng bước đến trước mặt Bối Vy, liếc nhìn sắc mặt Lam Yên lúc xanh lúc trắng, lại nhìn bàn tay đang giữ chặt Lam Yên của Bối Vy, âm trầm lạnh giọng:
"Bối Vy! Cô đang làm gì thế? Đừng có làm gián đoạn cái chết của Lam Yên chứ. Cô ta muốn chết thì có liên quan gì đến cô? Nhưng nếu cô muốn chết chung với cô ta, tôi cũng không cản cô lại đâu. Tôi rất tôn trọng ý nguyện của người khác đấy. Cô dám nhúng tay vào ngăn cản Lam Yên đi tìm chết, tôi sẽ chôn xác cô cùng với cô ta luôn. Dù sao cũng mang tiếng ác, giờ cô muốn tự cút hay đợi tôi xử chết cô luôn đây?"
Hạ Nhi cười càng rực rỡ, cúi đầu nghịch mười đầu ngón tay hồng nhuận, ánh mắt hổ phách hiện lên ánh sáng lạnh lẽo đến cùng cực:
"Tôi còn có thể độc ác hơn thế nữa cơ, cô có muốn thử không?"
Bối Vy sửng sốt, tay vô thức siết cổ tay tứa máu tươi ròng ròng của Lam Yên.
Lam Yên rên khẽ một tiếng, sắc mặt lại trắng hơn vài phần.
Bối Vy nghe thấy liền hoảng sợ, vội vã buông cổ tay Lam Yên ra.
Lam Yên cố gắng đứng vững, yếu ớt nhìn Hạ Nhi, giọng nói cũng run rẩy, cực kỳ đáng thương tội nghiệp:
"Là tôi có lỗi với Hạ tiểu thư. Chỉ mong Hạ tiểu thư lòng dạ khoan dung, tha thứ cho Lam Yên có được không?"
Hạ Nhi nghe vậy thì nhướng mày, cười rộ lên:
"Ý cô nếu tôi không tha thứ thì có nghĩa là lòng dạ tôi không khoan dung, xấu xa độc ác có đúng không? Tôi thỉnh thoảng có tốt tính thật, nhưng trước giờ làm người cũng không tử tế như lời cô vừa nói đâu. Lam Yên tiểu thư ạ."
Không đợi Lam Yên nói tiếp, Hạ Nhi xoay người muốn rời đi.
Nhưng lúc này Lam Yên liền bước nhanh tới, muốn giữ lấy cổ tay cô.
Hạ Nhi nhanh nhẹn tránh được, Lam Yên vồ hụt, lảo đảo mấy bước rồi loạng choạng muốn ngã, theo phản xạ Lam Yên đưa tay ra muốn bám lấy cô nhưng Hạ Nhi không hề nhúc nhích, thản nhiên nhìn nữ nhân như hoa như ngọc đổ ầm xuống trước mặt mình.
Trước mặt khách mời trong đại thế gia, Lam Yên ngã xuống, tay còn kéo theo khăn trải bàn khiến ly rượu trên bàn rơi vỡ xuống đất, phát ra âm thanh 'loảng xoảng' chói tai, cả người ướt một mảng váy áo hoa hoa lệ lệ.
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên, tình cảnh trở nên hỗn loạn.
Hạ Nhi nghĩ ngợi một lúc, cô trấn định bước tới, nhấc chân đạp một cái lên thân hình mảnh mai đang nằm bẹp kia.
Hả giận hơn nhiều rồi.
"Hạ Nhi! Cô thật quá đáng. Hạ gia không dạy dỗ cô tử tế có phải không?" Bối Vy gào ầm lên.
Hạ Nhi nghe thấy liền tức giận, bước nhanh tới trước mặt Bối Vy.
"Cô muốn làm gì?" Bối Vy hoảng loạn lùi về sau vài bước.
Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh:
"Tâm sự, bồi dưỡng tình cảm, được không?"
Dứt lời, cô trở tay tát một cái qua.
Bối Vy phát giác được nguy hiểm, lời chuẩn bị nói lập tức ngừng lại, theo bản năng tránh đi.
Kết quả cái tát này đánh trúng phần gáy của cô ta, biểu cảm của Bối Vy khựng lại trên mặt, giây tiếp theo hai mắt lật một cái, hôn mê bất tỉnh.
Hạ Nhi lui lại một bước, Bối Vy ngã xuống đất, đầu đập trúng nền đất, phát ra một tiếng trầm vang.
Hạ Nhi: "..."
Một đám khách mời: "..."
Đánh ngất xỉu mất rồi.
Làm gì giờ?
Sao mà không chịu nổi một đòn thế chứ.
Nữ nhân đúng là yếu đuối.
Hay là hủy thi diệt tích luôn.
Bỗng sàn nhà vang lên một tiếng 'choang'.
Một ly rượu ném mạnh dưới đất đến vỡ vụn nát bươm.