Động tác của Dung Lạc khựng lại, nhưng nụ cười bên khoé môi càng rực rỡ hơn.
Đôi mắt nâu sẫm nhìn thẳng vào Dung Lạc, như xuyên qua ánh sáng nhàn nhạt từ cửa sổ chiếu vào, trên mặt có ý cười nhẹ nhàng, bên dưới lại ẩn giấu sự lạnh nhạt hờ hững khiến người khác kinh hãi.
Khương Tình chậm rãi bước tới.
Đám vệ sĩ xung quanh phòng ngay lập tức tránh làm hai hàng dài chừa lối cho Khương Tình, nữ nhân tao nhã vô song, nét mặt có vẻ như rất nhẹ nhàng nhưng lại thể hiện rõ ràng một sự tôn quý giữa bầu không khí căng thẳng.
Dung Lạc cũng thoải mái cười, khoé miệng cong nhẹ.
Một đám vệ sĩ xung quanh bị vẻ tươi cười của hai nữ nhân này làm cho choáng váng.
Nữ nhân tóc đen dài như một dòng suối buông xoã bên hông, hoa lệ làm người khác phải ngừng hô hấp. Mái tóc đen có vài sợi nhẹ bẫng bay phất phơ, ánh mắt nâu sẫm lãnh đạm lại lạnh lùng, nét mặt làm người khác khiếp sợ, trái ngược hẳn với nụ cười ôn nhuận như ngọc bên khoé môi.
Hạ Nhi ngây người, Khương Tình có một vẻ đẹp khó thể phân biệt được là tà hay chính, nhìn kiểu gì cũng thấy không chân thật, mê hoặc ánh mắt người khác.
Khuôn mặt tuyệt mỹ như được điêu khắc, nhiễm lên một lớp màu vàng sáng lạn của ánh đèn trên trần nhà, bao quanh bởi khí chất cao quý lãnh diễm, có vẻ ôn hòa nhã nhặn nhưng thật ra lại lạnh như băng, nụ cười rất nhạt, như gió cuốn mây tan:
"Dung tổng không nghe tôi nói gì sao?"
Mỗi câu mỗi chữ Khương Tình đặt xuống lại tích tụ thành một cơn mưa gió bão bùng, khiến người ta không kịp phòng bị.
Ngón tay Hạ Nhi bỗng run run, cổ họng như bị tắc nghẹn, một chữ cũng không bật ra được.
Cô mím nhẹ môi, mới vừa rồi còn cảm thấy nụ cười của Khương Tình mang theo gió xuân, ấm áp động lòng người, thì lúc này lại khác biệt hoàn toàn, thật sự giống như mùa đông rét lạnh, mang theo sự lạnh lẽo thấu xương lao thẳng tới.
Cô cảm thấy cả người không thoải mái, nhíu mày nói:
"Hai người muốn nói chuyện thì cứ việc. Bổn tiểu thư có việc. Đi trước."
Dứt lời, cô muốn rút tay khỏi tay Dung Lạc, nhưng Dung Lạc nắm rất chặt, cô có làm thế nào cũng không giãy ra được.
Khương Tình thấy vậy cũng không tức giận.
Từng bước chậm rãi từ từ tiến tới, giữ khoảng cách chỉ bằng một cánh tay với cô và Dung Lạc.
Hai nữ nhân chiều cao tương đương, khí thế bức người, một người ôn nhuận nho nhã, một người yêu nghiệt bá đạo đến ngộp thở.
Khương Tình nhìn vào mặt cô, ánh mắt và bờ môi đều toát lên nụ cười nhẹ như gió thoảng:
"Bảo bối, qua đây."
Nghe câu nói đó, cả cơ thể và trái tim của Hạ Nhi đều run lên.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Khương Tình giơ cánh tay dài của mình ra giữ lấy cánh tay cô.
Một giây sau liền dùng sức, cả người cô loạng choạng đổ về phía trước.
Dung Lạc hoàn toàn không ngờ được Khương Tình lúc này lại thẳng thừng cướp người.
Khi có phản ứng thì mái tóc Hạ Nhi đã sượt ngang qua đầu ngón tay Dung Lạc, bị Khương Tình kéo về.
Mọi chuyện xảy ra quá chóng vánh.
Chí ít thì Hạ Nhi vẫn còn đang choáng váng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khi bình tĩnh lại, cô đã nằm trong lòng Khương Tình, khoảng khắc đó toàn thân cô bất giác run rẩy, theo phản xạ muốn tránh, nhưng cổ tay bị siết lại rất chặt, chỉ có thể ngước mặt lên, dùng đôi mắt phẫn nộ nhìn bờ môi hơi mím lại của Khương Tình.
Dung Lạc nhìn thấy cô bị cướp đi, ngay lập tức muốn giằng lại.
Nhưng còn chưa kịp động thủ, Khương Tình đã lên tiếng:
"Dung tổng, Hạ Nhi là người của tôi, là nữ chủ nhân của Khương gia. Ngay tại Khương gia cô muốn cướp người từ trong tay tôi, liệu có phải suy nghĩ chưa được chu toàn lắm không?"
Lời nói vừa dứt, đám vệ sĩ hai bên lục đục muốn động thủ, bộ dạng và tư thế rõ ràng đang nói chỉ cần Dung Lạc dám chạm tay vào nữ chủ nhân của Khương gia, nhất định bọn họ sẽ xé xác Dung Lạc ra làm nghìn mảnh.
Ánh mắt màu xanh biển của Dung Lạc lạnh như băng, nhìn Hạ Nhi gần ngay trong gang tấc nhưng lại không chạm vào được cũng không giành lại được.
Dung Lạc chậm rãi thu tay về, lẳng lặng cuộn chặt tay lại thành nắm đấm.
Đè nén sự phẫn nộ cực điểm, Dung Lạc như một con sói hung ác nhìn chằm chằm Khương Tình một lúc rất lâu, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lẽo, cuối cùng gằn từng tiếng qua kẽ răng:
"Chủ tịch Khương càng lúc càng thành thạo với việc ỷ thế hiếp người nhỉ?"
Bàn tay Khương Tình đang giữ eo Hạ Nhi lại siết chặt thêm chút nữa, chậm rãi cúi đầu nhìn cô, ngữ khí dịu dàng hơn rất nhiều:
"Đối với những người tâm tư không thuần chính, một lòng muốn cướp người con gái của tôi. Ỷ thế hiếp người thì đã sao?"
Hạ Nhi trợn tròn mắt, hết nhìn Dung Lạc lại nhìn Khương Tình. Cơ thể bị giữ chặt không thể nhúc nhích, trái tim cô như đang tràn qua một cơn sóng dữ.
Khuôn mặt của Dung Lạc biến sắc, cực kỳ băng giá, khóe miệng hơi hạ xuống, giống như đang kiềm chế một ngọn lửa phẫn nộ, ánh mắt trở nên vô cùng âm tàn, gần như phá huỷ gương mặt tuyệt sắc xinh đẹp kia, giọng nói cũng trở nên âm u rờn rợn:
"Khương chủ tịch quyền thế ngập trời, muốn ỷ thế hiếp người đúng là không ai có thể cản nổi. Thế nhưng Lạc trước giờ không e ngại bất kì kẻ nào, đối với người con gái mà Lạc tâm tâm niệm niệm để ý, nhất định phải có cho bằng được. Chủ tịch Khương đã nhất quyết không buông tay, Lạc cũng không muốn nhượng bộ. Vậy thì cứ thử xem, trong hai chúng ta, ai sẽ là người có được lòng mỹ nhân."
Khuôn mặt Khương Tình như nhòe đi trong ánh sáng âm u mờ ảo, chút ánh sáng bên ngoài khe cửa di chuyển qua lại giữa bờ môi mỏng và khuôn cằm tinh mỹ tuyệt luân.
Khương Tình vẫn cười, ôn nhuận nho nhã, bàn tay theo đà kéo tay của cô qua, ngón tay thanh mảnh cân xứng vờ tùy ý đùa nghịch những ngón tay cô:
"Dung tổng khí thế bừng bừng, quyết không nhượng bộ, tôi dĩ nhiên cũng sẽ tiếp chiêu."
Hạ Nhi cúi đầu nhìn bàn tay thon dài trắng nõn đang nghịch ngợm những ngón tay của mình, nghe ngữ khí có vẻ hờ hững, nhưng mỗi câu mỗi chữ nói ra đều như dao kiếm sắc lẹm.
Cô nhất thời cảm thấy Khương Tình thật sự rất nguy hiểm, khuôn mặt bình thản ấy vẫn cười rất ôn hoà, nhưng mọi cử chỉ và hành động đều nguy hiểm tới mức có thể nghiền chết người khác, một mảnh xương cũng không còn.
Hành động mờ ám lại tuỳ ý này rơi vào mắt Dung Lạc nhất định không chút dễ chịu. Khương Tình là đang làm cho Dung Lạc xem, cũng như tuyên chiến không chút khoan nhượng.
Dung Lạc nhìn cảnh hai người đối diện dán chặt cơ thể vào nhau, tay chạm tay, khuôn mặt tuy không thể hiện quá nhiều biểu cảm, nhưng khoé môi đã nở nụ cười âm trầm rét lạnh từ lúc nào.
Thế nhưng trông bề ngoài Khương Tình có vẻ thoải mái tự nhiên, thực chất cánh tay đang ghìm cô rất chặt.
Giây phút này Hạ Nhi liền hiểu rõ trong lòng.
Xem ra những lời tuyệt tình cô dốc hết lòng nói ra ba ngày trước đối với nữ nhân này vẫn chỉ là gió thoảng qua tai, chẳng chút nào rơi được vào lòng rồi.
Hạ Nhi nhíu mày, cô dùng sức vùng ra, nhưng làm thế nào cũng không giãy ra được.
Khương Tình lúc này bỗng cúi đầu xuống nhìn cô.
Ngay tại lúc hai ánh mắt chạm nhau, trên khuôn mặt bình tĩnh đến dị thường của Khương Tình đột nhiên hiện ra vẻ tươi cười, hàm răng trắng bóng, con ngươi nâu sẫm chợt sáng lên như ánh sao, ánh mắt ấy nhìn thẳng vào mắt cô, khiến cô phát hoảng.
Vẻ tươi cười sáng lạn, trong nháy mắt đã đốt sáng đáy lòng sâu thẳm mờ mịt của cô, làm cô không thể không chuyển dời tầm mắt.
Khương Tình đột ngột giơ tay lên.
Hạ Nhi hơi ngây ra một chút.
Thấy Khương Tình giơ tay lên mặt mình, cô hốt hoảng hỏi theo phản xạ:
"Làm gì đấy?"
Khương Tình không để tâm tới lời nói có ý tứ kháng nghị của cô, ngón tay gầy nhẹ nhàng vuốt lên môi cô, chỉ cảm thấy cánh môi nơi đầu ngón tay thật mềm mại, nhất thời bỗng không nỡ rời đi.
Hạ Nhi thấy Khương Tình làm động tác này, lại càng đứng đờ ra, không kịp có bất kỳ động thái gì, chỉ còn biết chớp mắt liên tục.
Ngón tay thon dài cứ dừng lại trên khóe môi cô không chịu di chuyển.
Nhưng chỉ một lát sau Khương Tình đã nhanh chóng lấy ngón tay xuống, rồi cười:
"Môi em mềm quá."
Chất giọng trầm trầm, dường như lại còn mang theo ý cười nồng đậm.
Hạ Nhi mở lớn mắt, phát giác ra trái tim mình đang đập rất nhanh, vội vàng trấn tĩnh bản thân, gằn giọng:
"Buông tôi ra."
Khương Tình nhìn cô, hơi cúi đầu rồi lại ngẩng lên, dứt khoát phun ra một chữ:
"Không."
Trái tim Hạ Nhi như ngừng đập, cô ngẩng phắt lên nhìn Khương Tình.
Khương Tình hơi đổ người về phía cô, đôi mắt nâu sẫm tuyệt mỹ vẫn nhìn cô không hề rời đi, vòng tay ôm lấy eo cô vẫn rất vững chắc, bờ môi mỏng từ từ dán sát lại, khoảnh cách với môi cô chỉ một làn hơi thở, ngữ khí dịu dàng:
"Chết cũng không buông."
Hạ Nhi sửng sốt, câm lặng.
Cô phát hiện ra, hôm nay trên người Khương Tình toát ra một thứ gọi là tính xâm chiếm, vô cùng bá đạo.
Hạ Nhi đờ người trong giây lát, ngay sau đó như bừng tỉnh, hơi ngẩng đầu lên, hất cằm, có phần kiêu ngạo:
"Cưỡng ép người khác bây giờ đã thành thú vui tao nhã của Khương chủ tịch cao cao tại thượng sao?"
Câu nói này tràn đầy ý thù địch, nhưng Khương Tình không hề tức giận, ngược lại hỏi cô với vẻ thản nhiên:
"Hiện tại ở trong lòng em. Tôi là loại người gì vậy?"
Hạ Nhi bật cười, nhướng mày nhìn bàn tay đang giữ lấy eo mình rất chặt, không chút khách khí:
"Loại người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Cho dù bề ngoài trông có ôn hòa dịu dàng thì bản tính vẫn là một người tàn nhẫn đến cực điểm."
Khóe miệng Khương Tình hơi rướn lên, vẫn không nóng không lạnh cười ôn ôn nhuận nhuận, nụ cười ấy nhẹ nhàng đong đầy trong ánh mắt, giống như chứa đựng cả dòng suối nguồn trong vắt:
"Em nói không sai. Nhưng vẫn còn thiếu sót một điểm."
Bàn tay như ngọc siết lấy vòng eo của cô, Khương Tình hạ giọng rất thấp:
"Tôi thà tàn nhẫn với chính bản thân mình, cũng không thể nào tàn nhẫn nổi với em."
Những lời này của Khương Tình nói ra hết sức nhẹ nhàng, thản nhiên, nhưng đã nói cạn không biết bao nhiêu bi thương lạnh lẽo.
Tâm trạng của Hạ Nhi trở nên kích động, cô liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Khương Tình, nhưng hành động ấy cũng không thể làm cơ thể đang dính sát vào người cô suy chuyển nửa phân, cả thân thể cô bị giữ chặt vào lòng, Khương Tình đột ngột cúi đầu xuống tìm kiếm bờ môi cô.
Giây phút hai đôi môi chạm vào nhau, Hạ Nhi lập tức nghiêng đầu qua né tránh môi Khương Tình, đôi mắt hổ phách trợn tròn, nghiến răng nghiến lợi mắng:
"Khốn kiếp!!"
Một giây sau, cằm cô bị Khương Tình giữ chặt, ngay sau đó xoay khuôn mặt cô lại, môi mỏng chuẩn xác hạ xuống, cướp lấy môi cô.
"Em mắng tôi khốn kiếp, tôi sẽ khốn kiếp cho em xem."
Hạ Nhi hoang mang thảng thốt, cô nghiêng đầu qua, hơi thở như lan như sương rất gần, phả xuống làn da trên khuôn mặt nhẵn mịn non mềm của cô.
Gần gũi đến mức này lại khiến Hạ Nhi bất giác nhớ đến ba ngày trước, những kích tình như thật như mơ kia.
Cô giật giật khóe môi, nhưng quả thật không dám mở miệng ra mắng nữa.
Khương Tình cũng không tiếp tục cưỡng ép cô, bật cười rất khẽ, nụ cười nơi khóe miệng tuy khẽ khàng nhưng lại giống như chất chứa đầy sự dịu dàng.
"Khương chủ tịch dường như đã nhận ra được một đạo lý nhỉ?"
Giọng nói Dung Lạc thâm trầm, nói xong liền quay đầu nhìn Hạ Nhi, dằn mạnh từng từ từng chữ để bổ sung toàn bộ ý tứ của mình:
"Biết rõ kết quả của sự thỏa hiệp và nhân nhượng là hại người hại cả mình, nên bây giờ quyết định dốc hết sức tranh giành với tôi — Bất chấp thủ đoạn."
Bốn chữ cuối cùng của Dung Lạc nhấn rất mạnh.
Khương Tình nhìn Dung Lạc, gương mặt vẫn ôn hòa nhã nhặn, những tia sáng âm trầm lạnh lẽo trong đôi mắt lại khiến người ta không rét mà run.
"Bất chấp thủ đoạn thì đã sao? Còn hơn là nén nhịn cam chịu đánh mất. Tôi cũng đang muốn thử xem Dung tổng đây còn bao nhiêu chiêu số để chia rẽ tình cảm của người khác."
Dung Lạc cười lạnh:
"Tôi chưa đạt được mục đích, nhất định không bao giờ từ bỏ. Chủ tịch Khương! Tôi cũng muốn xem xem, trong chuyện tình cảm giữa cô và Hạ Nhi, cô lật ngược tình thế kiểu gì?"
Từng câu từng chữ Dung Lạc nói sáng lóe lên như lưỡi dao, quét qua quét lại như chứa đựng cả một trời bão tố.
Khương Tình nhíu mày.
Ngay thời khắc ấy, Hạ Nhi dùng sức giật mạnh cổ tay mình ra, cũng thành công thoát khỏi cánh tay đang siết lấy eo mình của Khương Tình, lùi về sau mấy bước.
Khương Tình quay đầu lại nhìn cô.
Hạ Nhi cũng không né tránh, nhìn chằm chằm Khương Tình.
Khuôn mặt Khương Tình như nhòe đi giữa quầng sáng của ánh đèn, đôi mắt nâu sẫm đã từng khắc rất sâu vào tâm hồn cô, nhưng lúc này lại ẩn chứa một thứ gì đó làm khơi gợi nỗi đau tâm hồn của cô lên.
Hạ Nhi ghét cái cảm giác lí trí của mình dần mất sạch trước nữ nhân này, nhưng lại không thể từ chối nó.
Tình yêu như đã thấm sâu vào cốt tủy của cô, cho dù không có nữ nhân này ở bên cạnh, cô vẫn không thể làm cho nó vơi đi.
Khương Tình nhìn cô rất lâu, nhưng cô liền hạ tầm mắt xuống, không nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sẫm trầm lặng ấy nữa.
Khương Tình sững người, chẳng hiểu sao trong lòng lại đau nhói lên.
Khi lên tiếng, giọng nói vốn trầm ấm cũng khẽ và dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn có gì đó rất ưu thương:
"Bảo bối..."
Hạ Nhi cuộn chặt bàn tay lại, móng bấm chặt vào lòng bàn tay có chút đau đớn.
Khi ngước lên nhìn Khương Tình, ánh mắt cô chợt chuyển lạnh, ngữ khí lãnh đạm:
"Đừng gọi tôi như vậy nữa."
Khương Tình nghe vậy, đôi mày nhíu lại, tuy chỉ trong khoảnh khắc nhưng đủ khiến đôi mắt vốn đã sâu không lường được nhuốm một màu lạnh lẽo.
Không đợi Khương Tình nói gì thêm, Hạ Nhi quay đầu nhìn Dung Lạc, ánh mắt không hề ấm áp:
"Cả hai xong rồi đúng không? Bổn tiểu thư còn có việc phải làm. Thứ lỗi không hầu nổi hai người."
Dứt lời, cô quay đầu nhìn Khương Tình, cười đến lạnh nhạt xa cách, từng chữ từng chữ nhấn mạnh:
"Tôi không cần biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì, nhưng những lời mà tôi nói với cô ba năm trước vẫn không thay đổi. Tôi và cô — ân đoạn nghĩa tuyệt. Không còn liên quan đến nhau nữa."
Khương Tình sững người, nhìn vào mắt cô.
Không còn thấy được nhu tình yêu kiều và nét mặt hạnh phúc nồng đậm không thể hòa tan được lúc trước trong mắt cô, mà thay vào đó chính là gương mặt mỉm cười, sắc mặt bình thản, giống như nhìn một người quen.
Nhưng cũng chỉ là một người quen mà thôi.
"Tôi đã nói với em rồi." Khương Tình bất thình lình lên tiếng, ánh mắt vẫn khóa chặt gương mặt Hạ Nhi, nở một nụ cười đắng chát, ánh nhìn hoàn toàn âm u, lạnh lẽo: "Trừ khi tôi chết."
Ngay sau đó chỉ cười hờ hững, dư vị trong nụ cười ấy rất bi thương, lại có chút chua chát khổ sở.
Khương Tình buông mi mắt xuống, không nhìn cô nữa.
Hạ Nhi chỉ cứng đờ giây lát, sau đó cô mím chặt môi, xoay người, dặn dò Khương Ngọc đưa Lương Hạ trở về, còn bản thân thì đi về một hướng khác trong biệt thự.